Triển Vô Cực cao giọng cười to.「 Thì ra nàng còn nhớ rõ chuyện này,thật ra những người đó căn bản không chết, ta đã sớm thả bọn họ về nhà.」
「 Ngươi không gạt ta?」
「 Ta Triển Vô Cực mặc dù có giết người, nhưng chỉ chết những người tội ác tày trời,tuyệt không lạm sát kẻ vô tội!」
「 Tội ác tày trời cũng là người, bọn họ phạm tội sẽ có vương pháp ngăn chặn, không cần ngươi phải ra tay!」
「 Ha ha! Vương pháp? Ta giết tám chính phần là quyền quý quan lớn, chẳng lẽ nàng đã quên chúng ta làm sao gặp nhau ?」
Tô Tiểu Thoa nhất thời không thể phản bác, dù sao tiền tài hấp dẫn quá lớn, dễ dàng lưu lạc lòng người. Nàng suy nghĩ một chút, đề bút viết nói:「 Đáp ứng ta, sau này đừng giết người nữa!」
「 Đợi ta giết hết người ác trên thế gian lúc đó đáp ứng ngươi không muộn.」 Hắn cười nói.
「 Chẳng lẽ ngươi không biết người ác trên thế gian này trừ hoài không hét?」
「 Nguyên nhân chính là như thế, ta chỉ giết một người coi như một!」
Tô Tiểu Thoa thấy hắn kiên trì như thế, không khỏi thở dài, nàng biết nàng không thể thay đổi hắn.
「 Nói cho ta biết, nàng sẽ vĩnh viễn ở lại bên người ta, bất luận ta là người tốt hoặc là ác nhân trong mắt mọi người!」 Gắn nâng cằm nàng lên,con ngươi lam thâm thúy khóa trụ hai mắt của nàng.
Tô Tiểu Thoa thật sự nhìn lại hắn,giốngnhư sẽ gật đầu đáp ứng nhưng nàng không thể! Nàng không biết chính mình có yêu hắn đến nổi có thể tha thứ tất cả chuyện bất kể đúng dai do hắn làm!
Nàng chỉ ao ước cuộc sống bình thường chăm sóc chồng dạy con, loại cuộc sống đao kiếm này không phải là cuộc sống nàng mong đợi.
Triển Vô Cực thấy trong ánh mắt nàng dao động biết được đáp án của nàng. Mặc dù lòng hắn giờ phút này như đao cắt, nhưng hắn vẫn mở miệng nói:「 Như vậy sáng mai, ta sẽ tự mình đưa nàng trở về!」 Hắn đáp ứng chính mình, vô luận nàng lựa chọn như thế nào, hắn đều thuận theo ý của nàng.
Hắn nhẹ nhàng cúi đầu, cho nàng một nụ hôn dài nóng bỏng triền miên.Giống như từ nay về sau, hai người không thể tiếp tục gặp mặt.
Tô tiểu sai cũng đau lòng đáp lại hắn, cũng gắt gao phàn trụ hắn cổ, ý đồ ở hắn trên người hiệt thủ đối hắn khắc sâu trí nhớ.
Nàng biết đời này nàng vĩnh viễn quên không được hắn, vô luận cách xa nhau thiên sơn vạn thủy!
Nếu hắn không phải bang chủ Long Diễm bang, mà là dân chúng bình thường thì tốt biết bao?
Nước mắt đã không biết khi nào che kín hai má của nàng……
Triển Vô Cực nhanh chóng ôm lấy nàng, bước đi về phíagiường, tối nay để cho hắn tạm quên thân phận lẫn nhau,cho hai người một đêm khắc cốt ghi tâm!
Ở trong đêm đen, hai người giao triền lẫn nhau, chỉ có thể trông thấy ánh mắt lẫn nhau, không cần ngôn ngữ, tinh nguyệt làm chứng……
Hôm sau,trời tờ mờ sáng,Triển Vô Cực từ chuồng ngựa dẫn ra một tuấn mã màu đen,đưa Tô Tiểu Thoa về nhà mình.
Dọc theo đường đi, hai người lảng tránh lẫn nhau. Thật ra, ở sâu trong nội tâm bọn họ khát vọng lẫn nhau. Chẳng qua là ánh mắt khao khát hơn nửa, lời nói thân thiết đều chỉ làm cả hai them đau khổ mà thôi.
Tô Tiểu Thoa nhìn tia nắng ban mai không rõ trên bầu trời, bỗng nhiên cảm thấy được có chút bi thương, vận mệnh đúng là thay đổi thất thường, thế sự luôn khó có thể toan tính. Nhớ lại cuộc sống mười tám năm qua của nàng, giống như chưa từng sống quá bình thường, hoàn toàn không nhớ được chuyện đặc biệt khắc cốt ghi tâm.
Nhưng mà kể từ khi gặp hắn cho tới nay, nàng ở trong khoảng thời gian ngắn thể nghiệm nhiều cảm xúc khác nhau, khắc sâu , gánh nặng tình cảm dường như làm nàng không thở nổi.
Bởi vì hắn khiến cho nàng ,người trời sanh tính từ trước đến nay bình thản bây giờ trở thành yêu và hận, thậm chí làm nàng liều lĩnh làm chuyện hoan ái nam nữ trái với luân thường.
Nhưng nàng nhưng không có một chút hối hận, bởi vì vận mệnh làm cho nàng không thể nào lựa chọn, nàng biết sau này nàng sẽ bị mọi người chửi bới cùng khinh bỉ, tuy rằng biết rõ đây là chuyện khó có thể chịu được, nhưng nàng biết chính mình phải dũng cảm gánh vác, không thể trốn tránh.
「 Theo như lộ trình, sáng mai nàng có thể về nhà.」 Triển Vô Cực đột nhiên mở miệng nói.
Tô Tiểu Thoa đón gió, khẽ gật đầu. Một ngày, bọn họ chỉ thời gian không đến một ngày !
Giờ khắc này, nàng chỉ hy vọng ngày mai vĩnh viễn sẽ không đến!
Hắc mã chạy ngược gió tiến thẳng về phía trước, trên lưng ngựa hai người đều ảm đạm phiền muộn.