ỳ quái chính là tiểu cô nương này không khóc, gương mặt nàng nho nhỏ tinh xảo ngược lại trong ánh mắt toát ra kiên nghị, hơn nữa một đôi mắt to trong suốt nhưng lại không có chút sợ hãi, chẳng qua là lạnh lùng nhìn thẳng hắn. Nhìn vào lại làm cho ngọn lửa trong tim hắn đột nhiên biến mất, tức giận tan thành mây khói. 「 Ngươi lại đây!」 Triển Vô Cực thu hồi thanh đao lại, hai tay hoàn ở trước ngực ra mệnh lệnh.
Tiểu cô nương cũng không có lập tức đi về phía hắn, chẳng qua là ở lại tại chỗ nhìn hắn.
Hai người cứ như vậy nhìn chăm chú lẫn nhau. Sau một lúc lâu, tiểu cô nương rốt cục đi về phía hắn.
「 Đừng giết cha ta.」 Tiểu cô nương ngẩng mặt lên không hề chớp mắt nhìn chằm chằm hắn.
「 Ngươi có thể nói ra một lý do tại sao ta không giết hắn?」 Triển Vô Cực ngồi xổm xuống mặt đối mặt với tiểu cô nương.
「 Cha ta tuy rằng tham tiền, cũng người xấu!」 Khuôn mặt nho nhỏ của nàng tỏ vẻ đây là lý do quan trọng duy nhất.
「 Vậy theo như ngươi nói, cha ngươi tham tiền tài nên xử trí như thế nào đây?」 Đôi mắt lạnh lẽo của Triển Vô Cực không tự giác lộ ra ý cười.
Tiểu cô nương nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát.「 Đem tiền này trả lại cho dân đi!」
「Được, theo ý ngươi !」Ngữ khí hắn gần như dịu dàng.
Lời của Triển Vô Cực vừa nói ra mọi người đều kinh ngạc! Vốn tưởng rằng hắn bất quá chỉ muốn trêu đùa nữ oa nhi kia, không nghĩ tới hắn làm thật sao , hơn nữa huynh đệ trong Long Diễm bang lại hoảng sợ. Tuy thiếu bang chủ và lão bang chủ giống nhau, cá tính kỳ quái, làm việc tàn nhẫn, làm người ta khó có thể nắm lấy, nhưng mà hiện giờ lại nghe lời của một nữ oa nhi?! Quả nhiên là việc lạ có một không hai!
「 Tô Chính Hùng, ngươi hãy nghe cho kỹ, ngươi làm quan hơn mười năm, thu được ngân lượng của cấp dưới tổng cộng là mười vạn bảy ngàn hai trăm lượng, còn có giúp nạn thiên tai chiết khấu tám vạn sáu ngàn ba trăm lượng, ta toàn bộ thu, thay ngươi trả lại cho dân chúng.Còn lại mười vạn bảy ngàn lượng là bổng lộc ngươi làm quan hơn mười năm, ta lấy đi một nửa xem như trừng phạt, ngươi phục hay là không phục?」
Tô Chính Hùng mắt thấy tất cả việc mình làm đều bị đối phương tra kỹ, trong lòng kinh hãi thật không thể nào nói rõ, chỉ đành nghe theo.
Lúc này Triển Vô Cực ôm lấy tiểu cô nương.
Tiểu cô nương mới đầu hơi kháng cự, nhưng lập tức trở lại bình tĩnh, một đôi mắt to không có nửa phần sợ hãi.
「 Vì sao không sợ ta?」Trong mắt của Triển Vô Cực có một chút ánh sang kỳ dị. Rất ít người không sợ hắn !
「 vì sao phải sợ ngươi?」 Tiểu cô nương bình tĩnh hỏi lại.
「 Bởi vì ta là đại ác nhân!」
「 Không, ngươi không phải!」 Tiểu cô nương kiên định nhìn hắn.
Triển Vô Cực giật mình, lập tức cất tiếng cười to lên. Đây là lần đầu có người cho rằng hắn không phải người xấu!
「 Ngươi năm nay nhiêu tuổi?」
「 Tám tuổi.」
「 Tên gọi là gì?」
「 Tô Tiểu Thoa.」
「 Được! Chúng ta mười năm sau gặp lại!」 Triển Vô Cực buông nàng ra, gở vòng vàng trên cánh tay trái của hắn xuống, đeo lên cổ của Tô Tiểu Thoa.
「 Từ giờ trở đi, nàng là người của ta, mười năm sau ta sẽ đến lấy nàng. Đây là tín vật ta cho nàng, nếu có người dám can đảm đem nó gở xuống,ta tuyệt đối không tha thứ!」 Triển Vô Cực nói năng có khí phách từng câu từng chữ rõ ràng.
Lúc sau, Long Diễm bang thu xong ngân lượng nghênh ngang rời đi,để lại mọi người đang hoảng hồn nhìn chăm chú bóng dáng của Triển vô cực và Tô Tiểu Thoa.
Giống như tâm hữu linh tê,Triển Vô Cực bỗng nhiên quay đầu lại, chỉ thấy thân ảnh nho nhỏ của Tô Tiểu Thoa tựa bên cây, phía sau là ánh sang trời chiều, làm hai mắt của hắn nhất thời bị mê hoặc.
Trong phút chốc trong lòng hắn trút hết khó khăn, nhìn nàng dịu dàng cười sau đó không quay đầu lại biến mất ở chỗ sâu trong núi rừng.
Năm nay Triển Vô Cực mười tám còn Tô Tiểu Thoa vừa mới tròn tám tuổi.