Vào cái đêm ngày hôm đó, con phố chính của đô thành Egudiel - thủ đô của vương quốc Heilland - bị lấp đầy bởi những đoàn người.
Trớ trêu thay, đêm lễ Tinh Tú - lễ hội quan trọng kỉ niệm ngày vị vua đầu tiên đặt chân lên vùng đất mới, dưới sự ban phước của vì sao chiếu mệnh, cũng được diễn ra vào cùng ngày.
Như thường lệ, người dân đáng lẽ ra phải cầm trên tay những chiếc lồng đèn được thắp lên sáng rực, rồi thả chúng trôi theo dòng nước của con sông Elam, chảy qua lòng thủ đô Egudiel.
Thế nhưng, thay vào đó, trên tay của họ đều đang cầm những loại vũ khí thô sơ, không phải cuốc thì là những cây rìu sắc bén...
Bọn họ, trông cứ như những con quỷ bị chìm đắm trông sự thù hận. Đâu đó trong mắt của họ đang ánh lên những ngọn lửa giận dữ tột cùng, và miệng thì liên tục tuôn ra những lời chửi rủa đồng đều cùng với nhịp chân bước.
“Giết hết bọn chúng – những kẻ đáng khinh!!”
“Giết hết bọn rác rưởi của Ealdar!!”
“Giết hết những kẻ đã làm ô uế danh dự của vùng đất Heilland !!”
Lửa bùng lên khắp mọi nơi, khói xám mịt mù từng cụm, kéo theo đó là những lá cờ in hình quốc kì Heilland đang được nhuộm một màu xanh của màn đêm. Dấu hiệu của những cuộc xung đột gay gắt nổi lên ngay giữa lòng của vương quốc.
Thời gian cứ thế trôi đi, nhưng đoàn người vẫn không chịu ngừng lại. Mỗi lúc một đông, bọn họ nối đuôi nhau đi đến tòa lâu đài Egudiel tráng lệ nằm ở trung tâm của thủ đô hoàng gia.
Hoàng hậu tại vị, Alicia Chester Jorum, vợ của hoàng đế Fritz, và cũng là hậu duệ của gia tộc Chester từng cai trị vương quốc ngay từ thuở khai sinh - đang vội vã chạy trốn cùng với một đoàn tháp tùng.
Mái tóc màu xanh da trời tuyệt đẹp tỏa sáng lấp lánh, đang tung bay phía sau lưng, tựa như mang theo cả một bầu trời mùa xuân thơ mộng được chiếu sáng bởi những ánh nắng vàng ấm áp, hợp với đôi mắt trong veo như ao nước mùa thu. Không còn nghi ngờ gì nữa, nàng chính là người phụ nữ từng được mệnh danh “Công chúa Hoa hồng xanh”, một con người sở hữu vẻ đẹp sánh tựa thần linh.
Thế nhưng, ngay cả vẻ đẹp vô song, từng một thời được người đời ca tụng và ngưỡng mộ ấy, cũng không thể làm dịu đi ngọn lửa phẫn nộ đang bùng lên trong lòng của người dân.
“Alicia-sama, vẫn chưa có dấu hiệu nào của đám đông cho tới thời điểm này"
"Phía trước có một con kênh, nếu như người quyết định đi đến đó thì chúng tôi sẽ tháp tùng người."
"Ta biết rồi, ngươi không cần phải nói đâu"
Những người hầu cận của Alicia đang cố gắng để đưa cô trốn thoát, trong khi đó, phản ứng của cô lại quá chậm chạp. Đôi mắt trong veo của Alicia đã bị lu mờ bởi sự nôn nóng. Cô sốt ruột nhìn về phía những người xung quanh vốn có một địa vị cách xa mình.
"Hoàng đế bệ hạ... Fritz-sama có an toàn không? Ta không nhìn thấy người ở quanh đây. Người không bị quân phiến loạn bắt đi mắt rồi chứ?"
“Lệnh bà!”
Giọng nói của người hầu cận đang dần trở nên khó nghe, và đôi tai của Alicia cũng không thể nhận biết được rõ ràng nữa. Cô thật sự đang rất lo lắng người chồng mà mình yêu thương. Ngài đã không xuất hiện kể cả khi cuộc bạo loạn đang nổ ra. Nhưng đương nhiên, ngay cả Alicia cũng không thể đảm bảo cho sự an toàn của bản thân mình được.
Mặt Trời đang dần chìm sâu vào giấc ngủ, bóng đêm đang len lói nhấn chìm những ngôi nhà trong thị trấn. Làn sóng quân phiến loạn đã dâng lên ngay trước cổng của tòa lâu đài hoàng gia. Không chỉ có thường dân, mà ngay cả những nhà quý tộc trẻ hay thậm chí là những hiệp sĩ hoàng gia, cũng tham gia vào cuộc bạo động. Đó chỉ là vấn đề thời gian trước khi bọn họ nhấn chìm cả tòa lâu đài trong biển lửa phẫn nộ.
Alicia lo lắng nhìn về phía sau lưng. Người hầu cận của cô lên tiếng:
“Không còn thời gian nữa đâu. Chỉ có người, Alicia-sama, hậu duệ của gia tộc Chester, người sở hữu dòng máu hoàng gia thiêng liêng ấy, mới có thể trị vì cả vương quốc. Nếu như không phải người thì sẽ là ai đây?
Vì vậy, xin người hãy cố gắng chịu đựng và nhanh chóng chạy đi.”
“Ngươi đang nói cái gì vậy!? Fritz bệ hạ mới là người cai trị của cả vương quốc. Ta không cho phép ngươi bỏ rơi ngài.”
Lời nói của người hầu cận hoàn toàn đúng. Nhưng trớ trêu thay, nó chỉ làm cho Alicia gia tăng quyết tâm của bản thân và đi ngược lại với ý định của họ.
“Ta sẽ đi giúp Fritz-sama. Những người cùng chung chí hướng thì hãy đi theo ta.”
Không ai trong số các thuộc hạ đáp lại lời nói của cô. Thế nhưng, đôi mắt của bọn họ chẳng thể giấu đi được những suy nghĩthật sự của mình.
Alicia, nhìn mọi người xung quanh bằng đôi mắt trong suốt, quay đầu lại sau khi buông ra một tiếng thở dài.
"Tốt thôi, chẳng sao cả.
Các ngươi hãy chạy đến phía trước và mở một lối thoát. Đó là mệnh lệnh. Ta sẽ đến đó cùng với bệ hạ và sẽ không bao giờ thất bại."
Alicia lao người về phía hành lang dài ngoằn ngoèo như một mê cung. Mái tóc màu xanh da trời tỏa sáng lấp lánh, bồng bềnh phía sau lưng.
Âm thanh của những thanh kiếm sắc bén va chạm nhau vang lên như một bản nhạc báo tử đối với Alicia. Nhưng thật may thay, dường như không có tên phiến loạn nào đang đuổi theo cô.
Alicia không phải là kẻ không biết gì. Cô hoàn toàn hiểu rõ việc đức vua Fritz luôn bị người dân khinh bỉ.
Đế chế Ealdar và vương quốc Heilland có cùng chung một đường biên giới. Hàng loạt các cuộc chiến tranh đẫm máu luôn nổ ra như một sự thật hiển nhiên.
Trong cuộc chiến trước đây, James bệ hạ, vị vua đáng kính của vương quốc Heilland, đã băng hà vì bị một mũi tên của quân Ealdar găm trúng.
Không lâu sau đó, một cuộc hôn nhân giữa hoàng đế Ealdar và hoàng hậu Elizabeth được tổ chức như để thể hiện sự thống trị của quốc gia giành chiến thắng.
Và Fritz bệ hạ, chính là đứa con hợp pháp của hai người bọn họ, và cũng là người nắm quyền cai trị vương quốc đầu tiên mang dòng máu của hoàng tộc Ealdar.
Tuy hiểu rõ điều đó nhưng Alicia vẫn yêu ngài say đắm. Một mối tình không thể nào được chấp nhận bởi người dân vương quốc Heilland.
Ngay lần gặp gỡ đầu tiên tại sân bóng hoàng gia, cô đã trót rơi vào lưới tình với Fritz bệ hạ.
Cho dù hiểu rõ rằng, trong trái tim của ngài không hề có một chỗ nào dành cho cô…
“Bệ hạ! Fritz bệ hạ!”
Sau khi băng qua vô số sảnh đường, cuối cùng cô cũng nhìn thấy dáng hình của người đàn ông mà mình yêu thương. Alicia dồn hết tất cả sức lực và gọi tên anh bằng một trái tim tràn đầy tình cảm mãnh liệt.
Sảnh đường Thời gian – một hành lang được trang trí bằng những bức tượng khắc hình của các vị tiên đế vĩ đại và những vị thánh bảo hộ cho vùng đất Heilland. Nói cách khác, là một nơi lưu giữ lại những trang lịch sử hùng tráng của cả vương quốc.
Ở chính giữa sảnh đường, người đàn ông vừa mới được gọi tên, quay đầu lại nhìn về phía của Alicia.
Khuôn mặt của ngài được bao bọc bởi một mái tóc vàng xoăn mềm mại. Những đường nét quyến rũ và xinh đẹp đến mức khiến cho người ta tưởng chừng như mình đang nhìn vào một vị thiên sứ giáng trần luôn được tôn thờ trong truyền thuyết.
Alicia thoáng nở một nụ cười hạnh phúc. Toàn cơ thể của cô đang run rẩy vì niềm xúc động mãnh liệt.
“Alicia…”
“Bệ hạ… Charlotte… sama…”
Fritz, vị hoàng đế tràn đầy mị hoặc, đang đứng giữa những cây cột trong sảnh đường. Mặc dù cảm thấy hạnh phúc vì đã tìm thấy ngài, nhưng trái tim của Alicia vẫn không khỏi cảm thấy nhói đau.
Hai tay của hoàng đế đang ôm chặt lấy một người phụ nữ, như đang tránh để đưa cô vào tầm mắt của Alicia.
Nếu như phải dùng một từ ngữ để miêu tả vẻ đẹp người phụ nữ đang đứng trong vòng tay của ngài, thì đó là “dễ thương”. Cô không thể nào sánh được với vẻ đẹp quyến rũ của Alicia, nhưng mái tóc màu đỏ cộng thêm đôi mắt mở to không có một chút sợ hãi ấy, lại khiến cho người ta không thể nào rời mắt được.
Cho dù Alicia đã sớm nhận thấy được điều này, nhưng hình ảnh đó lại xuất hiện trực tiếp ngay dưới ánh mắt của cô. Khiến cho trái tim nhỏ bé đang đập mạnh trong lồng ngực như bị ai đó bót chặt.
Đúng vậy, trong trái tim của ngài không hề có chỗ dành cho Alicia. Bởi vì toàn bộ tình yêu của Fritz bệ hạ đều dành trọn cho Charlotte Yggdrasil.
“Chúng đây rồi! Ở bên trong Sảnh đường Thời gian!”
Cả hai người không nói gì mà cứ thế nhìn chằm chằm vào nhau. Cho đến khi giọng nói đến từ phía sau lưng kéo Alicia trở lại hiện thực. Những tiếng bước chân dồn dập vang lên phá tan toàn bộ sự yên tĩnh chìm đắm bên trong sảnh đường.
Họ không còn nhiều thời gian nữa. Vô số những cảm xúc phức tạp đang muốn trói buộc lấy Alicia, nhưng cô vẫn cố gắng chỉ cho đức vua lối thoát ra khỏi tòa lâu đài:
“Xin ngài hãy nhanh lên, thưa Bệ hạ!
Hãy đi về phía của con kênh! Bọn thuộc hạ của thần thiếp đang chờ ngài ở đó!”
“Nhưng, còn nàng thì sao…?”
“Xin ngài hãy nhanh chân lên!”
Vua Fritz chợt mở miệng, dường như ngài đang định nói một điều gì đó. Nhưng rồi lại im lặng và gật đầu. Ngài khoác cánh tay của mình lên vai của Charlotte – người đang quay lại nhìn Alicia bằng một ánh mắt khó chịu, rồi chạy băng qua hành lang.
Ngay thời khắc cô quyết định để cho đức vua mà mình yêu thương chạy trốn cùng với người tình, trái tim của Alicia dường như đang bị lấp đầy bởi sự tuyệt vọng cùng cực.
Nhưng trước khi lời cầu nguyện cho bọn họ có thể chạy thoát an toàn của cô trở thành sự thật, một nhóm người gồm mười tên lính trang bị vũ trang đổ xô vào Sảnh đường Thời gian, kèm theo đó là những tiếng kim loại ồn ào tựa như tiếng sấm nổ bên tai vang lên…
Còn tiếp...