Ảo Tưởng Soái Ca Ngôn Tình

chương 19

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau vụ đột kích bản doanh bất thành tối qua Thượng Dương Quân tức giận một hồi.Từ trên xuống dưới ngay cả phó tướng cũng bị trách tội không kém.Ngay cả Lão tướng lâu năm thường ngày mặt không đổi sác cũng tái mét mặt mày nhận tội thất trách,người bị cắt bổng lộc một năm kẻ cấm về thăm nhà.Đợt xuất ngũ về thăm cố hương của chúng binh sĩ cứ thế mà biến mất.Dù bất mãn cũng chẳng thể kêu,không những vậy còn kiểm tra quân doanh gay gắt đề phòng trường hợp hôm qua xảy ra thêm lần nữa.Tăng cường tuần tra,tăng cường tập luyện.Chủ soái cả ngày mang vẻ mặt như thể ăn tươi nuốt sống khiến chúng binh sĩ không dám lơ là.

Sáng,thỏa mái ngủ tới khi mặt trời lên qua ba sào,Thủy Vũ Băng vươn vai chán trườn.Cái bi kịch này bao giờ mới kết thúc đây? Nàng muốn phiêu lưu làm anh hùng ngoài kia,thỏa mãn ước mơ của mình chứ không phải ngày ngày nơi này ăn rồi lại ngủ.Ngồi bật dậy,nàng chớp mắt,Đúng,mười năm ngày.Trong mười năm ngày nàng nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ rời khỏi đây.Sau đó chu du khắp nơi bố bể là nhà. Đúng vậy.Hớn hở với quyết định của bản thân,Thủy Vũ Băng tự thưởng cho bản thân một cái cười lớn.Soái ca a,đồ ăn a..đợi bản cô nương.

Vắt chéo chân,nàng liền đem theo vẻ mặt hớn hở tới gặp Thượng Dương Quân.

-"Ca"

Bước vào đã thấy đủ mười hai con mắt dõi theo,thấy mình thất thố Thủy Vũ Băng vội sửa lại phong thái.

-"Ra là các vị đều ở đây.Thật tốt quá."Tập chung đông đủ ở đây chi vậy? Có tiệc tùng gì a.Xem sắc mặt ai cũng không tốt lắm,Thủy Vũ Băng nhìn lướt qua một hồi mới nhận thấy không khí có phần....Trước thư án,vị đại cào đó không khá hơn là mấy.Mặt còn đọng lại nét âm lãnh,bất giác nàng rùng mình.

Đỡ đi phần nào nhờ sự xuất hiện của nàng,Thượng Dương Quân mở lời "Vũ Băng muội có chuyện gì sao?"

Chợt nhớ tới chuyện đêm qua,nàng à một tràng dài.Ra là vậy.Thảo nào trông thấy nàng mấy vị trưởng lão kia không mở mồm nói nàng vô lễ.Há há.Cho các ngươi sướng,biết vậy nàng đã tới muộn hơn chút.Chí ít cũng phải chân đứng không vững mới thôi.

-"À cũng không có gì.Muội tính trả thù bọn chúng."

-"Chu La sao?"

Thượng Dương Quân bất ngờ hỏi lại,nếu không có vị nghĩa muội này hẳn hắn cũng không nguyên vẹn ngồi đây.Hảo cảm với nàng liền tăng vài phần.

-"Tất nhiên.Động đến muội còn mọng yên ổn sao? Nằm mơ đi.Thù này không trả,tên muội liền viết ngược lại."

-"Quân Chu La lớn mạnh,không biết Thủy cô nương muốn trả thù bằng cách nào?"

Trữ Quang lên tiếng,đã bỏ đi giọng điệu khinh thường nàng,hẳn chuyện hôm qua đã được nghe nói lại.

-"Đúng vậy,quân ta sau ba trận đánh trực diện đã chẳng còn nhiều.Có giữ được biên giới giữa hai nước hay không càng không thể nói trước.Bị đánh bại chỉ còn vấn đề thời gian nữa."

Thao Liệt vốn ít tham gia vào cũng thêm lời.Nhìn tình hình hiện tại,Thủy Vũ Băng cười nhẹ.

-"Ta đã nói phải bắt quân Chu La hướng Thượng Dương cũng không phải đùa.Lấy ít địch nhiều không phải không có cách.Chỉ là xưa nay các vị chỉ nghĩ sao phải chiến thắng một cách anh dũng nhất.Chắc hẳn đối với kế sách của ta chỉ coi như cái khua môi của tiểu thư khuê phòng."

-"Muội có kế sách gì cứ nói."

Thượng Dương Quân như ngồi trong đống lửa.Hiện tại bất cú kế sach gì,chỉ cần có cơ hội thắng hắn không thể bỏ qua.Nếu cứ định như vậy,thua là lẽ thường tình.

-"Yên tâm giao cho muội."

----------------------------------------------------------------------------------------

Mặt trời vừa xuống núi,đại bản doanh xôn xao một trận còi chiêng tập hớp.Chúng binh sĩ ùa nhau chạy ra xếp thành từng hàng ngay ngắn.Gật đầu đánh giá,Thủy Vũ Băng đưa kèn báo hiệu ra thổi một tràng nữa.Quản giáo bên cạnh không dám nhìn,tò mò không biết này đây có chuyện gì.Ra đây là kèn ở cổ đại,không tồi.Nàng nhìn vỏ ốc lớn trong tay gật gù,không tồi đâu nha,nàng thục thích cái này rồi đó.

Tiếng động vang vọng toàn doanh,đám người Thượng Dương Quân cũng bước từ trong ra,khó hiểu nhìn nàng.Thủy Vũ Băng tươi cười đầy mặt chạy lại.

-"Muội đây là muốn làm trò gì?"Hắn nghi hoặc hỏi, muốn xem nàng bày trò gì

-"Muội cần người.À không , người.Huynh mau cho muội đi."Thủy Vũ Băng hớn hở, vẫn mân mê vỏ ốc lớn trong tay.

-" người? Muội chắc chắn là người?"

chỉ vì muốn người mà nàng đem cả bản doanh trên dưới hai vạn người tất cả triệu tất ra?Ngô Lỗi không nén được cười suýt thành tiếng.Khuôn mặt Thượng Dương Quân cũng nhịn cười đến đỏ ửng.Đây là cái loại tình huống gì?

-"Đúng.Sao cười chứ!"

Thủy Vũ Băng nhất thời nổi đóa.Sao? Có gì hay mà cười?

-"Ta cho muội người."

Thượng Dương Quân trịnh trọng gật đầu,môi vẫn hơi nhếch lên.

-"Còn nữa,tất cả binh lính từ mai huấn luyện theo cách của muội."

-"Được."

-------------------------------------------------------------------------------------

Vẫn một thân huyết y phiêu phiêu trong gió,trời về đêm gió lớn,Thủy Vũ Băng một thân mang nét cười.Lâu lắm mới khởi động chân tay a.Nhìn đám binh sĩ cả người còn mang giáp một đống ngay ngắn trước mặt,nàng thở dài.

-"Toàn bộ đem theo cung tên,bỏ kiếm lại."

Phân phó xong,toan bước đi thì giọng quen thuộc chặn lại.

-"Thủy cô nương."

-"a,Ngô Lỗi huynh,trực tiếp gọi ta Thủy Vũ Băng được rồi."

Thủy cô nương,Thủy cô nương,nghe chả hay tẹo gì.

-"Được.Cô nương tính đi đâu?"Đêm hôm khuya khoắt,vừa rời khỏi tại của nhị hoàng tử lại gặp nàng một thân đèn đuốc sáng trưng.

-"Doanh trại Chu La."Nàng đây là muốn thử xem bản doanh bên kia có gì khác biệt nơi này.

-"Không được,rất nguy hiểm.Cô nương đã hỏi qua điện hạ?"

Ngô Lỗi thẳng thừng nói.Đột nhập doanh trại dịch nhân nguy hiểm trừng nào,chưa kể chỉ với từng này người.Điện hạ nếu biết,chắc chắn sẽ không để nàng mạo hiểm.

-"Huynh yên tâm.Mạng ta lớn lắm.Cũng không phải nguy hiểm gì.Bọn họ đã theo ta tất nhiên ta sẽ đảm bảo họ toàn mạng trở vê không mất một cọng lông."

Nàng đưa tay chỉ nhóm người đang đợ lệnh.

-"Nhưng..."

-'Huynh muốn đi cùng không? Đảm bảo vui lại an toàn tuyệt đối."Cắt ngang lời Ngô Lõi,nàng cười hớn hở.Sa che mặt nàng đã bỏ luôn rồi,thay vào đó nàng đã cẩn thận dịch dung đi.Thế này vẫn an toàn hơn mang cái thứ vướng víu kia.Tuy không phải sắc nước nghiêng thành,bất quá gương mặt hiện giờ của nàng cũng coi là thanh tú. Đôi môi đỏ mọng mở ra,để lộ hàm răng trắng tắp,Ngô Lỗi ngây người.

-"Đây là dung mạo thật của nàng sao?"

-"Tất nhiên là....không."

Thủy Vũ Băng trả lời lại.Nếu để dung mạo thật của nàng xuất hiện trước mặt người đời vậy không biết sẽ thế nào? Đôi lần nàng tự hỏi như vậy.Nhưng nàng biết điều đó không nên.

-"Xuất phát,muội đi đây." Tủy Vũ Băng tiến về phía trước,tiểu binh nhỏ liềm theo sau nối đuôi.

Truyện Chữ Hay