Yuri và tôi thường chơi với nhau thuở còn tấm bé.
Thấy được tình yêu tôi dành cho Mỹ thuật khi mới nhập học, bố mẹ bắt đầu gửi tôi tới trường mỹ thuật duy nhất trong thị trấn khi tôi học Tiểu học. Không phải vì họ muốn tôi trở thành họa sĩ trong tương lai hay gì hết, mà chỉ là vì tình yêu thuần khiết mà họ dành cho con trai được làm những gì nó yêu thích.
Đó là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy những họa cụ, là lần đầu tôi được một giáo viên tài năng và ân cần dạy dỗ. Thời gian trôi qua, trình vẽ tôi dần được nâng lên. Đến giờ tôi vẫn nhớ bản thân từng háo hức đến ngày lên lớp vẽ hàng tuần nhường nào.
Trái lại, mẹ của Yuri, người đang lo lắng về đứa con hiếu động của mình, cũng quyết định gửi Yuri tới lớp sau khi nghe kể từ mẹ tôi. Vì khả năng vẽ của Yuri tốt hơn mặt bằng chung, nên mẹ của cô đã tính đến việc cho cô học vẽ được một thời gian, nhưng rồi lại thôi vì tính cách ba phải của con gái. Nhưng rồi dường như bác ấy đã đổi ý một lần nữa khi nghe rằng tôi cũng tới học lớp Mỹ thuật. Có lẽ bác ấy nghĩ rằng có một người bạn sẽ là lý do để Yuri tiếp tục vẽ.
Lúc bị mẹ bắt tới trường để học thử, cô đã phát cáu lên vì chẳng muốn phải học gì hết. Nhưng lúc trông thấy bức tranh sơn dầu trong phòng chờ của giáo viên, Yuri ngay lập tức đã trở nên hứng thú.
Và rồi, dù không có kinh nghiệm gì với tranh sơn dầu, Yuri đã vẽ một quả táo đẹp hơn bất kỳ ai trong lớp, thậm chí còn tốt hơn cả một người đã vào lớp 3 tháng trước là tôi.
Tôi vẫn còn nhớ vẻ mặt kinh ngạc của giáo viên[note46939] vào khoảnh khắc đó. Ánh mắt phấn khích và háo hức của cô, như thể đã tìm thấy một hòm kho báu vậy. Đó là ánh nhìn ngưỡng mộ mà cô chưa từng dành cho bất kỳ ai trong chúng tôi.
Yuri có vẻ thích thú với lớp và sớm quyết định vào học. Sau ngày hôm đó, hai chúng tôi đã vẽ vô số bức tranh. Khi giáo viên nhìn tranh của tôi, cô nói “Em nắm bắt cơ bản rất tốt, giòi lắm em”. Thực chất, tôi luôn tự tin rằng mình vẽ tốt hơn các bạn đồng trang lứa, và thậm chí còn thắng giải khi nộp bài của mình đi thi.
Tuy nhiên, người vẽ những bức tranh được nhiều lời khen hơn vẫn luôn là Yuri, và chính cô là người vẽ những bức họa mà mọi người sẽ nhớ đến, những bức tranh sẽ lưu luyến trong tâm trí người xem. Mỗi khi có người cố miêu tả tài năng của cô bằng lời, thì không lời diễn tả nào hợp hơn từ “thiên tài” cả.
Từ đó mười năm đã trôi qua, và tôi đã chuyển sang lớp luyện thi tại trường. Trong khi tôi vẫn tới lớp học vẽ, Yuri nghỉ ngang ngay khi vừa tốt nghiêp Sơ trung. Nhưng kể cả giờ cổ đã nghỉ học, đôi mắt của vị giáo viên đó vẫn dõi theo cô ấy. Có lẽ cảm giác bất an này đã hình thành từ ngày đó, ngay ngày đầu tiên của Yuri tại lớp học vẽ.
Lý do tôi hồi tưởng lại quá khứ vào sáng ngày trong tuần hẳn là vì hơi nóng bốc lên từ cốc cacao nóng của mình khiến tôi thấy thư giãn, và khiến những ký ức đó ùa về. Như thể cốc cacao đang cố dụ tôi quay lại giấc ngủ vậy. Tôi cố hết sức ngồi dậy, mở cừa và nói “Con đi đây.”
Ngay khi rời khỏi nhà, cái lạnh thấu xương làm tôi bừng tỉnh.
Giờ là tháng Mười một, và ngày tuyết rơi đầu tiên đã được dự báo trước. Với một cậu nhóc cao trung sống tại vùng quê đầy tuyết phủ, có một mẹo khá nổi để tạo kiểu tóc mà không cần sáp, chỉ cần dấp một xíu nước lên tóc và cứ thế đi tới trường thôi. Tuy nhiên, kiểu tóc của bạn sẽ trông thế nào còn tùy thuộc vào hướng gió của ngày hôm đó, chưa kể hiệu ứng này sẽ không còn một khi bạn đi vào trong nhà.
Tôi đi một đoạn đường dài tới trường, dọc theo những tuyến đường bộ đã được làm sạch tuyết. Lúc đi ngang qua phòng giáo viên thì có ai đó gọi.
“Chào buổi sáng, Komiya, hôm nay Kashiwazaki có đến câu lạc bộ không em?”
Người vừa gọi tôi là Hiiragi-sensei, cố vấn của câu lạc bộ mỹ thuật mà chúng tôi tham gia. Trường Cao trung Maiei chúng tôi theo học được xem là một trong ba trường top đầu Hokkaido, với tỉ lệ học sinh nhập học được các trường đại học danh giá và trường tư thục [note: đại học tư thục = đại học dân lập] danh tiếng rất cao. Ngoài ra còn có lớp gọi là “Lớp Chuyên”, là nơi quy tụ những học sinh đứng đầu, nhưng đáng tiếc là không có lớp nào cho mảng Mỹ thuật hết.
Dù vậy, câu lạc bộ Mỹ thuật do Hiiragi-sensei làm cố vấn có rất đông thành viên đến từ khắp Hokkaido, từ những học sinh chỉ đơn giản là thích vẽ vời cho đến những người thực sự nghiêm túc theo đuổi sự nghiệp hội hoạ.
Đó là bởi Hiiragi-sensei là một họa sĩ có tiếng trong giới mỹ thuật, là một người đi ngược với số động, cảm thấy thất vọng với hệ thống thi cử ở Nhật Bản, nên đã gây dựng sự nghiệp mỹ thuật tại Paris kể từ khi tốt nghiệp trường mỹ thuật. Thầy chỉ quay lại quê hương mình, thị trấn Maimori 10 năm trước để chăm lo cho cha mẹ. Vì vậy cũng dễ hiểu vì sao nhiều người muốn tham gia Câu lạc bộ Mỹ thuật của Cao trung Maiei, để có thể được chỉ dạy bởi một họa sĩ tài năng như vậy.
Riêng mà nói, tranh sơn dầu chính là sở trường của Hiiragi-sensei. Rất nhiều học sinh của thầy đã dành giải ở hạng mục này trong các cuộc thi… Không tính Yuri, người đã từ chối vẽ bất kỳ bức tranh nào và chẳng đóng góp chút gì cho truyền thống của CLB.
Mặc cho sự nhiệt huyết của học trò mình, Hiiragi-sensei lại được biết đến với khả năng có thể phát triển nhân cách và dạy dỗ họ hiểu được điểm mạnh, yếu của bản thân. Tuy nhiên, khi đối tượng là Yuri, thầy luôn để tôi là người quyết định tất cả.
“Em không biết ạ. Mà sao thầy lúc nào cũng hỏi em…”
Tôi trở lời mà không giấu nổi sự bất bình, nhưng thầy chỉ cười.
“Vì em là bạn trai em ấy mà, không phải sao?”
“Thầy biết thừa là không phải rồi mà. Thầy là cố vấn mà, thử khuyên nhủ cậu ấy đi chứ ạ?”
“Nếu thầy cho em ấy sai lời khuyên thì chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn mà thôi. Em nên hiểu điều đó. Nếu có chuyện gì, thì em là giải pháp tốt nhất của thầy rồi.”
Tôi thở dài rồi nói “Em hiểu rồi. Thầy muốn em hỏi cậu ấy về hội thi Koji đúng không ạ? Em sẽ nói với cậu ấy.”
Triển Lãm Hội Thi Koji, một cuộc thi nổi tiếng được tổ chức cho cả học sinh Cao trung và lớn tuổi hơn. Không hề có giới hạn về chủ đề hay kỹ thuật được dùng, miễn sản phẩm phải là tranh 2D. Nhiều người cho rằng, bất kỳ ai muốn trở thành họa sĩ, nhập học trường Mỹ thuật hay chỉ muốn kiểm tra trình độ của bản thân thì nên thử sức ít nhất một lần.
Bức tranh sơn dầu tôi nộp dự thi năm ngoái chẳng thắng được giải nào, thậm chí còn chẳng hề được đề cử.
“À, cảm ơn em nhiều. Hmm…vì năm ngoái em ấy không tham gia, nên thầy rất mong em ấy có thể dự thi năm nay…Thôi thì, thầy trông cậy vào em đấy, Komiya.”
Hiiragi-sensei vỗ vai tôi và rời đi. Tôi trút một tiếng thở dài khi dõi theo bóng lưng thầy.
Vài năm trở lại đây, Yuri chẳng có sự hứng thú hay bất cứ hoạt động sáng tạo nào hết. Duy chỉ vào năm Hai và năm Ba Sơ trung thì cô có thực sự động tay vào bài tập Hè của trường, nhưng đó chỉ là để được nhập học Cao trung Maiei, trường gần nhất và tiện nhất cho việc di chuyển,
giống như một màn phạm tội được dàn dựng kĩ lưỡng. Như thể đã sắp đặt từ trước, cô thắng giải nhất ở cuộc thi mỹ thuật cho học sinh hai năm liên tiếp và vì thế đã đậu vào Cao trung.
Nhưng có một chuyện nằm ngoài dự tính. Yuri hẳn đã định sẽ chỉ giết thời gian, nhưng vì được nhận vào học nhờ tài vẽ của mình, nên cô buộc phải gia nhập Câu lạc bộ Mỹ thuật.
Lẽ thường thôi mà, nhỉ?
Sau cùng, không phải Yuri không ngưỡng mộ Hiiragi-sensei hay không muốn được thầy chỉ dạy. Mỗi khi nhớ lại rằng có rất nhiều người đã đổ lệ khi biết mình không đậu, thì dù có là bạn thuở nhỏ hay không, đời nào mà tôi không thấy bực tức được chứ.
Hơn cả, cô luôn sẵn sàng bội ước với Utako không một chút do dự. Thật không thể chấp nhận được.
Tôi bước vào lớp thì thấy Yuri đang vui vẻ nói chuyện với Seino.
Seino có mái tóc nâu nhạt và đeo khuyên tai, một sự kết hợp chắc chắn sẽ vi phạm quy định của nhà trường, và một lớp trang điểm nữa. Bên cạnh cô là Yuri, với mái tóc dài vẫn được giữ lại do bản thân lười đi salon làm tóc, đôi mắt to như mắt mèo, và khóe miệng luôn nhếch lên vẻ mỉa mai. Hai phong cách trái ngược, song lại hợp nhau đến lạ. Khả năng thích nghi và làm quen với môi trường của con người quả thực là đáng sợ.
“Yuri, Hiiragi-sensei muốn biết liệu cậu có tham gia hội thi Koji không đó. Thầy rất muốn cậu dự thi vào năm nay, vì năm ngoài cậu đã không tham gia rồi.”
Dù tôi chỉ có nhiệm vụ truyền đạt thông tin, nhưng vẫn không thoát khoải ánh nhìn khinh bỉ ấy của Yuri.
“Hửm? À, được thôi, cũng chẳng phải tôi để tâm gì. Marina, tôi cũng muốn đến buổi gặp nữa. Đưa tôi đi cùng đi” Yuri nói, hoàn toàn ngó lơ tôi.
“Gặp mặt?! Đừng nói với tớ cậu thực sự nghĩ rằng mình biết cách để nổi tiếng chỉ vì đã dành cả ngày hôm qua đọc shoujo manga nhé?” Tôi thốt lên.
Seino trút ra tiếng thở dài bực dọc. “Gặp mặt à? Hừm…Hình như sắp tới sẽ có một cái đó…Thường tớ sẽ không mời ai đó xinh hơn mình đâu, nhưng nếu là Yuri thì…Không, đặc biệt là ai đó lập dị như Yuri thì đúng hơn. Không đời nào cậu sẽ không phá hỏng bầu không khí cả.” Cổ lẩm bẩm.
“Haha, cậu ghen tị à? Tôi không trách cậu đâu, Marina à. Hai ta đều có sự chênh lệch về độ nữ tính mà.”
“Cái thái độ tự mãn đó từ đâu ra vậy?! Thôi sao cũng được, tớ chịu thua. Tớ sẽ đi karaoke với mấy anh bạn bên Cao trung Công nghệ Wada tháng tới, cứ đi cùng nếu cậu muốn.”
Tôi bất ngờ khi thấy Seino đã xuống nước mà đồng ý, không ngờ cô thật sự sẽ Yuri theo cùng mình.
“Cậu ổn chứ? Cậu thực sự đưa cậu ấy theo cùng à?”
“Từ chối thì phiền phức lắm. Tớ không có tâm trạng để cãi tay đôi đâu. Và cứ để Yuri nhìn vào thực tế sẽ nhanh hơn đấy.”
Một khi Yuri đã quyết thì sẽ không thể lay chuyển, miễn thỏa hiệp. Đó là điều mà tôi - người đã quen cô từ lâu hay bất kỳ ai biết đủ nhiều về cô đều biết.
Vào kỳ nghỉ hè năm 10 tuổi, có lần Yuri đã quyết định sẽ “sống một cuộc sống tự lập”, nên đã cắm trại gần chân núi.
Mọi người, kể cả tôi, đều nghĩ rằng cô sẽ thấy chán sau một ngày và quay lại, nhưng thực tế thì ngược lại.
Hốt hoảng, cha mẹ cô đi tới chân núi để tìm, chỉ để nhìn cô đang tận hưởng việc câu cá với chiếc cần câu tự chế của mình. Yuri đã “sinh tồn” được tròn bốn ngày đến khi cuối cùng cũng quy hàng trước sự khóc lóc van xin của cha mẹ.
Vào mùa Đông năm 14 tuổi, Yuri từng lên kế hoạch tới Tokyo và đã thực sự đã làm vậy. Cô không nói cho bất kỳ ai về kế hoạch vì biết rõ rằng sẽ không được chấp thuận. Hậu quả là một vụ hỗn loạn cực lớn, thậm chí cần đến sự can thiệp của cảnh sát. Kế hoạch kết thúc khi Yuri được tìm thấy đang ngấu nghiến Nama Yatsuhashi[note49939] ở một điểm du lịch tại Kyoto. Năng lượng và sự liều lĩnh của Yuri không chỉ đưa cô tới Tokyo mà tới tận cả Kyoto. Lúc đó câu chuyện đã trở thành một chủ đề hot trên khắp cả nước.
Tôi vừa ấn tượng vừa mệt mỏi với một Yuri ngốc nghếch và ngang bướng như vậy , nhưng tôi cũng thấy cô thật thú vị và…mong muốn…được ở cạnh cô, dù đúng là rất khó khăn, nhưng vẫn nằm trong tầm xoay sở của tôi.
Tuy vậy, khi nghĩ đến sự hành xác về mặt tinh thần mà Seino sẽ phải chịu đựng ở buổi gặp mặt, tôi thực sự cảm thấy tội cho cô.
“Nhưng tớ vẫn lo…Việc này như thể ném một con quái thú mất kiểm soát vào một đám người vậy…Yuri này, tớ không thể bắt cậu hành xử tử tế được, tớ bỏ cuộc từ lâu rồi…Nhưn, ít nhất đừng có gây sự hay dùng bất kỳ hình thức bạo lực nào. Được không? Có một số anh chàng từ Cao trung Wada đang để ý tớ, nên ít nhất hãy hành xử hẳn hoi vì lợi ích của tớ, được không? Seino nhìn thẳng vào mắt Yuri, cảnh báo bằng tông giọng mạnh mẽ.
“Biết rồi, biết rồi mà. Tôi sẽ đóng vai Yu-chan duyên dáng cả ngày hôm đó, không cần phải lo.” Cô vui vẻ nói.
Tôi chưa bao giờ trông thấy một Yuri thư thái thế này trước kia, và cũng không nghĩ mình sẽ bao giờ được chúng kiến điều đó. Ánh mắt tôi và Seino chạm nhau, cả hai cùng nhún vai, hẳn là vì đang có cùng suy nghĩ.
“Cậu đúng là không biết lựa chọn đối tượng gì hết, Marina à. Tôi có thể dạy cậu một hai điều đó.”
“Gì cơ? Sao đột nhiên lại hành xử cao ngạo thế? Cậu nói tớ không biết chọn đối tượng, nhưng cậu còn chẳng biết gì về kinh nghiệm tình trường của tớ nữa.”
“Không biết, nhưng tôi có thể đoán được. Có thể đó là một tên thích ve vãn, ngoại hình trung bình, hay một tên trông thì có vẻ badboy nhưng lại rất tốt tính và nói mình thích nhảy, hoặc một thành viên ban nhạc mà rõ ràng đang lợi dụng fan của mình.”
“Sao cậu lại có những phỏng đoán tàn nhẫn như vậy được? Gần đây tớ đang để ý một anh chàng trông khá gân guốc trong nhóm ‘Fisherman’ đó.
“Fisherman” là một đôi diễn viên hài đang khá nổi, và tôi có nghe rằng độ nổi tiếng của họ với phái nữ đang không ngừng tăng lên. Thế giới có vẻ là một nơi nhỏ bé hơn bạn nghĩ khi phát hiện rằng ai đó gần gũi với mình lại là một trong những người nổi tiếng ha.
“Họ khá hài hước và tôi cũng không ghét họ hay gì cả, nhưng mà…cậu chỉ đang chạy theo xu hướng thôi. Năm sau cậu sẽ quên tên người ta ngay ấy mà.”
“Ôi, im đi! Tớ nghĩ họ rất ngầu, nên ngừng phán xét đi, được chứ?! Còn cậu thì sao, mẫu người của cậu là gì, Yuri?”
Tôi không có một chút cảm xúc lãng mạn nào với Yuri, nhưng cũng rất tò mò muốn biết kiểu người mà cô nàng kỳ quặc này thích, vì trước đây hai chúng tôi chưa từng nói chuyện này bao giờ.
Đáp lại câu hỏi của Seino, Yuri chỉ chen ngang, “Hừm.”
“Tôi thích ai đó không phàn nàn về những gì mình làm…và đưa tôi rất nhiều tiền mỗi khi cần nữa.”
“Thế thì khác gì cái máy ATM hả trời! Cậu còn lâu mới yêu được ai!” Tôi nói. Cái kiểu trả lời đó xứng đáng nhận một lời phản bác.
“Nhân tiện thì…Vì họ nó sẽ đi ba người, tớ muốn thêm một bạn nữ đi cùng nữa…nên mời ai bây giờ nhỉ.”
Yuri vừa nhe răng cười vừa tóm lấy tay Seino khi cô với lấy cái điện thoại.
“Cô gái nào cũng được hết. Tôi chẳng bận tâm cậu mang ai theo cùng, đằng nào họ sẽ chẳng thể có được sự chú ý nào từ tôi đâu.”
“Thị giác cậu có vấn đề à? Tự soi lại mình trong gương dùm đi!”
Tôi nhớ rằng khi Yuri nhận giải trong một cuộc thi tranh hiện thực[note49938], cô được nhận xét là có một cái nhìn khách quan. Tuy nhiên, cái “mắt nhìn” tuyệt vời đó có vẻ chỉ có tác dụng khi vẽ, nên tôi cũng không chắc nữa…
Nhưng nói một cách khách quan thì, Yuri có lẽ có sức hút hơn mức thông thường một chút. Nhưng vì đã chơi với nhau từ rất lâu nên nhận xét của tôi sẽ không được chuẩn xác lắm.
“Nè, Yuri. Tớ biết đây là lần đầu của cậu, nhưng hào hứng quá thì sẽ hụt hẫng đó?”
“Dùng cái giọng điệu ‘biết tuốt’ đó cũng không thuyết phục được tôi đâu.”
Trêu chọc và le lưỡi với người khác như một đứa nhóc, nếu giới thiệu rằng đây là một họa sĩ đại tài thì có chó nó tin.
Nhìn Yuri, tôi khẽ thở dài. Cười nói vui vẻ và lãng phí cuộc đời, tài năng như cô xứng đáng có được nhiều hơn thế này.
***