Bộ Lưu Tiên mỉm cười, nói:
- Buổi tối ta tuần thành đến Hoa Uyển, chợt thấy phía Lâm Đồng Sơn có ánh sáng khác thường, liền tới xem. Không ngờ lại có hồ điệp lớn như vậy?
Hắn mặc dù được gọi là “Hung hữu kinh lôi, diện nhược bình hồ”, nhưng khi gặp điệp yêu như vậy cũng không tránh khỏi ngạc nhiên.
Phong Thác Hi cười khổ nói:
- Đúng vậy, thật sự ngoài ý muốn mọi người. May mà có Thẩm huynh ở đây. Đúng rồi, để ta giới thiệu hai vị với nhau.
Nói xong, giới thiệu hai người, khách sáo vài câu.
Lúc này, lửa đã yếu đi, điệp yêu đã bị tiêu diệt hết. Bốn người lại đi tìm tòi xung quanh khu rừng một lần, cũng không có nơi nào dị thường. Phía đông đã ló rạng, trời đã sáng rồi.
Bộ Lưu Tiên đề nghị:
- Không bằng chúng ta về thành trước, đợi ngày mai tiểu đệ sai người tới, lại lên Lâm Đồng Sơn tỉ mỉ tra rõ.
Thẩm Hi Vi hoảng hốt nghe được tiếng nước róc rách bên tai, rõ ràng.
Nàng lo lắng mở mắt ra, đập vào mắt là một cánh tay trắng trẻo thon dài, ngón tay út đeo một chiếc nhẫn ngọc bích. Chất ngọc không rãnh, chạm trổ tinh mỹ nhẵn nhụi.
Chủ nhân của bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt mềm mại của nàng, một dòng nước ấm áp từ đầu ngón tay truyền đến, thẩm thấu tới toàn thân, một cảm giác thư thái vô cùng làm nàng không kìm được khẽ khẽ thở sâu.
Một giọng nói trầm thấp vang lên:
- Có đói bụng không? Ta hái quả dại rồi.
Nàng mở bừng mắt, hoàn toàn tỉnh táo:
- Ngươi là ai?
Ai ngờ vừa mở miệng, trên mặt đầy đau đớn, nàng thầm kinh hãi đưa tay lên sờ, lại bị bàn tay kia giữ lại ấn xuống.
Nàng quay đầu lại nhìn, kinh hãi kêu lên:
- Ngươi là người hay quỷ?
Nam tử kia phì cười:
- Làm ngươi sợ à? Ngại quá, ta vốn xấu một chút thôi.
Dứt lời xoay người cầm lấy một chiếc gáo đi múc nước suối.
Thẩm Hi Vi thấy vóc người hắn cao gầy, tuấn tú, từ đằng sau nhìn không thể nghĩ người này lại có khuôn mặt xấu xí dữ tợn như mãnh quỷ, nàng lẩm bẩm: Còn nói mình xấu một chút thôi, thanh thiên bạch nhật có thể hù chết người ta đó.
Giọng nói của nàng dù rất nhỏ, nhưng từng câu từng chữ vẫn bay vào tai nam tử đang lấy nước suối.
Trong mắt hắn hiện lên ý cười, cầm gáo nước đưa tới trước mặt nàng, nói:
- Mặt của ngươi bị cây cuốn cào bị thương, ta vừa bôi thuốc cho ngươi.
Thẩm Hi Vi nhận lấy gáo nước, soi khuôn mặt mình, thấy bên gò má trái có hai vết thương dài nửa tấc màu tím sẫm.
Tính cách nàng phóng khoáng, đối với dung mạo xấu đẹp, nhìn xong liền đặt gáo nước sang bên cạnh, nói:
- Ta đói bụng quá, quả ở đâu?
Nam tử sửng sốt, không ngờ lại trên đời lại có nữ tử không quan tâm tới tướng mạo của mình, liền hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Thẩm Hi Vi vẫn chưa biết nam tử này đã nhìn thấu thân phận nữ nhi của mình, còn tưởng là hỏi vấn đề sức khỏe của mình, liền đáp:
- Chắc là không sao rồi.
Nói xong đứng lên duỗi lưng, bên hông đột nhiên đau xót, chợt nhớ ra lời đánh cược với Tiêu Vô Cấu. Nàng ngước mắt nhìn lên bầu trời, đã là giữa trưa rồi, vậy là đã chăc chắn thua rồi, một nỗi buồn nản và giận hờn hiện lên trên mặt.
Nam tử rửa sạch hai quả dại, thấy vẻ mặt nàng bất thường, an ủi:
- Ngươi đừng lo lắng, bôi thuốc này xong sẽ không để lại vết gì đâu.
Nàng nhìn hắn, bỗng nhiên cười nói:
- Có ngươi ở đây, ta tuyệt đối không hề lo lắng.
Nam tử hơi sửng sốt, lập tức hiểu ra, cơ mặt co giật, cũng không biết là giận hay là cười.
Thẩm Hi Vi thấy diện mạo hắn ghê gớm nhưng con người rất hiền lành nên không chút sợ hãi, cầm lấy một quả dại trong tay hắn, cắn một miếng, nhồm nhoàm nói:
- Là ngươi cứu ta từ trong rừng ra à?
Nam tử gật đầu.
Nàng lại hỏi:
- Ta nhớ trước khi hôn mêm có một người như âm hồn quỷ dữ giữ lấy ta, người đó…
Nam tử tiếp lời:
- Cũng là ta!
Nàng kinh ngạc một chút, rồi lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào hắn nói:
- Vì sao ngươi làm ta sợ? Rốt cuộc ngươi là ai?
Nam tử cười nói:
- Người giữa núi hoang. Ha ha, ta thấy ngươi đã không sao rồi, mau xuống núi đi, Kim Việt Sơn không thích hợp ở lâu.Theo dòng suối đi xuống dưới, thấy hai tảng đá lớn thì rẽ trái có một đường nhỏ, đó là đường xuống núi.
Dứt lời, thân hình nhoáng lên nhún mấy cái đã mất hút trong khu rừng sâu thẳm.
Thẩm Hi Vi ngây ra, cảm thấy khu rừng này thật cổ quái, lại nghĩ mình cả đêm không về, nhất định ca ca sẽ lo lắng sốt ruột. Nghĩ đến đây, nàng chỉ hận không thể lập tức xuống núi, liền phi thân theo đường suối mà đi.
Phía sau nàng, nam tử đẩy cảnh cây ló đầu ra, trên mặt có hơn mười vết sẹo đỏ tím xoắn xuýt dữ tợn đáng sợ, nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ trong trẻo ít ai có.
Thẩm Hi Vi dứng trên con đường quanh co hẹp dài giữa núi, ngẩng lên nhìn ngọn tháp màu chì trên đỉnh núi cao chót vót trong mây mù, do dự chốc lát, rốt cuộc xoay người xuống núi.
Trải qua một đêm, nàng đã sớm đem những bực bội của ngày hôm qua ném đi hết, chỉ một lòng nhanh về để gặp ca ca.
Đúng lúc này, chợt nghe đằng sau có người gọi:
- Này, tiểu huynh đệ, ngươi đứng lại.
Nàng nghe tiếng gọi quay đầu lại, thấy ba bóng người chạy tới, chính là ba tùy tùng hôm qua, lập tức dừng lại, nói:
- Các ngươi muốn gì?
Một người đi đầu vội cười nói:
- Tiểu huynh đệ, ngàn vạn lần đừng hiểu lầm, chúng ta không có ác ý.
Nàng thấy ba người đó bỗng trở nên khách khí, càng thêm nghi hoặc:
- Hừ! Có chuyện thì nói mau, đừng rắm thối nữa.
Người kia cười hắc hắc:
- XIn tiểu huynh đệ theo chúng ta lên núi một chuyến.
- Không rảnh.
Nàng hừ một tiếng, xoay người định đi.
Hai người khác lại nhảy người lên chặn lối đi của nàng:
- Chúng ta phụng lệnh Tiêu tướng quân, đưa ngươi lên núi.
Thì ra, đêm qua Tiêu Vô Cấu không tìm được nàng, nhưng lại gặp được ba thuộc hạ của mình. Hắn thấy sắp đến giờ hẹn với ân sư, liền bảo ba người tiếp tục đi tìm kiếm, còn mình thì lên núi trước.
Ba người này tìm cả đêm mà không có kết quả gì, đang bất đắc dĩ định lên núi phục mệnh, bỗng nhiên thấy nàng từ đâu xuất hiện, nào đơn giản chịu để nàng đi.
Nàng chau mày, hỏi ngược lại:
- Tiêu tướng quân? Chính là cái tên đen như than kia à? Ngươi nói với hắn, hắn không thật sự thắng, ta sẽ không đi làm lính cho hắn đâu.
Người kia nói:
- Việc này không phải do ngươi quyết định.
Dứt lời, ba người phi thân đến, sáu cánh tay như chớp điểm mười hai huyệt đạo quanh thân nàng.
Nàng tức giận mắng to:
- Các ngươi dám đánh lén, quả nhiên là chủ nào thì quân đấy, đều là kẻ tiểu nhân đê tiện vô sỉ.