Khoảng hơn mười một giờ rưỡi trưa, còn không tới nửa giờ nữa là tàu RMS Titanic sẽ khởi hành. Bãi neo số tại bến tàu đầy những công nhân vận chuyển hành lý, những người tiễn người nhà rời bến và một số hành khách cuối cùng vội vàng lên tàu.
Thời điểm Margaret chạy đến, hành khách của hai khoang hạng nhất và khoang hạng hai đều đã sớm lên tàu, chỉ còn lại một số ít hành khách của khoang hạng ba vẫn còn đang xếp hàng chờ soát vé, kiểm tra hành lý và nhận giấy thông hành từ nhân viên trên tàu. Cố đẩy dòng người ra, rốt cục Margaret cũng chen vào đám đông, tiến đến gần cổng soát vé (gốc là khẩu ngạn). Nàng ngửa đầu nhìn con tàu cập bến trước mặt khổng lồ như một cao ốc. Trên boong, bên cửa sổ tàu, hành khách lên thuyền đã chen đầy kín, bọn họ vẫy tay chào từ giã người trên bờ, gương mặt ai cũng mang ý cười phấn khởi.
"Giấy chứng nhận, vé thuyền!"
Lúc Margaret chen đến cửa lên xuống, một nhân viên chặn nàng lại.
"Thật xin lỗi, tôi không đến đây ngồi thuyền! Cha tôi làm việc trên thuyền,vì phát sinh chút việc, ông ấy không thể rời đi được, tôi phải vào tìm ông ấy, nói ông ấy đi xuống!" Margaret vội vội vàng vàng giải thích: "Tiên sinh, làm ơn cho tôi lên thuyền, tôi đảm bảo mọi thứ tôi nói đều là thật!"
"Tiểu thư, không thể không nói, trong số những lý do bọn họ bịa ra để trốn vé, cái cớ này của cô là ngu xuẩn nhất!" Mặt nhân viên nọ không thay đổi, nhìn nàng chằm chằm, "Nếu cô không có giấy thông hành và vé tàu, ta sẽ không để cô lên tàu."
"Làm ơn giúp tôi một chuyện! Tôi đến từ học viện nghệ thuật Winchester. Giáo sư Williams Smith là thầy của tôi, thầy ấ́y từng được gặp chủ tàu rồi. Thầy có thể làm chứng cho tôi. Tôi không có lừa ngài thật mà!"
Đối phương liếc mắt nhìn nàng một cái, hoi do dự, đổi lại mà hỏi: "Cha cô tên gì? Làm gì trên tàu?"
"Brown Firth. Ông ấy làm ở gian đun nước, thực ra là do có người bị bệnh nên ông ấy mới thay thế người kia lên tàu..."
"Gian đun nước ư?" Tên nhân viên nhíu mày một cái, "Cô nói là hắn là một phu than đá ư?"
"...Đúng!"
"Mau đi đi! Người tiếp theo!" Hắn xoay mặt qua, vẫy vẫy tay với người sau lưng nàng.
"Làm ơn, xin ngài, tôi nói thật mà!"
Thời điểm nàng khẩn cầu, sau lưng nàng, mấy hành khách ban nãy bị đẩy ra sau đều kêu ca bất mãn.
"Tiểu thư, tôi có điên mới tin lời cô nói!" Nhân viên tàu nghiêm nghị la nàng, "Ta thấy kẻ lừa gạt giống như cô cũng nhiều rồi! Cô nghĩ bản thân trẻ tuổi xinh đẹp thì có thể lừa bịp người khác sao? Nếu cô còn tiếp tục không chịu đi, ta sẽ gọi cảnh sát đến bắt cô!"
Margaret bị người phía sau đẩy đi, liền lập tức chạy đến cổng soát vé khác.
Thế nhưng nữ thần may mắn vẫn không màng đến nàng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nàng bị cự tuyệt bên ngoài cửa lên xuống, chỉ có thể nhìn từng hành khách tay cầm vé tiến vào trong rồi cuối cùng hưng cao thải liệt (ai hiểu câu này dich dùm với) biến mất ở đằng sau cánh cửa.
Chẳng mấy chốc nữa là tàu khởi hành rồi. Nếu nàng không tìm được cách lên thuyền, không chút nghi ngờ, thời điểm một khắc cuối cùng kia, tất cả công nhân tham gia vào công tác đun nước ở khoang thuyền thấp nhất, bao gồm cả cha nàng, sẽ vĩnh viễn táng thân cùng với con tàu này nơi đáy Đại Tây Dương lạnh như băng.
Sau lưng nàng, mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, cả người nàng bị bao phủ bởi một loại tuyệt vong cùng khủng hoảng sâu sắc không cách nào khống chế được.
Bây giờ chỉ còn một biện pháp cuối cùng. Nàng sẽ chờ ở một bên, thừa dịp một khắc cuối cùng trước khi tàu rời bến liền xông vào.
Nàng cũng không biết phương pháp này có thể thành công hay không, nhưng nàng nhất định phải lên thuyền. Dù có phải mạo hiểm trải qua nguy cơ bị ném xuống tàu, nàng cũng nhất định phải thử một lần.
Người soát vé vừa rồi cự tuyệt nàng lưu ý đến việc nàng ở bên cạnh luẩn quẩn hoài không đi, thỉnh thoảng nghi ngờ liếc nhìn nàng một cái.
Margaret không muốn để hắn nghi ngờ. Trong những giây cuối khi tàu chuẩn bị rời bến, khi nàng quyết định đến bên cạnh chờ một chút, tầm mắt lại bỗng nhiên vô tình phát hiện ra lối đi đến khoang hàng hóa áp chót đằng xa.
Trên bờ, ngoại trừ một số ít hàng hóa và hành lý thì bên mạn tàu còn đậu mấy chiếc ô tô. Công nhân bốc vác đi tới đi lui, vội vội vàng vàng đem hành lý xếp vào khoang mà tài xế thì đang chờ bên cạnh sau đó mới lái xe hơi vào khoang.
Đúng giờ, những dải lụa đủ màu tung bay trên không cùng những tràn hoan hô nhiệt liệt, tàu RMS Titanic nhổ neo, chậm rãi rời khỏi bến tàu Southampton, bắt đầu chuyến hải trình đầu tiên của nó.
Trước mắt Margaret là một màu đen kịt.
Bây giờ, nàng chính là đang nấp ở băng ghế sau của một chiếc Roll-Royce màu xanh.
Ban nãy, nàng lén tới gần đuôi ô tô, thừa dịp tài xế xoay người nói chuyện phiếm với một công nhân, liền nhanh chóng chui vào buồng xe của chiếc ô tô không khóa cửa ấy, lẳng lặng nằm dưới ghế ngồi.
Kể từ khi chiếc xe chậm rãi chạy vào khoang hàng hóa cho đến lúc tài xế khóa cửa rời đi, hắn (tài xế) cũng không phát hiện rằng thật ra ở băng ghế sau đã có thêm một người.