Đường Quỳ thả thìa xuống.
Cô gái vừa xông đến cũng tầm xấp xỉ tuổi cô, mái tóc quăn loạn xạ được buộc lên cao, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, đôi mắt hạnh vừa khóc xong sưng húp lên.
Nhìn vóc dáng không cao mà khí lực thật không nhỏ chút nào, lúc này áo của Phùng Tây Ưu đang bị nắm chặt, vẻ mặt anh ta kinh ngạc nhìn cô gái kia, run rẩy một lúc mới bật ra được hai chữ: “… Tiểu Nhu…”
Đường Quỳ uống một ngụm nước, cố nén cảm xúc lại.
Chỉ cần nhìn vẻ mặt của hai người này, cô cũng đã đoán được đại khái bảy, tám phần câu chuyện.
Được rồi, xem ra cô đúng là không hợp đi xem mắt.
Vừa rồi giọng nói của cô gái kia không hề nhỏ, cũng coi như hấp dẫn sự chú ý của không ít người. Đường Quỳ không tránh khỏi lúng túng, nhìn khắp xung quanh, đưa ra một đề nghị: “Chuyện đã như vậy, có cần đổi sang chỗ khác để giải quyết cho xong vấn đề không? Hoặc là ngồi xuống rồi từ từ ăn, đừng có đứng–”
“Đường Quỳ?”
Một giọng nữ đột nhiên truyền đến, Đường Quỳ vừa quay đầu sang thì lập tức nhìn thấy Khương Linh đang mỉm cười.
Cô ta kinh ngạc đi tới, nhướng nhướng mày: “A, không ngờ lại gặp được cậu ở đây, thật là khéo quá… Hử?” Khương Linh nhìn đôi nam nữ đang dây dưa kia, cười hì hì thành tiếng: “Đây là đang diễn vở gì đây? Sao vừa rồi tớ còn nghe thấy cái gì mà xem mắt… Đường Quỳ à, không phải Phán Phán nói rằng bây giờ cậu có một người bạn trai vừa đẹp trai vừa cao to sao? Sao thế, sao bây giờ lại đi xem mắt rồi?”
Lại nữa rồi.
Khương Linh vẫn lấy việc cười nhạo cô làm niềm vui, không lúc nào là không muốn bóc trần khuyết điểm của cô.
Giọng của Đường Quỳ nhàn nhạt: “Mấy hôm trước mới chia tay rồi.”
Cô gái được gọi là Tiểu Nhu kia nghe vậy thì ngẩng đôi mắt sưng đỏ lên nhìn cô, lại nhìn Phùng Tây Ưu: “Anh xem đấy, thật ra trong lòng người ta cũng có chủ rồi!”
Đường Quỳ: “…”
Cô nói vậy khi nào hả? Nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng, nhìn tình hình trước mặt thì lần xem mắt này hơn một nửa là không thành, chỉ là sợ rằng mẹ Đường và dì Liễu lại phải thất vọng nữa rồi.
Khương Linh vẫn là bộ dạng xem kịch vui, nắm lấy cằm, giả bộ như vừa bừng tỉnh ra: “Ôi chao, Đường Quỳ à, cho dù cậu có vừa mới thất tình thì cũng đừng có đi tìm người đã có bạn gái để mà xem mắt chứ? Tục ngữ nói rất đúng mà, thà dỡ –”
Đường Quỳ hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại: “Trước lúc tới đây tớ cũng không biết anh ta đã có bạn gái.”
Đáng tiếc là lời này Khương Linh lại chẳng thèm để ý đến. Cô ta lấy khăn tay từ trong túi ra, đưa cho Tiểu Nhu lau nước mắt. Tiểu Nhu buông tay khỏi áo Phùng Tây Ưu, nức nở nhận lấy khăn, nhỏ giọng nói “cảm ơn”. Phùng Tây Ưu thì ngây ra, ngồi trên ghế, không ngừng run rẩy.
Đường Quỳ mở to mắt, nhìn chằm chằm vào miếng thịt bò còn chưa kịp ăn xong, trên miếng thịt vẫn còn màu máu, nhìn đã mất hết khẩu vị. Cô yên lặng cầm lấy cái cốc trên bàn, uống một hơi cạn sạch.
Khương Linh thân thiết ôm bả vai Tiểu Nhu: “Đừng khóc nữa, khóc sẽ không tốt cho bản thân, chẳng phải là –”
“Xin lỗi em, tha thứ cho anh lần này được không?”
Một giọng nam trong trẻo vang lên.
Một bàn tay với những khớp xương rõ ràng đặt lên vai Đường Quỳ, cô nhìn theo cánh tay đi lên, bộ quần áo không hề dính một chút bụi bặm, áo khoác không hề có nếp nhăn, dưới ánh đèn, ánh mắt Giang Trúc giống như một hồ nước tĩnh mịch, còn cô thì dường như đã bị đắm chìm bên trong đó.
Người ta vẫn hay nói ngắm người đẹp dưới ánh đèn, quả thật ánh sáng hiền hòa dưới ngọn đèn khiến gương mặt tuấn tú của anh rạng rỡ hơn hẳn, ít nhất là trong một chớp mắt đó, hơi thở của Đường Quỳ gần như đã ngưng lại.
Trong đầu cô lướt qua một ý nghĩ – năm đó người người đều nói khuôn mặt của Giang Trúc xứng với vị trí số một trong trường Đại học y S, quả thật là danh bất hư truyền.
Khương Linh sửng sốt, lời nói lên đến miệng lại không thốt được thành lời.
Giang Trúc rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt không hề lệch đi chút nào, vẫn chỉ nhìn chăm chú vào hai mắt cô. Đường Quỳ bị sự xuất hiện đột ngột của anh làm cho sững sờ, vừa mới mở miệng, chữ “em” vừa thốt ra, ngón tay Giang Trúc đã đè lên, cô đành phải nuốt ngược những chữ còn lại vào trong bụng.
Anh cầm lấy tay Đường Quỳ, hai bàn tay anh thực ra không hoàn mỹ như lúc mới nhìn thoáng qua, trong lòng bàn tay có vết chai: “Quỳ Quỳ, lần này là anh không đúng, không nên khiến em tức giận, nhưng mà em cũng đừng nên vì giận anh mà đi xem mắt người khác chứ?”
“Ừm…”
Đường Quỳ mất một lúc lâu mới hiểu ra, anh tới đây là để giúp cô giải quyết chuyện này.
Tiếng nức nở của Tiểu Nhu đã ngưng bặt.
Khương Linh đứng gần đó trợn mắt há hốc mồm, đầu óc Phùng Tây Ưu đã đơ ra từ lúc Tiểu Nhu xuất hiện, đến giờ vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ ngây ra nhìn hai người.
“Đừng giận anh nữa, được không?”
Giang Trúc vô cùng thân thiết giúp cô vén tóc ra sau tai, ánh mắt dịu dàng lại thâm tình: “Từ nay về sau, mọi chuyện anh đều sẽ nghe theo em hết.”
Thầy Giang đã “người có địa vị cao lại nhân nhượng cho người có địa vị thấp” đến mức đó, hạ mình tới đây để giúp cô giải quyết chuyện này, đương nhiên cô không thể uổng phí công lao của anh. Vì vậy cô lập tức biểu diễn lại tiết mục mà cô đã từng vụng về diễn trong buổi liên hoan Tết Nguyên Đán thời còn học đại học, cầm lại tay anh, miệng nở nụ cười: “Vậy sau này anh không được như vậy nữa đâu đấy.”
Diễn xong với anh, Đường Quỳ quay sang giải thích với Phùng Tây Ưu: “Thật có lỗi với anh, là do bản thân tôi không suy nghĩ kĩ nên mới có quyết định qua loa như vậy, đã làm chậm trễ thời gian của anh rồi.”
Đường Quỳ lại nhìn Tiểu Nhu một cái, mỉm cười mở miệng: “Bây giờ không còn sớm nữa, tôi đi về trước. Chuyện còn lại, mong hai vị tự mình giải quyết tốt.”
Cô đứng lên khỏi chỗ ngồi, Giang Trúc vẫn luôn ở bên cạnh cô. Đường Quỳ cười với Khương Linh một tiếng: “Ngại quá, để cậu chê cười rồi.”
Khương Linh liên tục xua tay, trên mặt đầy vẻ khó tin, hết nhìn Giang Trúc lại nhìn sang cô, giọng nói cũng không lớn như lúc nãy nữa: “Nếu cậu có việc thì cứ về trước đi, lần sau gặp thì nói chuyện sau, ha ha, lần sau nói chuyện.”
Việc xem mắt kết thúc trước thời gian dự định, vì đã được anh giúp đỡ nên lúc Giang Trúc đề nghị đưa cô về nhà, Đường Quỳ cũng ngại, không còn từ chối nữa.
Nào ngờ vừa đến cổng thì Đường Quỳ kinh hãi phát hiện ra, mẹ nhà mình đã mấy ngày ru rú trong nhà không ra khỏi cửa, vậy mà bây giờ lại đứng bên cạnh cửa, khuôn mặt tươi cười.
Trong đầu Đường Quỳ lập tức xuất hiện ý nghĩ không ổn rồi.
Quả nhiên, vừa mới xuống xe thì mẹ Đường đã đi tới.
Giang Trúc lễ phép chào hỏi: “Chào dì ạ!”
Đèn đường sáng rực, mẹ Đường quan sát Giang Trúc từ trên xuống dưới một lượt, hết sức hài lòng, lén lút vỗ Đường Quỳ một cái, cười tít mắt mở miệng: “Là Giang Trúc phải không? Đã sớm nghe Quỳ Quỳ nhà dì nhắc tới cháu rồi.”
Đường Quỳ đứng đằng sau lén lút kéo áo mẹ mình, bị mẹ Đường nắm lấy tay kéo ra vuốt ve.
Ánh sáng ảm đạm khiến khí chất lạnh lùng trên người Giang Trúc trở nên ôn hòa hơn không ít, anh mỉm cười: “Chắc chắn đều là than phiền về cháu.”
“Đâu có!” Mẹ Đường trợn mắt bịa chuyện: “Là khen cháu tuổi trẻ đầy hứa hẹn, vừa khiêm tốn lại vừa lễ phép.”
Đường Quỳ: “…”
Mẹ à, mẹ xem lại lời mẹ đi, đây là những lời mà một sinh viên sẽ dùng để hình dung về thầy giáo của mình sao?
Giang Trúc lại nở nụ cười, trước đây, lúc cười thì phần lớn anh chỉ cười mỉm, nụ cười nhẹ nhàng nhưng lại có chút xa cách. Thế nhưng lúc này, ngay cả khóe mắt anh cũng cong lên, nhìn qua không hề có vẻ xa cách chút nào.
Mẹ Đường tranh thủ rèn sắt khi còn nóng: “Hôm nay trời lạnh như thế, chi bằng Giang tiên sinh vào trong nhà uống chén trà cho ấm người?”
Giang Trúc không trả lời ngay, anh nhìn Đường Quỳ ở trước mặt một cái, cô đang cắn môi cúi đầu nhìn mặt đất. Trên mặt đất sạch bóng, không biết là cô đang nhìn cái gì, hẳn là nhìn bóng mấy người bọn họ được ánh đèn rọi xuống.
Giang Trúc nói: “Thôi ạ, cảm ơn dì, cháu phải đi rồi.”
Mẹ Đường sửng sốt, lại nhéo Đường Quỳ một cái. Mùa đông, quần áo trên người dày cộm, dường như cái nhéo này không đụng đến da thịt cô. Đường Quỳ đành phải ngẩng đầu lên: “Giang tiên sinh, chỉ uống chén trà thôi, sẽ không tốn nhiều thời gian của anh đâu.”
Giang Trúc dừng lại, giống như đang suy tư, một lát sau mới trả lời: “Được!”
Nước sôi nóng hổi đổ vào trong lá trà khô, lá trà ngấm nước giãn ra, xoay tròn dập dềnh lên xuống, làm màu nước chuyển dần sang xanh, tỏa mùi hương thơm ngát.
Giang Trúc đưa tay ra nhận lấy, ngón tay thình lình chạm phải ngón tay Đường Quỳ, cô vội vàng buông ra như vừa bị điện giật, may mà Giang Trúc đã nắm vững tách trà, nếu không thì đã đổ vỡ rồi.
“Cảm ơn.” Anh khẽ nói cảm ơn.
Sau đó thì chính là sân nhà của mẹ Đường, bà nói mấy câu thăm dò Giang Trúc, lộ ra nụ cười mỹ mãn.
Đường Quỳ ngồi bên cạnh nghe được rất rõ ràng, càng lúc càng thấy đứng ngồi không yên.
Mẹ Đường hỏi: “Giang tiên sinh cảm thấy Quỳ Quỳ nhà dì thế nào?”
Giang Trúc nhìn Đường Quỳ một cái theo bản năng, sau đó thu ánh mắt lại, mỉm cười mở miệng: “Rất tốt!”
Mẹ Đường cười càng rạng rỡ.
Tiễn Giang Trúc về, Đường Quỳ định lén lút quay về phòng nhưng lại bị mẹ Đường kéo lại, ép ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu tra hỏi: “Con và Giang Trúc qua lại bao lâu rồi hả?”
“… Bọn con không hề qua lại.”
“Còn định lừa mẹ sao?” Mẹ Đường cười cười: “Vừa rồi dì Liễu của con gọi cho mẹ, Phùng Tây Ưu nói rằng, hóa ra con đã có bạn trai rồi.”
“Phùng Tây Ưu kia cũng đã có bạn gái.” Đường Quỳ yếu ớt tự giải thích cho mình: “Vừa rồi Giang tiên sinh vì giải vây cho con nên mới nói như vậy.”
“Mẹ mặc kệ người trẻ tuổi các con nghĩ ra sao.” Mẹ Đường vỗ vỗ chân cô: “Vừa nãy nghe cậu ấy nói chuyện, mẹ cũng nhìn ra chút manh mối rồi. Cho dù nói gì đi chăng nữa thì bây giờ Giang Trúc vẫn có chút ý tứ với con. Chỉ là hai người các con có thể tiếp tục hay không thì mấu chốt vẫn nằm ở chỗ con. Quỳ Quỳ à, con không nghĩ đến chuyện thử một lần sao? Mẹ cảm thấy con người Giang Trúc rất được.”
Đường Quỳ nhắm mắt lại, thử tưởng tượng ra cảnh mình và Giang Trúc ở cạnh nhau, mở to mắt, lắc đầu: “Con vẫn cảm thấy rất kỳ quái.”
Mẹ Đường nói: “Ban đầu lúc mới ở bên cạnh chú Đường của con, mẹ cũng cảm thấy không quen. Tình yêu ấy à, đôi khi vẫn phải tiến thêm một bước, hiểu nhau rồi mới có thể dần nảy sinh tình cảm. Nếu con không thử một chút thì sao có thể biết mình sẽ không thích người ta? Ít nhất thì trong những người đàn ông mà con quen biết, cậu ta là người không khiến con thấy phản cảm nhất phải không?”
Đường Quỳ hơi do dự.
Mẹ Đường giúp cô bày ra chủ ý: “Vậy con thử hỏi xem cuối tuần này cậu ta có thời gian không, con hẹn cậu ta đi ăn bữa cơm hoặc là xem phim gì đó, thử ở cạnh nhau xem sao.”
Không biết là do đột nhiên bị kích thích hay là bị mấy lần xem mắt liên tục thất bại đả kích mà Đường Quỳ lại cảm thấy chủ ý này cũng không tệ.
Buổi tối cô liền soạn một tin nhắn thật ổn, kiểm tra đi kiểm tra lại mấy lần, sửa hết lỗi chính tả, sau đó mới gửi cho Giang Trúc.
Khoảng nửa tiếng sau thì cô nhận được tin trả lời.
【 Giang Trúc: Thật xin lỗi, cuối tuần tôi rất bận. 】