Áo Blouse Trắng Và Bã Đậu Ngọt

chương 5: cháo bí đỏ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Quỳ run rẩy chấp nhận.

Nghĩ nghĩ, cô chọn một cái icon có quy có củ nhắn lại, là một cái bánh bao trắng đập bẹp, trên đỉnh đầu cắm một cây cỏ nhỏ, biểu tình vô hại đưa tay ra chào hỏi.

Ừm… Người ở tuổi như Giang Trúc chắc hẳn có thể chấp nhận được loại icon này nhỉ?

Nhưng đối phương không đáp lại.

Đường Quỳ sửa soạn qua loa một chút, đổi giày, chào mẹ Đường một tiếng rồi quay lại cửa hàng.

Đã xế chiều, người trong cửa hàng không nhiều lắm. Đã sắp đến tuần thi cuối kỳ, mấy cặp trai gái yêu nhau cũng đổi thành hẹn hò ở thư viện, cùng nhau phấn đấu. Cũng có mấy người mang cặp sách sau lưng, gọi chút bánh ngọt và trà sữa, ngồi trong cửa hàng ôn bài.

Đường Quỳ đi vào kiểm tra nguyên liệu trong cửa hàng, tính toán xem ngày mai nên mua thêm cái gì.

Gần đây việc làm ăn của cửa hàng tốt hơn lúc hè, đặc biệt là sau mấy ngày có tuyết rơi.

Bữa tối ăn ngay tại quán cơm bên cạnh, chủ quán là một cặp vợ chồng trung niên, bán mấy món rang xào, buổi sáng thì còn bán thêm cả cháo, món ngon giá rẻ, hương vị cũng rất ổn.

Vừa mới ăn được hai thìa cháo bí đỏ, Chu Phán Phán đã sốt ruột gọi điện thoại tới, hỏi kết quả xem mắt thế nào.

“Không tốt lắm!” Tay trái của Đường Quỳ nắm di động, tay phải múc một thìa cháo, đưa lên trên miệng, phồng má lên khẽ thổi: “À, nói ra thật xấu hổ, người mà dì Liễu tìm cho tớ lần này là thầy giáo đại học của tớ.”

“Hả?” Chu Phán Phán lấy làm kinh hãi: “Tuổi lớn như vậy rồi mà còn chưa kết hôn sao? Có phải cậu nói với dì Liễu là cậu thích kiểu người chín chắn thành thục không đấy?”

Cô nàng thật đúng là vô cùng chính xác tránh được trọng điểm.

“Ừm… Thật ra tuổi cũng không lớn lắm.” Đường Quỳ nhớ lại lời mẹ Đường từng nói qua: “Hình như lớn hơn tớ mười tuổi.”

“Vậy thì cũng phải rồi.” Chu Phán Phán nói: “Tuổi lớn như vậy rồi mà vẫn còn phải đi xem mắt, có phải là có chỗ nào đó không được tốt lắm không?”

“Chuyện này không quan trọng.” Đường Quỳ cười khổ: “Cậu không thấy đi xem mắt gặp thầy giáo của mình rất là xấu hổ sao?”

Bây giờ nghĩ lại, trong lòng cô vẫn hết sức ngại ngùng.

Bà chủ bưng lên một đĩa trứng xào lá tỏi, Đường Quỳ khẽ nói cám ơn.

Bên kia, Chu Phán Phán chần chừ một lúc, giọng nói ngập ngừng do dự, giống như đang nghĩ ngợi gì đó.

“Ừm… Hình như đúng là hơi xấu hổ thật, đúng rồi, bề ngoài anh ta thế nào? Có cao không, có đẹp trai không?”

“Nói ra thì cậu cũng từng gặp thầy ấy rồi.” Đường Quỳ nói: “Thầy ấy tên là Giang Trúc, đã từng dạy tớ môn Sinh lý học.”

Đầu bên kia điện thoại nhất thời không có tiếng động.

Thật kỳ quái!

Đường Quỳ nhìn nhìn điện thoại, rõ ràng tín hiệu vẫn căng đét mà. Cô thử thăm dò gọi một tiếng: “Phán Phán?”

Ngay khi cô cho rằng điện thoại của Chu Phán Phán mất tín hiệu thì trong điện thoại bỗng nhiên truyền đến giọng nói dồn dập: “Bây giờ cậu đang ở đâu? Trong cửa hàng sao?”

“Quán rau xào của lão Lưu ở bên cạnh, sao thế?”

“Cậu chờ một lát! Tớ qua ngay đây!”

Nói xong những lời này, đầu bên kia dứt khoát cúp điện thoại, Đường Quỳ chỉ còn nghe tiếng tút tút. Nghĩ nghĩ, cô đứng lên gọi: “Bà chủ, cho thêm một phần cháo bí đỏ và thịt xào rong biển.”

“Được được!”

Lúc đồ ăn được đưa lên thì Chu Phán Phán cũng vừa lao vào như gió. Cô nàng buộc tóc qua loa, cả người đầy hơi lạnh, ngồi xuống đối diện Đường Quỳ, hai mắt sáng ngời nhìn cô: “Cậu nói, người mà cậu xem mắt là Giang Trúc?”

Đường Quỳ đẩy cháo bí đỏ sang cho cô nàng, gật gật đầu.

Chu Phán Phán lướt ngón tay trên di động, mở Weibo ra, giơ ảnh chụp lên cho cô: “Là Giang Trúc này sao?”

Đây là một bài đăng Weibo từ hai năm trước, có thể là do độ phân giải kém, cũng có thể là do chụp khá xa nên ảnh không rõ lắm. Khi đó là cuối hè đầu thu, ánh mặt trời chan hòa ấm áp, người trên bục giảng mặc một bộ quần áo màu lam nhạt, nhìn không rõ mặt nhưng vẫn đủ nhìn ra khí chất xuất chúng.

Đường Quỳ gật đầu.

Chu Phán Phán hạnh phúc “oa” một tiếng, mấy người xung quanh đều quay đầu sang nhìn, cô nàng nhìn loanh quanh, xấu hổ cười cười, giữ chặt tay Đường Quỳ, hạ giọng: “Có phải kiếp trước cậu đã giải cứu cả Hệ Ngân Hà không?”

Cô nàng hưng phấn đến mức tay cũng run lên: “Cảm giác như ở trong mơ vậy, Quỳ Quỳ, cậu nói xem, sao lại khéo như vậy?”

“Khéo khéo khéo.” Đường Quỳ lấy đũa cho cô nàng, lại rót nước nóng ra, đưa tới: “Còn không mau ăn tối đi? Nào, ăn thử một chút.”

Bà chủ làm thịt xào rong biển rất tuyệt, là món Chu Phán Phán thích nhất, nếu là bình thường thì Chu Phán Phán đã sớm ăn sạch rồi, nhưng hôm nay tâm tình kích động nên tạm thời dẹp sở thích của dạ dày sang một bên. Cô nàng ăn một thìa, lại hỏi: “Này, lần này cậu xuống tay sớm một chút, đừng để cho con cá lớn này chạy thoát!”

“Đó là thầy của tớ đấy!” Đường Quỳ dở khóc dở cười: “Không dám có ý nghĩ không an phận.”

“Cắt!” Chu Phán Phán không cho là đúng: “Cậu cũng đã có việc làm rồi, đâu còn học ở trong trường nữa… Bỏ qua mối quan hệ này, hai người đều còn độc thân, theo tớ thấy thì rất xứng đôi.”

Nói tới đây, Chu Phán Phán đột nhiên sực nhớ ra: “Đúng rồi, Đường Quỳ, lúc Giang Trúc còn dạy bọn cậu, có phải là có một người bạn gái không?”

“Hử?” Đường Quỳ tỏ vẻ không biết: “Tớ không rõ lắm.”

Đường Quỳ quả thật không rõ lắm, lúc đó cô vẫn một lòng một dạ dõi theo Diệp Thời Ngôn, ấn tượng duy nhất của cô về Giang Trúc chỉ đơn giản là một người có vẻ ngoài tuấn tú, là một giáo viên cực kỳ nghiêm khắc.

Những chuyện khác thì làm sao mà biết được.

Lúc trước Lâm sàng có ba lớp, lúc học lý thuyết thì học chung trong một giảng đường lớn, trong những tiết khác thì có thể có người xin nghỉ hoặc là lén lút bỏ học, trong giảng đường chẳng ít chỗ trống, chỉ riêng tiết của Giang Trúc là mọi người chen chúc khắp cả giảng đường.

Tất cả đều là nữ sinh ngành khác nghe danh mà tìm đến.

Chỉ cần là tiết lý thuyết của anh, Chu Phán Phán đều đi theo Đường Quỳ tới học ké, vừa cảm thán anh quá đẹp trai vừa điên cuồng chụp ảnh.

Chu Phán Phán là sinh viên ngành Anh văn, không chỉ học ké một kỳ Sinh lý học mà còn ngắm Giang Trúc cả một kỳ đó.

Theo lời nói của Chu Phán Phán lúc đó thì là: không chiếm được thì nhìn cho đã mắt cũng tốt.

Trên thực tế, là một trường đại học tổng hợp, Đại học A không hề thiếu nam sinh, chỉ tiếc chất lượng đều không cao lắm. Sinh viên ngành y rất vất vả, hằng ngày không phải đang tự học thì là đang trên đường đến phòng tự học, đột nhiên rơi xuống một người đàn ông cả bề ngoài lẫn khí chất đều tuyệt hảo như vậy, đương nhiên một kẻ coi trọng bề ngoài như Chu Phán Phán sẽ mò đến tận hang.

Nhưng mà cô nàng cũng chỉ dám quan sát từ xa mà thôi, chưa từng dám chủ động nói lời nào.

Cởi bỏ vỏ bọc tùy tiện bên ngoài của Chu Phán Phán, thật ra bên trong vẫn ẩn giấu một trái tim thiếu nữ mềm mại nhút nhát.

Cứ quan sát như vậy, Chu Phán Phán phát hiện ra bạn gái của Giang Trúc.

Đó là một cô gái trẻ có vóc dáng cao gầy, lần đầu tiên nhìn thấy là ở bãi đỗ xe của giáo viên ở bên ngoài khu nhà học. Giang Trúc xuống xe trước, cửa bên kia cũng mở ra, cô gái kia đi một đôi giày cao gót tám phân, mặc một chiếc váy ngắn màu đen, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp.

Có thể nói là cực phẩm.

Nhắc tới đây, Đường Quỳ mới nhớ ra là hình như có chuyện như vậy thật, nhưng cũng không thèm để ý: “Nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi, đợi lát nữa cháo lạnh thì ăn không ngon.”

“Chỉ biết ăn cháo thôi!” Chu Phán Phán chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cả một cục vàng lớn như vậy rơi xuống trước mặt cậu mà cậu lại chê, nhìn cũng không thèm nhìn, cứ như không có việc gì ấy.”

Đường Quỳ chậm rãi ăn cháo: “Có muốn thêm vài cái bánh bao nữa không? Từng này đã đủ cho cậu ăn chưa?”

“Vậy thì gọi thêm nữa đi.”

Đường Quỳ vẫy tay: “Bà chủ, phiền bà lấy thêm hai cái bánh bao nữa ạ, nhân nấm hương thịt gà.”

Nói dứt lời thì quay đầu lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt đang nhìn chằm chằm của Chu Phán Phán. Hiếm khi thấy cô nàng nghiêm túc như vậy, Đường Quỳ sờ sờ mặt: “Sao lại nhìn tớ như thế?”

“Quỳ Quỳ.” Chu Phán Phán gọi tên cô, giọng nói càng đè thấp hơn: “Bây giờ cậu vẫn còn nhớ Diệp Thời Ngôn sao?”

“Không có.”

Đường Quỳ trả lời dứt khoát, cô cười rộ lên, lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt bên má: “Tớ đã không còn thích anh ta từ lâu rồi.”

Lời này là sự thật.

Thích Diệp Thời Ngôn chẳng qua là do tâm lý bất ổn tuổi dậy thì, chỉ là tính tình cô trầm lặng, thầm thích một lần là kéo dài cả mấy năm. Chừng hai năm trước, biến cố xảy ra đã nhổ tận gốc chút cảm xúc thiếu nữ kia. Bây giờ cứ nhìn thấy Diệp Thời Ngôn, ngoại trừ sợ hãi ra thì cô cũng chỉ thấy chán ghét.

“Vậy thì tốt…” Chu Phán Phán thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nhắc nhở: “Tớ đã nói với cậu lâu rồi, lòng dạ Diệp Thời Ngôn quá sâu, không thích hợp với người như cậu.”

Về vụ tai nạn xe hai năm trước, Đường Quỳ không nói rõ tình huống thật sự cho người khác nghe, ngay cả Chu Phán Phán cũng bị cô giấu diếm.

Sau khi nghe được câu trả lời kiên định của Đường Quỳ, Chu Phán Phán thở phào nhẹ nhõm, ngả người ra phía sau, ngay cả cái ghế mây cũng lung lay mấy cái.

Thấy Đường Quỳ không muốn nhắc đến chuyện này, Chu Phán Phán cũng đổi đề tài, không nói đến Diệp Thời Ngôn nữa, giọng nói cũng trở nên thoải mái hơn hẳn: “Nếu Giang Trúc vẫn còn đi xem mắt thì chứng tỏ là bây giờ anh ấy vẫn còn độc thân. Quỳ Quỳ, cậu phải nắm chắc lấy cơ hội này đấy! Hãy biến giấc mộng vô vọng của tớ trở thành hiện thực đi!”

Đang nói thì điện thoại trên mặt bàn lại vang lên báo có tin nhắn mới, Đường Quỳ cầm lên, tiện tay mở ra xem.

【 Giang Trúc: Thật ngại quá, vừa rồi có ca cấp cứu. 】

Bàn tay cầm di động khựng lại một hồi.

Lúc này Đường Quỳ mới nhớ ra, lúc giữa buổi cô có gửi cho anh một cái icon.

Thì ra là vừa đưa cô về nhà xong thì lập tức đi thẳng đến bệnh viện làm việc.

Đường Quỳ nghĩ nghĩ, gõ lên màn hình, đáp lại anh một câu.

“Giang tiên sinh vất vả rồi.”

Lại cảm thấy hơi gượng gạo, nhìn thế nào cũng có cảm giác giống người ta nói: “Các đồng chí vất vả rồi.” Đường Quỳ lại mở icon ra, lướt trái lướt phải, chọn đi chọn lại, muốn gửi lại cho anh một cái icon tung hoa, nào ngờ Chu Phán Phán lại thò đầu ra nhìn, sau khi thấy rõ người đang nói chuyện với cô là Giang Trúc thì kích động cầm lấy cổ tay cô: “Nhanh, câu-dẫn anh ấy!”

Khéo thế nào, lôi lôi kéo kéo như vậy, tay Đường Quỳ run lên, chạm vào một icon bên cạnh, gửi đi.

Cái bánh bao trắng trắng, đứng tựa vào tảng đá, ngón tay ngoắc ngoắc, bên cạnh là hai chữ cái nhỏ.

“Muốn không?”

Truyện Chữ Hay