Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau, hai người Đường Quỳ và Chu Phán Phán liên hệ với người bạn kia của Đường Cách, anh ta cũng làm trong lĩnh vực truyền thông, ngoại hiệu là Mộc Đầu. Áo sơ mi caro phối với quần bò, cộng thêm một bộ kính đen, là dáng vẻ của một trạch nam tiêu chuẩn.
Bên phía Tần Thạc cũng có người bàn bạc với anh ta chuyện đăng bản thảo, nhưng không đàm phán thành công. Mộc Đầu biết bác sĩ Giang là em rể của bạn nên nói thẳng ra là tài khoản cá nhân, không tiện tham gia mấy chuyện này.
Bên kia cũng không kiên trì nữa.
Ba người cùng về quê của Chu Phán Phán.
Quê của Chu Phán Phán cách thành phố A cũng không xa, cũng chỉ mất hơn hai giờ đi xe. Dù sao thì cũng giáp ranh tỉnh lị, nghe nói khu vực này cũng nằm trong phạm vi cần phải phá dỡ và rời đi nơi khác. Đưa mắt nhìn quanh một vòng, nhà cửa đồng bộ, đường sá ngay ngắn, gọi là thôn nhưng cũng chẳng thua kém gì thị trấn.
Theo trí nhớ của Chu Phán Phán, cái người gây sự kia tên là Ninh Đạt, nhưng ở chỗ bọn họ người ta hay gọi ông ta là “Nhị Cẩu Đản”. Đúng thật là cha mẹ mất sớm, dựa vào sự giúp đỡ của làng xóm mà lớn lên, nhưng mà phẩm hạnh đạo đức chẳng ra làm sao, lúc còn trẻ đã đi gây chuyện cùng đám lưu manh đầu đường xó chợ.
Còn mẹ của người chết là một cô gái mồ côi, đầu óc cũng không được bình thường, chẳng biết tại sao mà lại lưu lạc tới thôn bọn họ, người trong thôn tốt bụng, có mấy nhà lo cho cơm ăn nước uống, cô ta ngơ ngơ ngác ngác, ngủ lại ở trong miếu hoang. Nào ngờ ngủ được mấy hôm thì bị Ninh Đạt tìm tới trêu ghẹo, cũng không biết mấy đêm đó xảy ra chuyện gì, nói chung là cô gái mồ côi kia to bụng, Ninh Đạt dẫn cô ta về nhà ở.
Về sau cô gái kia mất tích đến nơi nào, Chu Phán Phán cũng không biết.
Nhưng chỉ riêng những điều này đã đủ để Đường Quỳ phẫn nộ: “Cái việc đó thì có khác gì với súc sinh?”
Bắt nạt một cô gái mồ côi đầu óc không tỉnh táo, lại còn bắt người ta sinh con, đây là chuyện mà người bình thường có thể làm ra sao?
Chu Phán Phán trấn an cô: “Đừng nóng giận! Cậu xem mấy việc ông ta đang làm bây giờ cũng đủ biết chẳng phải là người tốt lành gì rồi.”
Ba người ngồi ở trên xe bàn bạc một hồi, dự định sẽ đến hỏi chuyện mấy người già trong thôn, dù sao thì họ cũng đã ở đó từ lâu, cũng biết mấy chuyện đã xảy ra này.
Ít nhất là cũng nhiều hơn những gì Chu Phán Phán biết.
Xe đến thôn, đương nhiên là đến nhà Chu Phán Phán trước. Sáng sớm cô nàng đã gọi điện thoại báo trước cho mẹ, cho nên hôm nay bà cũng không ra ngoài, ở nhà chờ mấy người họ đến.
Vào đến nhà thì uống trà ăn trái cây, mẹ Chu đã có tuổi, cười nói: “Nếu các cháu muốn biết những chuyện mà Nhị Cẩu Đản làm thì hỏi bác cũng được, bác có biết chút ít. Còn nếu muốn hỏi thêm chuyện khác thì phải đi tìm bà Ba của Phán Phán rồi.”
Mẹ Chu không biết chuyện của Ninh Đạt lúc còn trẻ, cũng chưa từng gặp cô gái mồ côi kia, nhưng những chuyện khác thì bà có biết — ví dụ như Ninh Đạt thường lén đi cùng mấy tên côn đồ đến thôn bên cạnh đánh bạc, đánh cho thua sạch mọi thứ trong nhà.
Lúc mẹ Chu gả đến đây thì đứa con trai của Ninh Đạt — cũng là người đã chết, Ninh Văn, đã lên đến tiểu học, là một người trầm tính ít nói. Ninh Đạt là kẻ thô bạo tàn ác, thích uống rượu, gần như cứ cách vài ba ngày thì sẽ đánh con trai một trận.
Đứa con trai còn nhỏ cũng chạy không thoát nổi, thường bị đánh ngay trên đường cái, xung quanh có người không nỡ nhìn, tiến lên khuyên nhủ nhưng tiếc là Ninh Đạt không nghe, xuống tay rất độc ác.
Lúc đầu Ninh Đạt còn không chịu đồng ý để cho Ninh Văn đi học tiểu học, giáo viên ở trường đến nhà thuyết phục mãi, đồng ý miễn học phí thì ông ta mới miễn cưỡng đồng ý. Lên cấp hai chưa được bao lâu thì Ninh Đạt đã làm ầm lên bắt con trai đi làm thuê, kiếm tiền cho ông ta uống rượu.
Lại nói, từ lúc Ninh Văn ra ngoài làm thuê thì cũng chẳng mấy khi về nhà; mẹ Chu vô tình gặp anh ta một lần, về nhà chưa được bao lâu đã bị Ninh Đạt đánh cho bầm dập mặt mũi rồi.
Trong lúc mẹ Chu nói chuyện, Mộc Đầu dùng máy ghi âm ghi lại, trong tay anh ta cầm bút, ghi lại cảm nghĩ của mình, nghĩ xem lúc về nên viết như thế nào cho hợp.
— Nếu mấy bài đăng trên mạng đều viết Ninh Đạt đáng thương đến mức nào, vậy anh ta sẽ đi con đường ngược lại, vạch trần toàn bộ khuôn mặt thật của người này.
Còn về chuyện tranh cãi liên quan đến sự cố trong điều trị của bác sĩ Giang… Anh ta không có cách nào để bình luận thêm gì nữa, vậy thì sẽ không đụng đến chuyện này, chỉ cần tập trung đập nát hình tượng đáng thương của Ninh Đạt.
“Nói ra thì Nhị Cẩu Đản đối xử với đứa con trai kia cũng chẳng ra làm sao… Lúc bác mới gả đến đây là mùa đông, trời rất lạnh, trên đất toàn băng tuyết, thế mà Nhị Cẩu Đản lại đè đứa bé nhỏ như vậy lên đống tuyết rồi đánh, sau đó còn nhốt thằng bé ngoài cửa. Thằng bé cứ đứng khóc, có người ra ngoài nhìn thấy thằng bé chỉ mặc bộ quần áo mùa thu mỏng manh, đứng run rẩy bên ngoài trời. Nếu không phải là bà Ba tốt bụng, dẫn thằng bé về nhà thì thằng bé đã chết cóng ở đó rồi.” Mẹ Chu nói đến đây thì bất giác thổn thức: “Thằng bé Ninh Văn này đúng là số khổ, gặp phải một người cha như vậy.”
Giữa trưa, mấy người ăn cơm ở nhà Chu Phán Phán, ăn xong thì đi đến nhà của bà Ba. Bà Ba của Chu Phán Phán là một cụ bà tóc bạc trắng, tuổi đã rất cao, Đường Quỳ vừa vào cửa, đập vào mắt đầu tiên là đôi chân bó của bà Ba.
Run run rẩy rẩy, đi đường phải chống gậy.
Bà Ba đã sống một mình nhiều năm, nhưng trong nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, bà mặc một bộ quần áo vải màu xanh toàn thân, nhìn Chu Phán Phán, cười hiền lành: “Sao hôm nay lại có thời gian đến thăm bà Ba thế này?”
Chu Phán Phán đi lên đỡ bà cụ: “Cháu nghe mẹ nói là gần đây bà Ba nhớ cháu, cho nên cháu tới thăm bà!”
Nói xong, Đường Quỳ và Mộc Đầu đưa cho bà cụ sữa và mấy thứ đồ ăn để lấy lòng. Bà Ba đã lớn tuổi, răng lợi không còn tốt, mấy món họ mua cũng đều là đồ ăn mềm dễ nhai.
Sau khi nói chuyện phiếm với bà Ba một lúc, Chu Phán Phán nói thẳng vào chủ đề chính: “Bà Ba, bà có biết mẹ của Ninh Văn không?”
Bà Ba ngồi trên một cái ghế tựa đan bằng mây, vốn đang tươi cười vui vẻ, vừa nghe Chu Phán Phán hỏi vậy thì vẻ mặt lập tức thay đổi, bà cụ đưa tay lên xoa mắt, cảm thán: “Nghiệp chướng, nghiệp chướng!”
Cảm thán xong, bà cụ lại hỏi Chu Phán Phán: “Không phải là Văn Văn bảo cháu tới hỏi thăm chứ? Nó đâu rồi? Cái thằng nhóc này, cũng chẳng nhớ về thăm bà.”
Bà Ba đã lớn tuổi, đến giờ vẫn chưa biết chuyện Ninh Văn đã mất, còn tưởng rằng Ninh Văn lại đi làm thuê, không muốn về thăm nhà.
Chu Phán Phán cười nói: “Không phải, chỉ là cháu tò mò nên mới muốn hỏi bà một chút thôi.”
“Chuyện này thì có gì mà tò mò hay không tò mò…” Bàn tay nhăn nheo của bà Ba vuốt lên mái tóc cô nàng, nói: “Cũng là cái số khổ, lúc cô gái đó đến đây thì cũng tầm tuổi như cháu, ăn mặc sạch sẽ, chỉ là đầu óc bị hỏng, bị mấy đứa con nít đánh mà cũng không biết trốn, chỉ đứng cười ngây ngây ngô ngô. Có mấy người xấu bụng, lấy giấy bọc đất lại, lừa nó là đồ ăn, thế mà nó cũng ăn… Về sau thì bị tên trời đánh Nhị Cẩu Đản kia đưa về nhà. Nhị Cẩu Đản đúng là không phải người tốt lành gì, ngay cả một đứa ngốc mà cũng bắt nạt, cô gái kia bị nhốt trong nhà khóc cả ngày, nhưng một bà già như bà thì làm được gì chứ? Chỉ có thể can ngăn lúc Nhị Cẩu Đản đánh nó… Cô gái đó sinh Văn Văn được hai ngày thì bỏ chạy, không mang theo thứ gì cả, cũng không biết chạy đi đâu rồi.”
Câu chuyện sau đó đều là bà Ba than thở cô gái kia số khổ, Nhị Cẩu Đản không phải người. Lại nói, Nhị Cẩu Đản nợ nần tứ tung đã mấy năm nay, chỉ là không biết làm cách nào, hôm qua về đây một chuyến, giống như đột nhiên phát tài, đã trả hết toàn bộ nợ nần.
Bây giờ hình như đã chạy đi đánh bạc với người ta rồi, mặt mày hớn hở đắc ý, người ta hỏi tiền lấy ở đâu ra, ông ta chỉ nói là nhặt được, miệng nói nhăng cuội, không có lời nào đáng tin.
Chu Phán Phán và Đường Quỳ liếc mắt nhìn nhau.
Họ vẫn còn chưa biết là có người đứng đằng sau giật dây, nhưng nghe xong những lời này, đột nhiên lại có cảm giác không đúng.
Tiền bồi thường của bệnh viện còn chưa đàm phán xong xuôi, không phải là còn nói muốn kiện lên trên sao? Tại sao còn chưa kiện cáo gì mà đã giống như áo gấm về làng rồi?
Trong này chắc chắn là có uẩn khúc gì đó.
Ra khỏi nhà của bà Ba, Mộc Đầu mở cái cặp công văn nhỏ của anh ta ra — thật ra bên trong có giấu một cái máy quay, là mánh khóe thường dùng để quay trộm.
Anh ta nói: “Lát nữa hai người cứ về nhà trước, tôi đi hỏi thăm tình hình, nói không chừng còn có thể chụp được ít tấm ảnh ông ta lúc này — dù sao thì mấy loại viết lách này cũng không có sức thuyết phục được như ảnh chụp.”
Chu Phán Phán và Đường Quỳ chỉ là hai cô gái nhỏ, không thích hợp để đi theo; hơn nữa, mấy chỗ như sòng bạc này loạn đến mức nào, nếu lỡ như Đường Quỳ xảy ra sơ suất gì, Đường Cách lại chẳng ăn thịt anh ta?
— Diệp Thời Ngôn chính là vết xe đổ rồi.
Thật ra, bọn Mộc Đầu cũng không biết Diệp Thời Ngôn làm gì chọc đến Đường Cách, có người đoán là do Diệp Thời Ngôn nổi lên tâm tư đối với Đường Quỳ nên mới bị Đường Cách đánh cho tới mức phải vào viện.
Cái tên cuồng em gái Đường Cách này đúng là không thể chọc vào.
Đường Quỳ cũng tự biết bản thân có mấy cân mấy lượng, cho nên đi cùng Chu Phán Phán về nhà. Đợi đến chạng vạng, Mộc Đầu mới trở về, giơ tay ra dấu OK.
Anh ta không chỉ chụp được ảnh mà còn quay được cả video.
Lúc tìm được đến nơi thì chỉ thấy trong phòng mù mịt khói thuốc, Ninh Đạt ăn mặc khoa trương, đứng ở trước bàn mạt chược, nhìn giống như đã uống quá chén, trong tay cầm một quân mạt chược, đắc ý nói với đám người xung quanh: “Mấy người có biết tiền của ông đây là lấy từ đâu ra không? Không phải là do thằng con đoản mệnh kia của tôi cho, nhưng cũng gần như là thế… Có người bảo tôi đến đó nói mấy câu họ bày sẵn, chụp vài tấm ảnh, khóc mấy tiếng, rồi đi kiện tên bác sĩ kia, chỉ cần như thế sẽ lập tức cho tôi tiền… Ha ha ha…”
Nói một hồi, ông ta lại đột nhiên khóc lên, nước mắt không ngừng chảy xuống, nhưng họng lại càng ngày càng lớn: “Mấy người không biết phải không? Thằng con kia của tôi đúng là không tệ chút nào! Lúc còn sống thì kiếm tiền về cho tôi, chết rồi mà vẫn có thể giúp tôi kiếm tiền. Mấy người nói xem, một thằng con trai như vậy, thật là… Chà chà chà!”
Ninh Đạt nói một đống chuyện linh tinh nữa, nhưng chỉ cần như thế này cũng đã đủ rồi.
Mộc Đầu nói: “Tối nay tôi sẽ chỉnh lý xong bản thảo, video này cũng sẽ đăng lên luôn.”
Việc này không nên chậm trễ, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn, họ đã lập tức lên xe về thành phố A. Buổi chiều Giang Trúc có gọi điện thoại cho Đường Quỳ, cô nói với anh là đang đi dạo phố với Chu Phán Phán.
Cô muốn làm gì đó cho anh.
Cho dù sức lực của cô nhỏ bé chẳng đáng kể đến, nhưng cô không muốn trơ mắt ngồi không nhìn anh bị người ta nhục mạ, nói xấu như thế.
Nhưng mà, khiến Đường Quỳ thấy ngoài dự đoán chính là vừa bước chân vào cửa thì đã thấy Giang Trúc.
Mẹ Đường và ba Đường đều có mặt, Đường Cách và Diệp Thời Ngôn ngồi sóng đôi, chỉ là chẳng ai thèm đếm xỉa tới người còn lại.
Vừa thấy Đường Quỳ đi vào, Giang Trúc đã đứng lên, cười hỏi: “Sao lại về muộn thế?”
Đường Quỳ nhìn về phía Đường Cách, anh nháy mắt với cô mấy cái.
Xem ra anh cũng đã gạt Giang Trúc rồi.
Đường Quỳ nói: “Em đi dạo với Phán Phán vui quá nên quên cả giờ giấc.”
“Mau ngồi xuống đi, đừng có đứng nói chuyện như vậy, mệt đấy!” Mẹ Đường cũng không biết cô ra ngoài làm cái gì, còn tưởng rằng cô thật sự đi dạo cả một ngày: “Con về đúng lúc lắm, cơm vừa nấu xong rồi.”
Ba Đường lên tiếng: “Sao đi lâu như thế mà không mua được món nào cả? Tiền tiêu vặt không đủ sao?”
Đường Quỳ cười nói: “Đủ ạ, vốn dĩ con lớn thế này rồi, cũng không cần cho con tiền tiêu vặt nữa. Ba cho con, con cũng chẳng có chỗ tiêu.”
“Lớn cái gì mà lớn, mẹ con kìa, ngày nào cũng nghĩ xem làm sao có thể gả con đi.” Ba Đường vẫn canh cánh trong lòng chuyện Đường Quỳ bị Giang Trúc cuỗm đi mất. Đây là một loại bản năng của mọi người ba vợ trong thiên hạ, cho dù người kia có giỏi giang hoàn mỹ như thế nào thì vẫn sẽ thấy thiệt thòi cho con gái nhà mình: “Ba thì thấy vẫn nên đợi thêm mấy năm nữa. Cứ sốt ruột rồi lại vội vàng qua quýt, ngay cả phẩm hạnh đạo đức của đối phương thế nào cũng không hiểu rõ.”
Diệp Thời Ngôn ở bên cạnh chen miệng vào, cười vô cùng ấm áp: “Về mặt nhìn tướng đoán tâm, vẫn là bác Đường có kinh nghiệm.”
Đường Cách không quen nhìn cái bộ dạng này của anh ta, giơ chân ra đạp một cú.
Bữa cơm này, cảm giác như bầu không khí vô cùng quái dị —
Sắc mặt ba Đường không được tốt lắm, nhìn giống như đang có tâm sự, ăn cơm cũng chậm chạp, không ăn được bao nhiêu.
Mãi mới ăn xong bữa cơm, ông nói với Giang Trúc: “Cậu theo tôi lên lầu, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Đường Quỳ bưng cốc, vừa mới uống được một ngụm, nghe vậy lại đặt xuống, ngập ngừng nhìn ba Đường.
Giang Trúc vỗ vỗ vào tay Đường Quỳ, ý bảo cô yên tâm.
Anh đứng lên, đi theo sau lưng ba Đường ra ngoài.
Mẹ Đường ngồi cạnh Đường Quỳ, bóc vỏ quýt xong đưa cho cô, nhỏ giọng nói: “Chuyện lần đó của Giang Trúc lại bị đưa lên báo lần nữa, tối hôm nay ba con xem được tin tức, bây giờ vẫn còn đang giận.”
“Ba giận Giang Trúc không cứu người sao?”
“Cũng không phải như vậy!” Mẹ Đường nói: “Mẹ cũng có xem, mấy cái tin đó dùng lời lẽ quá đáng quá, có lẽ ba con giận đám người đó… Đúng rồi, Quỳ Quỳ, tình huống giống như Giang Trúc, sau này có bị phạt nặng không? Có thể nào sẽ bị…”
Lời còn lại, bà quan sát sắc mặt con gái, không nói ra miệng.
Mẹ Đường cũng lo.
Về phương diện này bà không hiểu lắm, nhưng xem tin tức như vậy, trong đầu bà lại thấy hình như Giang Trúc đã phạm phải lỗi gì đó. Nếu như bị kết tội về sự cố trong điều trị thì sẽ phải chịu xử phạt.
“Không sao đâu ạ!” Đường Quỳ nắm lấy tay bà, kiên định nói: “Con tin rằng pháp luật là công bằng.”
Cô vừa nói dứt lời, Diệp Thời Ngôn đang ngồi trên ghế sofa bỗng “oa” một tiếng, ngồi thẳng người dậy.
Anh ta đứng lên, cầm máy tính bảng đưa cho mẹ Đường xem: “Dì xem, có người lên tiếng ủng hộ bác sĩ Giang rồi này.”
【Gốc Cây Màu Xám: Tôi vẫn tin rằng tà ác sẽ không thắng được chính nghĩa, cho dù có ngụy trang tỉ mỉ cẩn thận cỡ nào thì cũng sẽ bị vạch trần. bác sĩ Giang 】
Mở ra xem, là Ninh Đạt say khướt đang khoác lác: “Thằng con trai đoản mệnh của tôi….”
Tục bó chân xuất hiện ở Trung Quốc vào thời nhà Tống và phổ biến nhất vào thời nhà Thanh. Vào thời đó, người ta cho rằng đôi chân của người phụ nữ càng nhỏ thì càng đẹp, ai có chân to thì bị coi là xấu và khó tìm chồng. Do đó, tục bó chân được thực hiện như một tiêu chuẩn bắt buộc để phụ nữ có thể kết hôn. Các bé gái được mẹ hoặc bà bó chân từ khi khung xương chân còn chưa phát triển ( – tuổi) bằng các dải lụa, đây là một quá trình vô cùng đau đớn và kéo theo nguy cơ mắc rất nhiều bệnh nhiễm trùng cũng như ảnh hưởng đến xương cốt. Tục lệ này đã được bãi bỏ ở thời hiện đại.