Ban đêm rất yên tĩnh, mà trong ngôi nhà này chỉ có hai người bọn họ. Trứng Muối đứng một bên, rất biết điều quỳ rạp xuống đất, đôi mắt y như hạt đỗ đen, mờ mịt nhìn nam chủ nhân và nữ chủ nhân của mình.
Nó không hiểu hai người kia đang làm cái gì.
Giang Trúc bật cười: “Có qua có lại, bây giờ đến lượt em, Quỳ Quỳ.”
Anh yên lặng đứng trước mặt Đường Quỳ, cao hơn cô không ít. Ánh đèn ấm áp, anh lùi về sau một bước, cảm giác áp bách giảm đi một chút.
Vừa rồi lúc anh sáp đến, hơi thở nóng bỏng phun lên cổ cô — cô lại ngoài ý muốn không thấy phản cảm.
Phải biết rằng, kể từ sau chuyện lần trước, chỉ cần tiếp xúc gần gũi với người khác phái thôi cũng đã khiến Đường Quỳ cảm thấy vô cùng khó chịu.
Giang Trúc vẫn đang chờ cô “đáp lễ”.
Anh không nóng vội, loại chuyện này vốn không thể gấp gáp, anh chờ Đường Quỳ chủ động.
Đơn phương cố gắng chỉ là vô ích.
Đường Quỳ khoác tay lên vai anh, hơi hơi kiễng chân.
Cơ thể nghiêng về phía trước, cô chủ động hôn lên môi anh.
Lúc còn niên thiếu, cô từng cùng Phán Phán và Tống Thanh xem không ít phim thần tượng, cũng từng lén chia sẻ với nhau mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình. Khi ấy, mặc dù cứ che che giấu giấu, nhưng thật ra bọn cô thích nhất là cảnh nam nữ chính hôn môi nhau.
Mỗi lần xem mấy cảnh hôn trộm hôn lén, cả ba thiếu nữ đều đỏ mặt, tim đập dồn dập.
Nhưng kiến thức lý thuyết phong phú không có nghĩa là sức chiến đấu thực tế cũng mạnh. Ví dụ như hiện tại, Đường Quỳ chỉ dán môi lên, vốn chỉ nghĩ rằng lướt qua một cái rồi thôi, nhưng cô vừa định rời đi thì lại bị kéo trở lại.
Một tay Giang Trúc đè lại đầu cô, tay còn lại nắm trọn eo cô, sức lực không nhỏ, không để cho cô tránh thoát.
— Không dễ gì mới dẫn được con chuột nhút nhát đi tới bước này, sao có thể để cho cô dễ dàng rời ra như vậy? Đừng nói đâu xa, sao anh có thể tiếp tục duy trì được sự đứng đắn như vậy nữa chứ?
Đường Quỳ bất chợt mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn anh: “Giang…”
Con ngươi trong mắt Giang Trúc đen sẫm.
Lời còn chưa nói hết thì đã bị anh nuốt vào bụng. Cô không kịp phòng thủ, Giang Trúc tùy ý tiến quân thần tốc.
Đường Quỳ luống cuống tay chân, tay trái vẫn bám lấy vai anh, tay phải mất hết sức lực tựa lên cánh tay anh.
Lúc trước chỉ biết đứng nhìn, bây giờ bước vào thực chiến, cô lại vẫn giống hệt như tờ giấy trắng, tùy ý Giang Trúc chi phối.
Nụ hôn của Giang Trúc cũng không có kỹ xảo gì đặc biệt, lúc còn đi học anh từng nghe mấy người bạn cùng phòng khoe khoang ai từng hôn mấy người, vô cùng đắc ý khoe hết tình sử của mình. Giang Trúc thì khác, cho dù là lúc học trung học hay là đại học thì anh đều chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó chính là hành nghề y cứu người.
Đặt mục tiêu này lên hàng đầu để cố gắng bao nhiêu năm, chuyện tình yêu nam nữ đương nhiên bị anh xếp xuống hàng thứ hai.
Giang Trúc tôn thờ nguyên tắc “thà thiếu chứ không ẩu”, trước khi tìm được người thích hợp, anh tình nguyện duy trì tình trạng độc thân, không muốn hao phí thời gian và tâm tư lên một người không thích hợp.
Đối với anh, Đường Quỳ chính là người thích hợp.
Hiện tại xem ra, cái từ thích hợp này lại càng chính xác hơn.
Hôn cho tới khi Đường Quỳ hoa mắt chóng mặt, Giang Trúc mới chịu buông ra, chân của cô cũng đã mềm nhũn, ngã vào trong lòng anh, giống hệt như một đứa trẻ vừa chạy nước rút, không phân biệt nổi đông tây nam bắc.
“Mệt quá…”
Đường Quỳ vươn hai tay ra, ôm lấy eo anh, thì thào lên tiếng.
“Mới thế mà đã mệt rồi sao? Vậy nếu như –”
Giang Trúc bỗng nhiên ngưng lời, không nói tiếp nữa. Anh vỗ vỗ cô, y hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Vậy tối hôm nay có cần phải tắm không?”
Đường Quỳ lắc đầu.
Hôm nay là ngày đầu tiên trong kỳ hành kinh, nếu mà tắm thì chẳng khác gì tự tìm đường chết.
“Vậy thì rửa mặt rồi đi ngủ đi!”
Rốt cuộc cũng thành công tiến thêm một bước dài, tâm tình Giang Trúc rất tốt, anh nhẹ nhàng cầm lấy tay Đường Quỳ, vuốt ve từng đầu ngón tay, giống như một đứa trẻ vừa phát hiện ra cái gì đó vô cùng mới mẻ. Tay cô vẫn còn hơi lạnh, nhưng đôi má phiếm hồng, trông rất xinh đẹp.
Nói như vậy nhưng anh cũng không thể không buông ra.
Lại nhéo nhéo má thêm một lúc, sau đó mới để cho cô đi rửa mặt.
Lúc Giang Trúc tắm xong, đi lên tầng hai, trong phòng Đường Quỳ vẫn còn sáng đèn. Giang Trúc gõ gõ cửa, người bên trong nói: “Mời vào!”
Anh đẩy cửa đi vào.
Đường Quỳ nửa ngồi nửa nằm ở trên giường.
Cô mặc một chiếc áo ngủ mềm như nhung, màu vàng hơi nhạt, trong tay đang cầm một quyển sách, chính là quyển《Lâm sàng gây tê học》mà anh đưa cho cô lúc chiều.
Giang Trúc ngồi lên giường, vươn tay ra mò mẫm chân cô.
Đường Quỳ không né tránh.
Vẫn còn ấm, xem ra vừa rồi giúp cô sưởi ấm như vậy cũng có tác dụng.
Trước khi gặp được cô, cuộc sống của anh không có gì đặc biệt. Lúc bạn bè tám nhảm chuyện chân dài eo thon, anh không có chút cảm giác nào. Nhưng bây giờ ở cạnh cô, anh mới phát hiện ra trên cơ thể cô lại có nhiều chỗ khiến anh bị kích thích như vậy.
Cho dù là cần cổ trắng nõn, hay là bàn chân mềm mại lúc này.
Giang Trúc tiếc nuối buông ra, do dự một chút, lại cẩn thận kéo chăn lên cho cô, hỏi: “Sao lại chăm chỉ học tập thế?”
“Dù sao thì cũng đã hai năm rồi không xem đến.” Đường Quỳ nói: “Nếu lỡ như em làm không tốt thì chẳng phải là khiến cho bác sĩ Giang mất mặt sao?”
Giang Trúc lắc đầu: “Em đừng có chọc anh!”
Đang nói đến đây thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng đập cửa. Giang Trúc đứng ở trên sân thượng nhìn xuống, chỉ thấy ở phía bên ngoài sân có một chiếc xe đang đậu, đèn xe bật sáng.
“Anh đi xuống xem một chút!” Giang Trúc nói với Đường Quỳ: “Nếu em buồn ngủ thì cứ ngủ trước đi!”
Đường Quỳ lắc lắc quyển sách trên tay: “Em không mệt, chờ anh quay lại.”
Giang Trúc đi xuống lầu, ra ngoài, người bên ngoài dường như đang sốt ruột, cứ cách vài phút thì lại đập cửa một lần.
Giang Trúc mở cổng, người đứng bên ngoài là một người anh không ngờ tới.
Anh ta mặc một bộ đồ đen toàn thân, càng làm tôn lên làn da trắng bóc, nhưng đôi má lại đỏ một cách bất thường. Ánh mắt anh ta ảm đạm, nhìn chằm chằm vào Giang Trúc.
Giang Trúc nhớ lại tên của anh ta.
Diệp Thời Ngôn.
Là tên khốn có liên can đến bóng ma tâm lý của Đường Quỳ.
Diệp Thời Ngôn nhìn Giang Trúc, tâm tình ngược lại đã bình tĩnh hơn không ít, giống như vừa bị dội một chậu nước lạnh từ trên đầu dội xuống, lạnh thấu tim: “Có tiện mời tôi vào nhà ngồi một lát không?”
Giang Trúc mỉm cười nói: “Không tiện, Quỳ Quỳ đã đi ngủ rồi.”
Diệp Thời Ngôn ngước mắt nhìn lên ánh đèn trên lầu, lấy ra một điếu thuốc, bỏ vào trong miệng cắn chặt, lại giở giọng điệu biếng nhác thường thấy: “Tôi từ xa tới đây, chẳng lẽ đến cả cốc nước cũng không mời được sao?”
“Cậu chờ một lát, tôi lấy ra cho cậu.”
“Này!” Diệp Thời Ngôn thấy Giang Trúc thật sự không có ý định để mình vào cửa, hơi buồn bực, giọng nói cũng cao lên: “Đừng có ấu trĩ như vậy!”
“Rốt cuộc thì ai mới là kẻ ấu trĩ?” Giang Trúc đứng lại, anh còn cao hơn Diệp Thời Ngôn một chút, bình tĩnh nhìn anh ta: “Từ xa chạy tới đây chỉ vì một cốc nước sao? Có cái gì thì nói thẳng, tôi không có thời gian đứng đây nghe cậu cằn nhằn, Quỳ Quỳ còn đang chờ tôi vào nghỉ ngơi.”
Anh gằn từng tiếng, vô cùng chính xác đâm lưỡi dao găm vào trong ngực Diệp Thời Ngôn.
Diệp Thời Ngôn hít sâu một hơi: “Tốt nhất là anh đừng có đụng đến cô ấy!”
Giang Trúc nhìn Diệp Thời Ngôn, bỗng nhiên bật cười.
“Cậu nói mấy lời nhảm nhí thế này có lợi ích gì?” Anh chậm rãi nói: “Bởi vì Quỳ Quỳ ghét cậu, không chịu nói chuyện với cậu, cho nên cậu chạy thẳng đến đây uy hiếp tình địch sao? Cũng phải, với cái bộ óc nhỏ xíu của cậu thì chỉ sợ là cũng chỉ có thể nghĩ ra cái chủ ý ngu xuẩn này thôi.”
“Lúc trước –”
“Cậu cũng biết là lúc trước đấy!” Giang Trúc nhìn anh ta, cười lạnh. Đối với tên khốn trước mặt này, anh cũng chẳng muốn tỏ ra ôn hòa nữa: “Bây giờ thành ra cái dạng này, cậu có thể trách được ai? Người trong lòng Quỳ Quỳ hiện giờ là tôi, cô ấy là bạn gái của tôi, là người vợ tương lai của tôi, không hề có chút quan hệ nào với cậu.”
“Đó đều chỉ là hiểu lầm!” Diệp Thời Ngôn khó nhọc phản bác: “Tôi đã biết chân tướng mọi việc năm đó rồi, nếu như Quỳ Quỳ biết được thì cô ấy chắc chắn sẽ tha thứ cho tôi.”
“Thật ngu xuẩn!” Giang Trúc nhìn anh ta với ánh mắt thương cảm: “Cậu cho rằng bây giờ cậu còn cơ hội nói chuyện với cô ấy sao? Cậu cho rằng cô ấy sẽ nghe sao? Năm đó người hại cô ấy không thể tiếp tục theo đuổi y học không phải là cậu sao? Cậu dựa vào đâu mà cho rằng cô ấy sẽ bình tĩnh mà nói chuyện phiếm với một người suýt chút nữa đã hủy hoại cuộc đời cô ấy?”
Sắc mặt Diệp Thời Ngôn trở nên trắng bệch.
“Nếu tôi là cậu, tôi tuyệt đối sẽ không gây ra chuyện ngu xuẩn như vậy.” Giang Trúc nói: “Đừng có hành động dựa theo suy nghĩ phiến diện của mình, nếu thuở niên thiếu cậu từng thích một bộ quần áo, vậy bây giờ cậu có còn thích nó nữa không? Quỳ Quỳ rõ ràng là một con người, không phải là con búp bê như cậu nghĩ.”
Diệp Thời Ngôn lui về sau mấy bước, chỉ cảm thấy trong đầu đau nhói, huyệt thái dương giật mạnh, vô cùng khó chịu.
Hôm nay anh ta đã đi tìm Bạch Duy Di, cũng đã lấy được đoạn video mà lúc trước cô ta đã gửi cho Đường Quỳ —
Rốt cuộc cũng hiểu ra.
Khó trách Đường Quỳ đề phòng anh ta như rắn rết.
Nhưng Diệp Thời Ngôn cho dù có phóng đãng bừa bãi thế nào thì cũng sẽ không làm ra loại chuyện thế này! Bạch Duy Di cũng thừa nhận, đoạn video này là thừa dịp anh ta say rượu, thuê một phòng bao để quay phim.
Diệp Thời Ngôn chạy qua chạy lại khắp nơi, sức khỏe vốn dĩ đã không tốt lắm, sau đó lại bắt đầu phát sốt, gắng gượng vượt đường xa tới đây, lại phát hiện ra ngay cả cửa cũng không vào được.
Nhìn Giang Trúc như vậy, căn bản là không muốn để cho anh ta đi vào.