Tiễn Giang Trúc xong, Đường Quỳ gọi điện thoại cho Chu Phán Phán.
Có lẽ là do thần kinh thô, cũng có lẽ là do đã bước vào thời kỳ sống như người già, Chu Phán Phán ít dùng các loại phần mềm giao tiếp để xem tin tức. Mãi đến khi nhận được cuộc gọi này, Chu Phán Phán vừa tăng ca buổi tối xong mới biết chuyện: “Bác sĩ Giang của cậu gặp chuyện không may sao?”
Không đợi Đường Quỳ trả lời, cô nàng lại hỏi: “Anh ấy nói muốn đến trấn An Sơn điều chỉnh tâm trạng… Chờ một chút, Quỳ Quỳ, không phải quê của cậu ở trấn An Sơn sao?”
“Cái này không quan trọng.” Đường Quỳ nói: “Quan trọng là… tớ sắp phải yêu xa rồi.”
“Chà chà chà…” Chu Phán Phán nói: “Nhanh như vậy đã quyết một lòng rồi sao? Rơi vào tay giặc nhanh như vậy, các cậu đã tiến đến tận bước kia rồi cơ à?”
Cô nàng còn cất tiếng cười vô cùng dâm đãng.
“Hôn, ôm — chưa được bước nào hết.”
“Không phải chứ?” Chu Phán Phán kinh ngạc kêu lên, đánh giá: “Không biết bác sĩ Giang định lửa nhỏ ninh nhừ, hay là định một bước đúng chỗ đây?”
Thấy câu chuyện dần dần ra khỏi tầm kiểm soát, Đường Quỳ kịp thời điều chỉnh lại: “Phán Phán, cậu nói xem tớ nên làm gì bây giờ?”
“Cái gì mà làm gì bây giờ?” Chu Phán Phán độc thân hai mươi mấy năm sao có thể hiểu được tâm tình của Đường Quỳ lúc này, hỏi: “Bác sĩ Giang cũng không phải đột nhiên bỏ chạy, chỉ là tạm thời yêu xa một thời gian thôi mà — hơn nữa, đâu phải anh ấy không về gặp cậu.”
Chu Phán Phán không hiểu tâm tình phức tạp của cô hiện giờ, nói thật, tự bản thân Đường Quỳ cũng không rõ cho lắm.
Cô tự nhận là mình còn chưa sinh ra cái loại tình cảm sống chết không rời đối với Giang Trúc, nhưng đã không còn cảm giác sợ sệt như lúc mới quen nữa.
Nếu nhất định phải miêu tả quan hệ của hai người, Đường Quỳ cho rằng đã đạt đến giai đoạn “trên mức bạn bè nhưng người yêu thì chưa tới”.
Nếu sau này kết hôn với anh, ở cạnh anh cả đời thì cũng là một chuyện tốt.
Đại khái là bình thường đơn độc một mình đã quen, đột nhiên có thêm một người ở bên cạnh quan tâm chăm sóc, cô cũng rất vui.
Chỉ là trước mắt, anh sắp phải rời đi một thời gian rồi.
Có lẽ là vì tạm thời bị cách chức nên Giang Trúc chưa bao giờ rảnh rỗi hơn lúc này.
Mấy người Hạ Mân và Đặng Lâm viết thư tập thể cũng không có tác dụng gì, bởi vì Giang Trúc cũng không báo cáo lên cấp trên trước khi ký thay để thực hiện phẫu thuật, mà đối với chuyện tạm thời bị cách chức, anh cũng không có phản ứng gì kịch liệt.
Bên phía người nhà thì vẫn kích động như vậy. Lấy được một khoản bồi thường xa xỉ còn chưa đủ, tuyên bố muốn khởi tố Giang Trúc về sự cố chữa bệnh.
Nhưng cho dù kết quả có như thế nào thì trận phong ba này cũng đã đả kích rất lớn đến lòng nhiệt tình của các bác sĩ.
Vì chuyện này mà cho dù đã sắp đến tết âm lịch, mọi người cũng không cách nào vui nổi.
Mẹ Đường và ba Đường vẫn tương đối truyền thống, nhất định phải kéo Đường Cách và Đường Quỳ đi mua quần áo và giày dép mới, nói là muốn “bỏ cái cũ, đón cái mới”. Sủi cảo cũng là cả nhà bốn người cùng ngồi bên nhau để gói, Đường Cách vụng về, mấy nếp gấp đều gói rất xấu, việc đòi hỏi kỹ thuật cao như cán vỏ thì anh lại càng không làm nổi.
Gói sủi cảo xong, Đường Cách lại xách một túi đưa đến cho Diệp Thời Ngôn – anh ta vẫn phải ăn tết một mình. Là bạn chơi từ nhỏ đến lớn, trước đây vẫn thường gọi Diệp Thời Ngôn đến nhà cùng ăn cơm tất niên, nhưng từ khi Diệp Thời Ngôn lên trung học đến giờ, anh ta không còn nhận lời qua nhà ăn cơm nữa.
Ăn tạm gì đó thì cũng xong thôi, dù sao thì đi ra mấy cửa hàng gần nhà đều có thể mua được, nhưng mẹ Đường thấy thương cho tình cảnh gia đình anh ta, cho nên vẫn luôn để Đường Cách đưa sủi cảo cho anh ta, chỉ cần nấu một nồi nước là có ăn rồi.
Mẹ Đường còn cố ý đưa một bao sủi cảo, một bao đậu phộng.
Đường Cách vừa mới đi, mẹ Đường lại hỏi Đường Quỳ: “Con có muốn đưa cho Giang Trúc một phần không?”
“Chắc trong nhà anh ấy cũng có gói…” Đường Quỳ nghĩ nghĩ, lại gật đầu: “Đưa một ít cũng được, lỡ như giáo sư Trịnh bận việc, không gói thì sao?”
Cô đoán đúng rồi.
Giáo sư Trịnh vừa khéo phải ra nước ngoài tham dự một hội nghị, vội vội vàng vàng lên máy bay, ba Giang thì đúng là không có việc gì, nhưng lúc cô đến thì ông cũng không có nhà, không biết là đã đi đâu rồi.
Giang Trúc đang dán câu đối một mình.
Có lẽ là do thời tiết nên tay anh hơi đỏ lên, nghe được giọng nói của Đường Quỳ thì quay đầu lại, hơi kinh ngạc.
“Sao em lại tới đây?”
“Đưa sủi cảo cho anh.”
Đường Quỳ cười nói, nhìn quanh cái sân một vòng, không giống với những khu nhà khác, ở nơi này rất sạch sẽ, có lẽ là vì đón tết nên ngoài tiền sảnh đặt một cái bể cá chép, bên ngoài dán một chữ phúc.
Giấy đỏ, mực đen, Đường Quỳ đi tới gần nhìn thử, kinh ngạc phát hiện ra mực còn chưa kịp khô.
Giang Trúc dẫn cô vào phòng khách, thấy trên bàn vẫn còn bày giấy đỏ, kéo, giá bút, bút lông vẫn còn chưa rửa, câu đối mới viết được một nửa, vẫn còn chưa viết xong.
“Tờ này bỏ đi!” Thấy Đường Quỳ hứng thú đứng nhìn, Giang Trúc vội vàng đi tới cuốn tờ giấy lại, đặt xuống bàn.
“Em muốn uống gì?”
“Nước lọc là được rồi!” Đường Quỳ cười nói, cô cũng không kiên quyết đòi xem câu đối kia, lắc lắc chiếc cặp lồng trong tay: “Sủi cảo mới gói xong, em đi nấu giúp anh.”
Lúc cô nấu sủi cảo, Giang Trúc cũng không hề nhàn rỗi, lấy dầu vừng, giấm, tỏi, giã nhỏ trộn chung vào một cái đĩa. Sau đó lại lấy từ trong tủ lạnh ra một khối thịt bò vuông vức, hỏi: “Hôm nay em muốn ăn –”
“À, hôm nay em không ở lại ăn cơm.” Đường Quỳ giải thích: “Ở nhà mẹ em đã chuẩn bị xong xuôi rồi, lát nữa em sẽ về.”
Giang Trúc thả nguyên liệu nấu ăn xuống.
Anh hạ mi mắt, nhìn nồi sủi cảo đang bốc hơi nghi ngút, cả một đám tròn vo, nhìn qua đã muốn ăn.
“Tất cả đều là em gói đấy!” Đường Quỳ cười nói: “Ba và anh trai em đều rất vụng về, gói cũng không đẹp, mẹ em thì gói rất đẹp, nhưng mà bà nói, tốt nhất vẫn nên để em tự gói cho anh, coi như một phần tâm ý… Này, anh xem, em gói thành ba kiểu đấy, một là cong như vầng trăng khuyết, là mẹ dạy cho em…”
Cô giới thiệu, chỉ vào bên trong nồi sủi cảo, má phải có một lúm đồng tiền rất mờ, nhìn không rõ lắm, từ góc độ này của anh là vừa rõ ràng.
Mọi thứ đều là vừa khéo, đôi mắt của cô không to không nhỏ, người cũng không béo không gầy, là vẻ đẹp không mang tính công kích.
Nhìn theo ngón tay xinh xắn của cô, những chiếc sủi cảo mà cô chỉ vào mặc dù nhìn qua không có gì khác nhau, nhưng cái nào nhỏ hơn một chút, cái nào to hơn một chút, cô đều có thể chỉ ra được. Nhìn từ phía sau, trong mắt cô có một loại biểu cảm trông hơi trẻ con.
Cô nhỏ hơn anh tận mười tuổi. Từng có câu nói thế này, về sự cách biệt tuổi tác, cách ba tuổi là một con sông nhỏ, cách năm tuổi là một con sông lớn. Hai con sông không sâu không cạn vắt ngang giữa hai người, Giang Trúc lại chắc chắn mình có thể vượt qua được.
Đường Quỳ nấu sủi cảo xong xuôi, thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, sau khi từ chối lời đề nghị để anh đưa về thì cô đi dọc theo đường lớn một mình.
Chỗ này là khu dành cho người nhà, xe taxi bình thường không vào được.
Thế nhưng còn chưa đi được mấy bước, đột nhiên có một chiếc xe màu đỏ dừng bên cạnh cô, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp.
Cô gái mỉm cười chào Đường Quỳ: “Em định đi đâu thế, em dâu?”