Editor: juno
Lâm Dụ năn nỉ ỉ ôi miết mới kéo được Trịnh Phái Dương về nhà, tay anh ôm eo cậu mãi, đến tận trước cửa thang máy vẫn không buông.
Trịnh Phái Dương: "Tới đây rồi anh thả tay ra được chưa, em có chạy đâu?"
Lâm Dụ nghiêm túc nhìn cậu: "Nói không chừng lại có đấy, nếu không nhờ Soda chắc em bỏ đi luôn rồi."
Vừa vào cửa Soda liền bật dậy từ ổ của nó, dụi đầu quanh chân Trịnh Phái Dương kêu meo meo.
Mới mấy năm trước nó còn là chú mèo con được Trịnh Phái Dương nhặt về từ dưới lầu, hôm nào cũng cụp đuôi nằm cạnh giày thể thao của cậu.
Điệu bộ làm nũng của nó trông y hệt cái người hay đu lấy cậu rồi giả bộ đáng thương, khiến lòng Trịnh Phái Dương nhũn cả ra.
Đến khi bừng tỉnh thì mèo đã nằm gọn trong lòng liếm cúc áo cậu rồi.
Tiếc thay, năm tháng không tha ai, cũng chẳng tha mèo.
Mèo con đáng yêu năm nào giờ tiến hóa thành chú mèo già gió chiều nào theo chiều nấy.
Nếu chỉ có một người ở nhà thì Soda chẳng bao giờ trưng mặt niềm nở đâu.
Nhưng khi muốn giữ cả Trịnh Phái Dương và Lâm Dụ ở lại, nó sẽ tìm mọi cách bám lên người, muốn gỡ cũng không được.
Từ ngày Trịnh Phái Dương bỏ đi, Soda đã tuyệt thực tỏ vẻ không vui suốt ba ngày rồi, nó với Lâm Dụ gầy hẳn.
Thế mà giáo sư Trịnh chẳng quan tâm gì một người một mèo thành tâm ngồi đợi ở nhà.
Giờ Lâm Dụ vất vả lắm mới đón được người về, lòng anh phơi phới, muốn làm chút chuyện vui.
Anh bế Trịnh Phái Dương từ cửa vào ghế sô pha, thả cậu lên đấy.
Một chân cậu tì gối trên đệm mềm, chỉ còn một chân đỡ cả cơ thể, sức nặng dồn hết lên người đằng sau.
Lâm Dụ vội vã cởi quần của Trịnh Phái Dương, liếm mút cần cổ cậu, thân nhiệt người thương trong lòng anh tăng vọt.
Một tay Lâm Dụ luồn vào trong quần, tìm đến vật giữa đùi, rồi nắm lấy nó lên xuống theo nhịp thân quen.
Sống lưng Trịnh Phái Dương mềm mại, nửa người trên ưỡn về trước, bờ ngực tựa trên thành ghế.
Quần cậu tuột dưới chân, áo sơ mi nhàu nhĩ, nửa hàng cúc mở toang.
Tay còn lại của Lâm Dụ níu cằm cậu, xoay Trịnh Phái Dương lại trao nhau cái hôn, môi chạm môi, đầu lưỡi luồn mút theo tiết tấu bàn tay bên dưới.
Trịnh Phái Dương xuất trong tay anh như mọi khi, Lâm Dụ lau thứ chất nhớp nháp giữa đùi cậu, sau đấy đút vào.
Gần một tháng không làm, nơi đấy của Trịnh Phái Dương khít chặt, Lâm Dụ không vào hết được, anh không dám dùng sức nên chỉ đành ôm eo cậu cọ vào giữa khe.
Cứ thế nửa ngày trời, Lâm Dụ trông y như chú chó lạc nhà, quanh quẩn ngoài cửa mà không vào được.
Trịnh Phái Dương không nhịn nổi nữa, quay đầu nói trong tiếng thở gấp: "Anh muốn vào thì vào nhanh đi, đừng cà em nữa mà."
Giây phút Lâm Dụ được cổ vũ, anh hít một hơi, đâm thẳng vào sâu bên trong, huých thắt lưng nương theo vết dịch nhầy đút trọn cho Trịnh Phái Dương.
Bên trong vừa nóng vừa chặt, xúc cảm quen thuộc bủa vây tim anh.
Trịnh Phái Dương mẫn cảm hơn ngày thường, từng cơn co siết ôm lấy Lâm Dụ đang dốc sức.
Người sau đẩy vào mỗi lúc một sâu sâu.
Cánh tay vốn níu trên thành sô pha giờ rũ trên sàn, đầu ngón tay nguệch ngoạc những đường tròn nương theo nhịp eo chuyển động.
Lâm Dụ với đến tay cậu, mười ngón tay triền miên đan vào nhau, anh kề vào vành tai lan sắc hồng của Trịnh Phái Dương, chất giọng trầm rên rỉ cái tên nương náu đầu quá tim.
"Lâm Lâm ơi, Lâm Lâm."
Mắt Trịnh Phái Dương ngập sương mù, tấm thân mênh mang chốn hư vô, chỉ biết nương nhờ trực giác tìm đến nguồn âm thanh.
Cậu vươn đầu lưỡi liếm những giọt mồ hôi trên chóp mũi Lâm Dụ, rồi rướn người đến cắn bờ môi dưới của anh, nuốt bao tiếng nỉ non vang tên trong vòm họng.
Vùng bụng dưới rực nóng, Lâm Dụ sít sao ôm lấy nơi giao nhau giữa hai người, có cơn run rẩy không dằn xuống được xộc lên.
Dư âm còn quẩn quanh sau khi xuất, những ngón tay tê rần, hốc mắt Lâm Dụ đỏ bừng, cổ họng khàn thấm mệt, nhưng lòng thì đầy ắp vị ngọt.
Lâm Lâm của anh tuyệt vời quá, làm gì cũng tốt, thậm chí lúc cáu kỉnh trông cũng tuyệt quá trời.
Lâm Dụ ôm Trịnh Phái Dương ngả người trên sô pha trong niềm thỏa mãn, suýt nữa ngủ gục luôn trên đấy.
Sau một hồi, những xúc cảm hân hoan trong ngực anh chợt vụt tắt.
Trịnh Phái Dương đẩy tay anh ra, đứng dậy.
Lâm Dụ mở mắt, nhìn từ chính diện mới thấy đầu gối Trịnh Phái Dương tì trên sô pha hằn vết đỏ, anh đau lòng chết đi được: "Sau này anh sẽ dịu dàng lại.
Mình làm trên giường vẫn êm ái hơn em nhỉ, hôm qua anh vừa mới lót tấm đệm dày lắm."
Trịnh Phái Dương đang cài nút quần, nghe vậy lườm anh: "Giờ em đến chỗ làm soạn hành lý.
Tối nay em phải bay sang Bắc Kinh rồi."
"Cái gì!?" Lâm Dụ giật bắn từ trên ghế.
Trịnh Phái Dương lười trả lời, cậu cúi đầu cài khuy áo sơmi, hình như có chiếc cúc bị Lâm Dụ đá vào nơi xó xỉnh nào rồi, chiếc áo nhàu nhĩ.
Cậu đành cởi phăng áo vứt lên bàn trà, nửa người trần trụi hỏi Lâm Dụ: "Anh còn sơ mi sạch không?"
Lâm Dụ ngồi trên sô pha, cái nốt nút cuối cùng cho Trịnh Phái Dương, oan ức sụt sịt chẳng buông: "Huhu hai đứa mình mới hòa nhau, chưa làm ăn được gì hết mà."
"Anh đừng thế nữa xem nào.
Không biết xấu hổ à?" Trịnh Phái Dương đánh bàn tay đang lén lút mò vào trong vạt áo mình.
Lâm Dụ khổ quá: "Sau tự dưng lại đi công tác? Hay anh đi chung với em nhé?"
"Không cần đâu." Trịnh Phái Dương cau mày, "Kinh phí nghiên cứu khoa học quý này của viện vượt mức dự tính nên em phải đến Bắc Kinh xin gia tăng tài chính."
"Em đi bao lâu?" Lâm Dụ ngoắc lấy ngón tay cậu, hỏi.
"Nhanh thì hai ba ngày, chậm thì năm sáu hôm, bao giờ bọn họ cho tiền thì em mới về được."
Trịnh Phái Dương day trán thở than: "Nghĩ đến chuyện giao thiệp với đám đấy là em đau đầu."
Nhìn vết xanh loáng thoáng trên mặt Trịnh Phái Dương, Lâm Dụ đau lòng: "Hạng mục của em còn thiếu bao nhiêu tiền?"
Trịnh Phái Dương đáp: "Cỡ , vạn gì đấy, dự án tàu tuần tra của tụi em dùng vốn nhà nước, nhưng chi phí phần cứng cao hơn tụi em nghĩ, quỹ tài chính không chi trả được, thành ra tiến độ cứ dậm chân tại chỗ.
Mọi người đặt nhiều kỳ vọng vô chuyến đi này lắm, họ mong thu hút được vốn đầu tư, nếu không thì sẽ không tạo thành phẩm được, bao công sức đổ sông đổ biển hết."
"À." Lâm Dụ ngoẹo đầu đăm chiêu rồi nói: "Vậy em đợi anh thay quần áo nha, anh tiễn em đến sân bay."
Dọc đường đi Cố Ninh gọi cho Lâm Dụ, báo rằng sắp tới có dự án chụp quảng cáo, đối tác là một nhãn hiệu vừa nổi, đây là lần đầu Cố Ninh làm ăn với họ.
Trịnh Phái Dương nhìn anh cúp điện thoại thì hỏi: "Chụp quảng cáo vui lắm à? Em tưởng đó giờ anh không thích làm mấy việc này?"
Lâm Dụ chống má nhìn cậu: "Không thích bằng đóng phim, nhưng dù sao cũng là một phần công việc.
Chụp đại vài tấm là có thù lao nhiều hơn người bình thường vất vả làm việc rồi, sao phải bực bội làm chi.
Hơn nữa đâu có ai thích làm việc.
Em vốn cũng không thích, nhưng vẫn phải làm thôi."
Trịnh Phái Dương quay sang nhìn anh: "Em không thích đi làm, em chỉ thích đi học." Ít ra hôm nào đi học cũng được gặp cậu bạn cùng bạn phiền phức.
Lâm Dụ ngắm cậu, cười: "Anh cũng không thích đi làm, anh chỉ thích em thôi."
Trịnh Phái Dương xuống xe trước cổng sân bay, Lâm Dụ thò đầu ra hôn ngay môi cậu: "Em nhớ chăm sóc bản thân thật tốt.
Có chuyện gì trong nhà cần làm thì nói anh, anh giúp được hết."
Trịnh Phái Dương vỗ về tay anh: "Anh lo sống đàng hoàng là được."
Từ hồi bước chân vào nghề đến giờ, Lâm Dụ chỉ dồn sức đóng phim, nhưng mắt đánh giá của anh không tốt, toàn chọn mấy bộ ít nổi để đóng, thành ra tiền làm diễn viên không cao, hợp đồng quảng cáo cũng không mấy nhiều, mấy năm nay tích góp chẳng được bao nhiêu, làm gì có cửa đem chút đồng lương ít ỏi ấy góp vào phòng thí nghiệm của Trịnh Phái Dương.
Trông hai người sống thong dong thế thôi, thực chất đã đổ hết tiền mua căn hộ trong chung cư kia rồi.
Trịnh Phái Dương từng phổ cập khoa học cho Lâm Dụ, hiện giờ viện nghiên cứu của cậu đang mở rộng "Kế hoạch vườn ươm", nghĩa là kêu gọi mọi người góp tiền để đẩy mạnh nghiên cứu khoa học.
Tên người quyên góp sẽ được khắc chung với tên của các nhân viên nghiên cứu, bày trong vườn ươm vũ trụ.
Nói cho vuông là muốn ăn nhưng không muốn lăn vào bếp.
raw: 空手套白狼: tay không bắt sói trắng, nói thô là không làm mà đòi có ăn =))
Lâm Dụ tuy nghe không hiểu mấy từ chuyên ngành đấy nhưng anh nắm được ý chính: Nghiên cứu gì cũng cần có tiền.
Thế nên lòng bạn trẻ Lâm sôi sục nhiệt tình, anh muốn giống như những nhà hảo tâm không biết tên ngoài xã hội kia, góp chút nước cho vườn ươm của Trịnh Lâm Lâm.
Nhớ hồi ấy Trịnh Phái Dương từ chối cơ hội làm việc ở nước ngoài, một lòng muốn vào viện nghiên cứu khoa học của nhà nước, một phần vì lý tưởng, một phần vì cậu vẫn ôm ấp bao nhiệt huyết tuổi trẻ.
Lâm Dụ không muốn lòng nhiệt huyết quý báu ấy bị hiện thực khắc nghiệt dập tắt.
Anh lưu luyến dõi theo bóng lưng lên máy bay của Trịnh Phái Dương rồi quành ra ngoài ga, ngẩng đầu nhìn dải khói trắng vút ngang chân trời đằng xa, lần đầu chợt cảm được cái mênh mông của sự nghiệp — làm để kiếm tiền nuôi vợ.
Người dùng Weibo: Ba tào phớ vừa bùi vừa trắng.
Nội dung Weibo: Ngày đầu Lâm Lâm đi vắng, thao thức nằm nhớ em / đăm chiêu ủ dột.
Ba tháng rồi Lâm Dụ mới đăng Weibo.
Anh hay đăng mấy bài nhảm nhí, thỉnh thoảng post video mèo, đôi lúc lại dòng dài đôi ba chuyện về Lâm Lâm, nói chung không có ý nghĩa gì, thế mà cũng có người follow.
Mọi người không ai biết anh ngoài đời, theo dõi chỉ để xem anh buôn chuyện yêu đương.
Tài khoản diễn viên của Lâm Dụ có mấy trăm vạn fans nhưng hơn phân nửa là do vung tiền mua.
Nửa năm nay chẳng mấy khi đăng bài.
Còn tài khoản tào phớ thì chuyên đăng chuyện yêu nhau, tuy chỉ tầm người theo dõi nhưng mỗi người đều là món quà ngoài ý muốn, là bè bạn mang niềm vui trên mạng của anh.
Cái tên "Ba tào phớ vừa bùi vừa trắng" bắt nguồn từ một quán bán tào phớ đối diện trường cấp ba của Lâm Dụ.
Trịnh Phái Dương thích ăn tào phớ ở đấy nhất.
Trong quán có một con mèo trắng to gấp ba lần Soda, tên là Tam Bạch.
Chắc chủ quán chả bao giờ nghĩ có người không những ăn cắp bản quyền trí tuệ tào phớ quán họ mà còn đạo luôn cả tên con mèo.
Tên Weibo của Lâm Dụ tiếng Hán là Tam Bạch Điềm Đạo Hoa – 三白甜豆花.
Tam Bạch là tên mèo, Đạo Hoa là tào phớ, Điềm là ngọt bùi
Vừa mới đăng bài tức thì có vài bình luận: "Má ơi! Tài khoản con theo dõi lại bón cơm chó cho con tiếp rồi!"
"Ủa lạy mới ngày đầu mà.
Ba tháng trước anh lo ngủ với Lâm Lâm nên không đăng Weibo chứ gì!?"
"Tròn ba trăm ngày Tào Phớ với Lâm Lâm không show tình cảm, nhớ hai người đến mức thao thức nè."
Trong đấy có một bình luận nổi bật lắm: "Tào Phớ đừng buồn nữa, em cho anh xem trai đẹp nè! Hôm nay em gặp ở đài truyền hình á, hỏng biết là ai mà nhìn mê lắm! Anh nhìn mũi ảnh thử đi, em thấy em chơi cầu trượt trên đấy luôn cũng được.
Rồi còn hàng mi dày kia nữa.
Mà không biết được tuồn ảnh không nên anh xem xong thì em xóa ngay nhá!"
Nhấp vào tấm hình, tuy chỉ chụp vội nhưng vẫn rõ nét, có thể ngắm được đôi chân dài người nọ, eo hẹp lưng thẳng, sườn mặt tinh tế, cùng với khóe môi mím chặt thân thuộc.
Một nét đẹp tự nhiên, sở hữu làn da không chút tì vết.
"Oa!" Lâm Dụ chưa có ảnh nào của Trịnh Phái Dương mang chất lượng chót vót như thế.
Ý nghĩ đầu tiên nảy trong đầu anh là: Phải lưu lại ngay.
Nhìn kỹ ắt thấy sau lưng Trịnh Phái Dương có bóng ai lòe nhòe, không rõ mặt mũi, chỉ thấy hai má phồng lên, trong tay ôm gì đấy, u ám ngồi chồm hổm một góc xó.
Bình luận: "Đẹp quá! Quá đẹp! Đẹp trai tràn cả màn hình! Đúng là người thường không nên đứng chung khung hình với trai đẹp, anh trai kia bị lấn át hẳn, trông thảm quá!"
Thảm thật.
Nhất là so với Trịnh Phái Dương đẹp trai ngời ngời đằng trước thì chẳng khác gì vịt và thiên nga, u ám đìu hiu đến lạ.
Lâm Dụ nhìn một hồi chợt nhớ.
Hôm đó vừa đói vừa lạnh, anh co ro một góc bậc thang ngồi gặm ngô..