Trâu Hàn tìm thấy Mai Đồ bên cạnh đài phun nước. “Chú họ, chú tìm con hả? Có chuyện gì không chú?”
Mai Đồ đang vò đầu bứt tai vì một câu lời thoại, không nhịn được hỏi cậu. “Sao lúc nào cũng thấy cháu vui vẻ dữ vậy?”
Trâu Hàn sửng sốt. “Con đang vui vẻ hả?”
“Vui hay không bản thân cháu không biết à?” Mai Đồ phun tào. “Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, chân nhảy nhót như vậy mà còn không biết.”
Chính bản thân Trâu Hàn còn không ý thức được, nghe vậy thì im lặng nửa ngày.
Mai Đồ không nghe thấy cậu trả lời, ngẩng đầu lên liếc nhìn cậu. “Cháu sao vậy?”
Trâu Hàn giơ tay đón lấy bọt nước phun ra từ đài phun nước, nói không đầu không đuôi. “Trước kia con từng sợ xã hội bên ngoài đến nỗi không dám bước chân ra khỏi nhà.”
Mai Đồ hoang mang nhìn cậu chằm chằm.
Trâu Hàn thình lình quay đầu lại, nở nụ cười tươi tắn. “Chú tin thiệt hả? Xem ra kỹ năng diễn xuất của con không tồi. Chú họ, hay là chú viết cho con một kịch bản đi?”
“Cút xéo!” Mai Đồ tức chết rồi. “Cút qua một bên mà chơi, đừng có làm phiền ta!”
Trâu Hàn lết tới vỗ vỗ vai ông. “Chú, xin lỗi, con sai rồi. À mà chú tìm con có chi không?”
Mai Đồ suy nghĩ một chút, rồi lấy một tấm thẻ phòng ra đưa cho cậu. “Phòng của cháu đây, phòng này là phòng cũ của Chung Thiên Trạch, cùng tầng với phòng của Ngu Thành Hà. Nếu cháu không muốn ở, ta…”
“Muốn chứ!” Trâu Hàn một phát cướp lấy thẻ phòng, cười đến mắt cong cong. “Cảm ơn chú, hóa ra có chú thương là như thế này.”
Mai Đồ buồn cười. “Thế ba cháu không có anh em gì à?”
Trâu Hàn cười càng tươi hơn. “Từ nhỏ con đã không có ba.”
Mai Đồ ngẩn ra, Trâu Hàn đã xoay người nhảy nhót rời đi. “Con đi gặp nam thần trước nha, chú họ cố lên!”
Mai Đồ nhìn chằm chằm bóng lưng cậu một hồi, bỗng cúi đầu xuống đem lời thoại viết nãy giờ gạch bỏ hết.
Lúc Trâu Hàn đến cửa phòng, tình cờ gặp dì phục vụ phòng vừa quét dọn xong đi ra.
Dì phục vụ thấy vẻ ngoài của cậu ưa nhìn, không nhịn được nói thêm mấy câu. “Cậu bạn nhỏ, đồ dùng trong phòng cô đổi hết cho con rồi. Con cần gì thì nói với cô, cứ tới phòng công tác cuối hành lang tìm cô là được.”
“Cảm ơn cô ạ.” Trâu Hàn ngoan ngoãn nói cảm ơn, rồi lấy một viên kẹo từ đâu đó ra đưa cho dì phục vụ. “Cô vất vả rồi.”
Phòng đúng là được dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng Trâu Hàn hoàn toàn không có ý lên giường nằm, cậu để balo qua một bên, rồi mới sắp xếp lại ghế sofa.
Vừa nhấc tấm đệm sofa lên, một thứ bé xíu rơi ra, lăn xuống dưới gầm ghế sofa.
Trâu Hàn sửng sốt một lúc, không biết nhớ tới cái gì lại nằm bò ra sàn, móc thứ đó ra —— là một thẻ nhớ.
Phòng này là phòng Chung Thiên Trạch từng ở.
Chung Thiên Trạch là một tên rác rưởi, gã từng có mâu thuẫn với Ngu Thành Hà.
Hổng lẽ trong đây có drama về Ngu Thành Hà?
Trâu Hàn lấy đầu đọc thẻ nhớ của mình ra, cắm vào laptop.
Có thể truy cập vào thẻ nhớ, trong thẻ đúng là có hình ảnh.
Nhưng không phải là drama như Trâu Hàn tưởng, ảnh cũng không phải chỉ có của mình Ngu Thành Hà.
Có hàng ngàn ảnh trong thẻ, một phần là những bức hình đẹp trai của Ngu Thành Hà, nhưng hầu hết những bức còn lại là hình những người khác nhau đang thân mật, thay quần áo, thậm chí là đi vệ sinh, đàn ông phụ nữ đều có… Thật khó coi.
Trâu Hàn nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, toàn là nhân viên và quản lý trong đoàn phim. Nhưng phần lớn đều là người cậu không quen biết.
Nhìn vào ngày chụp, ít nhất là đã hai năm rồi.
Nói cách khác, người bị hại không chỉ có người trong đoàn phim này.
Trâu Hàn sởn hết cả tóc gáy, cậu không hề nghĩ Chung Thiên Trạch lại biến thái tới mức này!
Sớm biết vậy, hôm qua cậu đã không tha cho gã.
Bây giờ phải làm sao?
Nếu đưa thứ này cho cảnh sát, nó có được coi là bằng chứng không nhỉ? Liệu có thể dùng để định tội Chung Thiên Trạch không?
Cậu một mình đi đi lại lại trong phòng, vừa thấy đã đến giờ ăn trưa, Trâu Hàn đi tới phòng Ngu Thành Hà gõ cửa.
Đợi chừng mười phút, cửa phòng mới mở ra. Ngu Thành Hà mặc một bộ đồ ngủ bằng bông (cotton) rộng rãi thoải mái đứng chặn trước cửa, trên mặt đầy vẻ thiếu kiên nhẫn. “Có việc gì?”
“Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.” Trâu Hàn huơ huơ thẻ nhớ trong tay.
Ngu Thành Hà liếc mắt nhìn camera giám sát trên hành lang, tránh qua một bên.
Trâu Hàn cũng không khách sáo với anh, đi thẳng tới ghế sofa ngồi xuống. “Anh xử lý Chung Thiên Trạch như thế nào?”
Ngu Thành Hà đứng đối diện cậu, nói ngắn gọn súc tích. “Đồn cảnh sát.”
Nói thực Trâu Hàn không nghĩ tới điều này, ngôi sao nổi tiếng như Ngu Thành Hà hẳn là không thích giao thiệp với cảnh sát mới đúng. Cậu còn tưởng Ngu Thành Hà sẽ dùng thủ đoạn khác để xử lý Chung Thiên Trạch.
“Rốt cuộc thì cậu có chuyện gì?” Ngu Thành Hà thấy cậu chậm chạp không nói gì, cau mày hỏi.
Trâu Hàn lấy thẻ nhớ và đầu đọc thẻ đưa cho anh. “Phòng chú họ tìm cho em là phòng trước kia Chung Thiên Trạch ở, cái này em tìm thấy dưới ghế sofa.”
Ngu Thành Hà nhận lấy, do dự trong nháy mắt, nhưng rồi vẫn cắm thẳng vào máy tính của mình.
Anh chỉ nhìn qua vài bức hình liền dừng chuột, nghiêng đầu nhìn sang Trâu Hàn. “Sao cậu không đưa cái này cho Mai lão sư?”
“Chú họ của em chỉ quan tâm tới kịch bản thôi, mấy chuyện như thế này ông ấy không xử lý được.” Trâu Hàn nói, trong lòng chẳng hề áy náy chút nào. “Em tin idol nhà em nhất định có thể đưa Chung Thiên Trạch ra trước công lý, quả nhiên là em không nhìn lầm người.”
Ngu Thành Hà đỡ trán, hơi trầm ngâm rồi tiếp nhận cục nợ này. “Tôi sẽ giao chứng cứ cho cảnh sát, có lẽ còn cần cậu phối hợp lấy lời khai.”
“Được ạ.” Trâu Hàn liên tục đáp ứng, nhưng không nhịn được lo lắng. “Nhưng mà, sao anh có thể làm cảnh sát tin đây là do Chung Thiên Trạch chụp được?”
“Trong số này có mấy bức ảnh đã được tung ra ngoài.” Ngu Thành Hà nói. “Chỉ cần Chung Thiên Trạch thừa nhận một trong số đó là do gã chụp thì đủ để chứng minh rồi.”
“Idol ơi anh thông minh quá đi!” Trâu Hàn vỗ tay.
Ngu Thành Hà: “… Nhưng tại sao tự dưng cậu nghĩ đến việc đi lục ghế sofa vậy?”
Trâu Hàn hơi sửng sốt. “Tại em không muốn ngủ trên cái giường Chung Thiên Trạch từng ngủ, nên em định lên sofa ngủ, không ngờ trời cao có mắt.”
Ngu Thành Hà còn định nói gì nữa, cửa phòng đột ngột mở ra.
“Anh Ngu, ăn cơm thôi…” Trợ lý cầm hộp cơm trưa đi vào, vừa thấy hai người liền sợ hết hồn, đứng cứng ngắc tại chỗ.
“Cậu ăn chung không?” Ngu Thành Hà khách sáo với Trâu Hàn một câu.
“Em ăn thì có đủ đồ cho anh ăn không?” Trâu Hàn chớp chớp đôi mắt to, liếc nhìn đồ ăn trong tay nữ trợ lý, rồi chợt nói. “Nhưng mà anh Ngu đang giảm cân đúng hông, chắc anh không ăn nhiều vậy đâu ha?”
Ngu Thành Hà: “…” Nói gì được nữa giờ?
Anh chỉ có thể ra hiệu cho trợ lý đi đến, cầm một hộp cơm đưa cho Trâu Hàn. “Cậu ăn đi.”
Giảm béo?
Trợ lý mơ hồ không hiểu ra sao, cũng ngồi xuống ăn cơm chung.
Trâu Hàn hoàn toàn không khách sáo một tí nào, nhìn Ngu Thành Hà một cái, và một miếng cơm vào miệng – đồ ăn cũng không ăn, rồi lại nhìn Ngu Thành Hà một cái, lại và cơm vào miệng.
Ngu Thành Hà: “… Cậu ăn cơm thì ăn đi, nhìn tôi làm chi?”
Trâu Hàn: “Để ăn với cơm.”
Ngu Thành Hà: “…”
Mãi đến khi Trâu Hàn cơm nước xong xuôi rời đi, nữ trợ lý mới lê lết đến bên cạnh Ngu Thành Hà, không sợ chết mà nói. “Tự nhiên em thấy cậu nhóc này cũng hơi hơi đáng yêu.”
Sau đó điện thoại reng lên một tiếng, là ông chủ ngồi kế bên nhắn cho cô một tấm ảnh.
Trợ lý mở ra nhìn —— Thông tin liên lạc của bệnh viện mắt tốt nhất toàn thế giới.
Trợ lý: “…”
Buổi chiều lúc quay phim, Trâu Hàn dời cái ghế đẩu nho nhỏ đến trong góc ngồi xem.
Trợ lý thấy cậu chống khuỷu tay lên hai chân, cằm tựa vào lòng bàn tay, không nỡ chớp mắt giây nào, nhìn ngoan như học sinh tiểu học muốn được cô giáo khen vậy. Cô không nhịn được quay qua hỏi cậu. “Ngư Ngư nhà chúng ta diễn tốt nhỉ?”
Trâu Hàn gật gật đầu. “Năng lực lây nhiễm tình cảm rất mạnh.”
Câu này không phải khen tặng không, tuy Trâu Hàn không thích Ngu Thành Hà nhưng không thừa nhận cũng không được, Ngu Thành Hà đúng là diễn viên trời sinh.
Chỉ cần anh nhập vai, dù xung quanh có bao nhiêu người, phông nền sân khấu có buồn cười cỡ nào cũng không ảnh hưởng đến anh. Mà không chỉ mình anh nhập diễn, anh còn có thể kéo người vây xem nhập diễn cùng mình.
Chưa cắt nối biên tập mà đã lợi hại như vậy, vậy thì sau khi làm hậu kỳ xong hiệu ứng còn lớn hơn nữa. Thảo nào Ngu Thành Hà có thể nổi tiếng đến thế.
Đạo diễn hô cắt, chuyên viên trang điểm tiến lên trang điểm lại cho anh.
Trâu Hàn để ý thấy sắc mặt Ngu Thành Hà không tốt, liền đứng dậy chạy đi.
Trợ lý:???
Chờ tới lúc Ngu Thành Hà nghỉ ngơi sau khi quay xong một cảnh khác, Trâu Hàn không biết từ chỗ nào ló đầu ra, cẩn cẩn thận thận bưng chén canh trên tay lên. “Trong này có bỏ nhân sâm, idol ơi anh mau uống đi.”
Ngu Thành Hà: “…” Sao anh lại có ảo giác mình mắc bệnh nan y cần phải dùng nhân sâm để kéo dài tính mạng nhỉ?
Nhưng Trâu Hàn khăng khăng kiên trì bê tô canh, Ngu Thành Hà nhìn cánh tay mảnh khảnh của cậu, rồi nhìn cặp mắt sáng lấp lánh mong đợi nhìn mình kia, cuối cùng vẫn cầm lấy uống.
Trâu Hàn cầm cái tô không lọc cọc chạy đi.
Thực ra, lần này cậu làm vậy không phải vì muốn tăng độ hảo cảm, cậu chỉ là muốn trả ơn Ngu Thành Hà vì đã cứu mình.
Trợ lý chợt cảm thấy mấy tế bào não nhỏ nhoi của mình không đủ dùng. “Rốt cuộc thì cậu ta có ý gì?”
Ngu Thành Hà nhíu mày, anh cũng không hiểu.
Trợ lý còn nói tiếp. “Có khi nào chúng ta hiểu lầm không? Có lẽ cậu ta không phải anti-fan mà là fan thật?”
Ngu Thành Hà không nói tiếng nào, anh cũng có chút không chắc chắn.
Suy nghĩ một hồi, Ngu Thành Hà nảy ra một kế hoạch.
Tối hôm đó, Ngu Thành Hà kết thúc công việc khá sớm, vẫn chưa tới mười hai giờ.
Trâu Hàn cũng không về nghỉ ngơi mà lang thang dạo khắp trường quay.
Ngu Thành Hà đuổi trợ lý đi, cố ý đứng trong tầm nhìn của Trâu Hàn huơ huơ bao thuốc lá, rồi trốn đến một chỗ yên tĩnh.
Vừa châm thuốc liền nghe thấy phía sau phát một tiếng động rất khẽ.
Từ cái bóng dưới đất, Ngu Thành Hà đoán ra người đến là Trâu Hàn.
Anh vờ như không biết, tiếp tục hút thuốc.
Thực ra, Trâu Hàn theo dõi Ngu Thành Hà hoàn toàn là hành động bản năng.
Trong nháy mắt vừa rồi khi thấy anh hút thuốc cậu mới nhớ ra, mình đến đoàn phim là để gây drama cho Ngu Thành Hà, chứ đâu phải đến để mời anh ta ăn cơm hay đưa canh nhân sâm cho anh ta!
Ngu Thành Hà nhìn cái bóng trên mặt đất chuyển động, cánh tay nâng lên, quả nhiên là chụp lén.
Khóe miệng Ngu Thành Hà cong lên, anh hơi điều chỉnh góc độ một chút để cậu chụp cho rõ.
Chờ đến lúc chắc chắn Trâu Hàn đã chụp đủ hàng rồi Ngu Thành Hà mới dập thuốc, xoay người chuẩn bị về khách sạn.
Trong khoảnh khắc anh xoay người, Trâu Hàn nhanh chóng rụt vào trốn trong bụi cây kế bên.
Ngu Thành Hà liếc nhìn giày cậu còn đang lộ ra bên ngoài, khẽ cười một tiếng rời đi.
Có mấy tấm ảnh chụp scandal đó, chỉ cần mai Trâu Hàn đăng ảnh lên thì lập tức có thể chắc chắn cậu là anti-fan.
Hết chương