Trâu Hàn bị một tiếng “em yêu” khiến cả người nổi hết da gà da vịt lên, hai tai đỏ bừng, tay run run, xe cũng lắc lư theo.
“Đừng vội.” Ngu Thành Hà vội vã động viên cậu, “Giữ lại ấp ủ trong lòng, về nhà rồi mình từ từ nói.”
Trâu Hàn: “…”
Ngu Thành Hà không nói gì nữa, Trâu Hàn cũng không muốn chủ động mở miệng, im lặng một hồi, cậu thật sự ngồi tự hỏi phải nói thế nào với Ngu Thành Hà.
Gia đình bối cảnh gì đó thì dễ nói, mấy ngày gần đây ở chung đã vô tình cố ý lộ ra bảy tám phần.
Hôm nay Ngu Thành Hà còn mang mình đi chơi, đoán chừng anh cũng không quá để ý việc này.
Thứ phiền phức là thân phận Mèo mắt to kia kìa.
Có nên nói hay không đây?
Trâu Hàn không muốn gạt Ngu Thành Hà.
Vấn đề là, phải nói thế nào?
Mấy ngày nay ở chung với Ngu Thành Hà thực sự rất vui vẻ, Trâu Hàn không muốn nhìn thấy cảnh mình bị anh từ chối thẳng mặt.
Như vậy quá khó tiếp nhận đối với cậu.
Còn chưa kịp nghĩ ra phải làm thế nào, xe đã về đến cửa tiểu khu.
“Trâu tiên sinh, anh có chuyển phát nhanh.” Bảo vệ tiểu khu chạy tới nói, “Lát nữa tôi sẽ đưa qua cho anh, anh có tiện không?”
Trâu Hàn mơ hồ, “Chuyển phát nhanh của tôi hả? Vậy để tôi tự mang về là được.”
“Đồ lớn lắm, anh tự mang về không được đâu.” Bảo vệ nói, “Chúng tôi sẽ đưa tới chỗ anh cho.”
Trâu Hàn còn đang nghi hoặc, Ngu Thành Hà ở bên cạnh nói, “Đồ anh mua.”
Lúc này Trâu Hàn mới nhớ hồi sáng Ngu Thành Hà đúng là có nói anh mua đồ gì đó, sau đó bị bọn Roy tới chen ngang, lúc sau cũng không có ai tới đưa đồ nữa nên quên mất.
“Vậy thì làm phiền các anh.” Trâu Hàn nhanh chóng kéo cửa sổ lên, sợ bọn họ nhìn thấy Ngu Thành Hà.
Lái xe vào garage nhà mình, Trâu Hàn mới hỏi Ngu Thành Hà, “Anh mua cái gì thế?”
Ngu Thành Hà lại bắt đầu thừa nước đục thả câu, “Đến lúc đó em sẽ biết.”
Về nhà không bao lâu, bảo vệ liền đưa đồ tới.
Mấy bọc đồ to đùng, bọc to nhất còn muốn cao hơn so với Trâu Hàn.
“Cảm ơn.” Trâu Hàn không để bảo vệ vào trong, “Tôi sẽ tự bê chúng đi.”
Chờ bảo vệ đi rồi, Ngu Thành Hà mới đi tới, “Để anh bê đi cho.”
“Không cần anh.” Trâu Hàn đẩy anh ra, xách bọc to nhất lên, “Rốt cuộc là anh mua cái gì thế?”
Ngu Thành Hà: “…”
Không ngờ cậu bạn nhỏ nhà mình còn là lực sĩ nữa.
“Ngày mai sẽ anh nói cho em biết.” Ngu Thành Hà chưa chịu nói ra.
Trâu Hàn nhìn chữ “e” trên cái rương, rơi vào trầm tư, Ngu Thành Hà thật sự coi cậu thành con nít đó hả?
Dọn xong đống đồ chuyển phát nhanh, Trâu Hàn cảm thấy trên người rất không thoải mái. Hôm nay tuy đi chơi rất vui vẻ, nhưng mồ hôi ra rất nhiều, dính dính trên người vô cùng khó chịu, liền nói với Ngu Thành Hà mình muốn đi tắm trước.
Ngu Thành Hà làm bộ như không nhìn ra cậu đang trì hoãn thời gian, chính anh cũng đi tắm một cái.
Trâu Hàn chầm chậm tắm xong đi ra, nhìn thấy Ngu Thành Hà rửa trái cây rồi đặt lên bàn trà.
Trâu Hàn hơi dừng bước lại.
Trước đây cậu rất ít khi mua trái cây, bình thường kêu đồ ăn ngoài sẽ được tặng vài món, lúc bọn Thích Ca tới cũng mang đến một chút, nếu có thì cậu ăn không có thì thôi.
Lâu lâu đột nhiên rất muốn ăn mới đi mua một ít, nhưng đều mua về cái là ăn hết luôn, không bao giờ để lại trong tủ lạnh.
Ngu Thành Hà mới đến nhà cậu ở mấy ngày, tủ lạnh trống rỗng đã bị anh nhét đầy ứ ự.
Nào là trứng gà, sữa bò, trái cây, thật sự khá có cảm giác sinh hoạt.
“Anh mua trái cây hồi nào vậy?” Trâu Hàn hỏi.
“Anh Phí kêu người đưa tới đây.” Ngu Thành Hà nói, “Đừng có đánh trống lảng, tới đây ngồi.”
Trâu Hàn: “…”
Cậu không thể làm gì khác hơn là ngồi vào bên cạnh Ngu Thành Hà, ngay sau đó mắt tối sầm lại, là bị khăn lông che đi.
“Sao không sấy tóc?” Ngu Thành Hà dùng một tay lấy khăn xoa xoa lên đầu cậu, “Ít nhất cũng phải lau hết nước đi chứ, mai bị cảm rồi sao?”
Đầu óc của Trâu Hàn cũng bị che lại, trực tiếp ngừng suy nghĩ. Cả người cậu cứ như con lật đật, lắc lư trái phải theo nhịp điệu của Ngu Thành Hà.
“Được rồi.” Chờ đến lúc Ngu Thành Hà vén khăn lên, liền thấy một quả cà chua đỏ đỏ hồng hồng, chẳng biết là do bị nghẹt thở hay do nóng.
“Oạch” một tiếng, quả cà chua dịch dịch cái mông, cách xa Ngu Thành Hà ít nhất một mét, đầu tóc bù xù nói, “Anh tính làm em ngạt thở chết hả?”
Ơ em không biết phản kháng lại à…?
“Là lỗi của anh.” Ngu Thành Hà nhìn quả cà chua nho nhỏ xù lông, tâm tình tốt vô cùng, “Hôm nay chủ yếu là do tay bị thương, không tiện dùng máy sấy, lần sau sẽ không như thế nữa.”
Còn có lần sau á?
Trâu Hàn phồng hai má không nói gì.
Trầm mặc trong chốc lát, Ngu Thành Hà đổi sang vẻ mặt nghiêm túc, nói, “Hàn Hàn, chuyện kết thân với em, anh rất nghiêm túc. Em thì sao?”
Trâu Hàn hơi di chuyển cái mông, thấp giọng nói, “Em cũng nghiêm túc.”
Ngu Thành Hà thở phào nhẹ nhõm, “Vậy hôm nay tụi mình mở lòng, nói hết những lời cần nói, được không nào?”
Trâu Hàn gật gật đầu, tỉnh táo lại một chút, trước tiên xin lỗi, “Xin lỗi, em không cố tình lừa anh việc em biết bọn Lộc Nhất Bạch.”
“Cái này anh có thể hiểu, trước giờ tụi mình chưa gặp chuyện gì dính tới bọn họ, chủ động nhắc tới thì kì.” Ngu Thành Hà trấn an tâm tình của cậu một chút, “Nhưng mà, anh thực sự không ngờ là nhà em có điều kiện tốt như vậy.”
Trâu Hàn há miệng, dường như muốn nói cái gì đó, nhưng lại im lặng nín về.
Ngu Thành Hà dừng một chút, nói, “Hồi trước anh nói với em anh không có tiền, đó là sự thật. Tiền anh kiếm được có lẽ không thể nào so với em, nhưng cũng không tính là quá ít. Chỉ là trước đây anh tiêu xài xa hoa, cho nên anh không có tiền tiết kiệm, sau này anh sẽ sửa lại cái tật này. Anh biết em không thiếu tiền, nhưng anh vẫn muốn đưa cho em vài thứ… Khu vui chơi giải trí hôm nay mình đi là của anh, anh đưa cho em, là muốn bày tỏ thành ý về việc nói chuyện yêu đương với em.”
Nhiệt độ trên mặt Trâu Hàn vừa mới thấp xuống một tẹo lại tăng cao lên.
“Anh, em…” Cậu hơi bối rối, trước đây chưa từng gặp phải tình huống như vậy, mất cả nửa ngày mới nghẹn ra một câu, “Sao anh xây công viên giải trí đó thế? Anh vốn định đưa cho ai hả?”
Bọn họ mới quen nhau được hơn một tháng, Ngu Thành Hà không thể nghĩ tới việc theo đuổi cậu sớm như vậy được, cho nên khu vui chơi này vốn không phải là để cho cậu.
“Anh xây để tự chơi.” Ngu Thành Hà nói, “Người nổi tiếng mà, không tiện xuất hiện trước mắt công chúng.”
Trâu Hàn còn lâu mới tin lời giải thích của anh, cậu suy nghĩ một hồi rồi bỗng dưng nhận ra, “Là để cho viện mồ côi đúng không?”
“Em đúng là…” Ngu Thành Hà thở dài, “Không muốn nhận hả?”
“Cũng không phải…” Trâu Hàn có rất nhiều lời muốn nói, chỉ là nhất thời không biết biểu đạt như thế nào.
Ngu Thành Hà lại hỏi, “Em sẽ khinh thường anh bởi vì anh nghèo sao?”
“Đương nhiên là không.” Trâu Hàn lập tức lắc đầu, “Em không để ý đến tiền.”
Nói xong, ý thức được mình nói như vậy nghe có hơi thiếu đòn, liền bù thêm một câu, “Thực ra em không làm ra nhiều tiền, chủ yếu là cha dượng của em có tiền. Anh thấy rồi đó, anh kế của em là Roy. Tụi em tuy không phải anh em ruột, nhưng ảnh với cha dượng đối xử với em rất tốt, đưa tiền tiêu vặt rồi xe rồi nhà cửa này nọ, nên em không thiếu tiền xài.”
Khách sạn Hi Á là chuỗi khách sạn hàng đầu thế giới, Ngu Thành Hà đã biết Roy từ trước, cũng biết sản nghiệp nhà hắn không chỉ có mỗi khách sạn, cha của hắn còn có trong danh sách một trong những người giàu nhất thế giới.
Cho nên, Trâu Hàn đúng là không thiếu tiền.
Nhưng đây cũng không phải là trọng điểm. Ngu Thành Hà phát hiện, mỗi lần Trâu Hàn nhắc tới gia đình đều chỉ nói tới cha dượng và anh kế, chứ hầu như không bao giờ đề cập tới mẹ mình.
Trong các gia đình tương tự, đây chắc chắn là một tình huống không bình thường.
Đương nhiên cũng có những gia đình tái hôn có quan hệ với nhau rất tốt, nhưng bất luận tốt thế nào thì mẹ của Trâu Hàn phải là sợi dây ràng buộc quan hệ giữa bọn họ mới đúng. Như thế này rất kỳ quái.
Thế nhưng, nếu Trâu Hàn là đứa trẻ anh từng biết, thì điều đó cũng hợp lý.
“Làm sao bây giờ?” Ngu Thành Hà nhìn Trâu Hàn với vẻ mặt khổ não, “Em nói như vậy làm anh càng áp lực hơn.”
“Ý em không phải thế.” Trâu Hàn bị anh chọc cười, “Em chỉ muốn nói cho anh nghe tình huống nhà em thôi. Hồi em còn rất nhỏ ba mẹ em đã ly hôn rồi. Bọn họ đều là những doanh nhân rất lợi hại. Anh thích ăn Ngũ Vị Hương lắm đúng không? Đó chính là thương hiệu bọn họ hợp tác sáng lập nên.”
Ngu Thành Hà: “Em chắc là em không có đang khoe giàu với anh hả?”
“Thiệt sự không phải mà!” Ý cười trên mặt Trâu Hàn chậm rãi nhạt đi, “Bọn họ kết hôn không được mấy năm thì ly hôn, Ngũ Vị Hương đưa cho ba của em, mẹ em thì xuất ngoại. Sau đó ba em chết, Ngũ Vị Hương là di sản của ông nên em được thừa kế. Nhưng khi đó em đang mắc chứng sợ xã hội rất nặng, mẹ em liền tự mình giúp em quản lý. Việc làm ăn của bọn họ rất phát triển, ít nhiều gì cũng có các mối làm ăn hợp tác qua lại với nhau. Cha dượng vì muốn tỏ vẻ không lợi dụng em, nên hàng năm ông ấy sẽ đưa em rất nhiều tiền tiêu vặt. Thực ra em không muốn, em rất ít khi đi ra ngoài, cũng đâu có xài bao nhiêu tiền đâu. Nhưng nếu em không nhận thì mọi người sẽ không thoải mái, anh hiểu chưa?”
Ngu Thành Hà hiểu rõ, loại người tai to mặt lớn như thế rất coi trọng mặt mũi, không thể để người ta moi ra loại tin tức như “ngược đãi con riêng” được.
Đối với bọn họ, đưa tiền là phương pháp dễ dàng nhất.
Tất nhiên điều đó không có nghĩa rằng cha dượng Trâu Hàn giả vờ thương yêu cậu. Ít nhất thì Roy tuy trông không đáng tin lắm, nhưng thật sự rất yêu thương cậu em trai này của mình.
Chỉ là, có quá nhiều thứ chen vào giữa bọn họ, khiến bọn họ rất khó thân cận với nhau.
Ngu Thành Hà có hơi hối hận, đáng ra anh không nên nhắc tới chuyện này.
Nhưng đã nói tới đây rồi, anh không muốn bỏ dở giữa chừng.
Anh thực sự rất muốn biết, rốt cuộc Trâu Hàn có phải là đứa trẻ năm đó hay không.
“Anh hiểu hết, xin lỗi em, hồi nãy anh nói sai.” Ngu Thành Hà cắn răng một cái, hay là hỏi luôn, “Anh có thể hỏi bệnh sợ xã hội của em là sao không?”
Nhìn bằng mắt thường cũng thấy sắc mặt của Trâu Hàn trở nên tái nhợt hẳn đi.
Nơi đầu quả tim của Ngu Thành Hà nhảy lên một cái, vội vàng nói, “Em không muốn nói cũng không có sao hết, chuyện đó không quan trọng—”
“Không có gì không thể nói.” Trâu Hàn ngắt lời anh, chầm chậm mở miệng, “Chuyện trước năm chín tuổi em đều không nhớ rõ. Theo lời mẹ em, là do bọn họ sơ sẩy khiến em bị bọn buôn người bắt mang đi, bán đến một vùng núi nghèo. Sau khi được cứu về em bị bệnh nên không thể nhớ được gì nữa, đồng thời còn mắc chứng sợ xã hội rất nghiêm trọng.”
Cả người Ngu Thành Hà đều run rẩy, nửa ngày sau mới miễn cưỡng hé miệng, “Ngai—” (ngai ở đây còn có nghĩa là ‘ngốc nghếch’, nhưng mình đoán là Ngu Thành Hà đang muốn gọi tên Ngai Ngai)
“Xin lỗi, xin lỗi, em đi đây một chút.” Ngay lúc này Trâu Hàn đứng lên, nhanh chóng xông lên phòng ngủ trên lầu.
Tâm tình của Ngu Thành Hà quá mức chấn động, không kịp phản ứng lại, qua mấy giây sau mới đứng dậy đuổi theo.
Nhưng Trâu Hàn đã khóa trái cửa phòng ngủ, Ngu Thành Hà chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nước.
“Hàn Hàn!” Ngu Thành Hà gõ cửa, trong lòng rất bất an, “Em không sao chứ? Anh xin lỗi, anh không nên hỏi em, giờ anh không hỏi gì nữa, em mở cửa cho anh được không?”
Trâu Hàn không hề phản ứng lại.
Ngu Thành Hà đợi một lúc, thật sự không yên lòng, đang muốn dùng bạo lực mở cửa thì cửa phòng mở ra từ bên trong.
Trâu Hàn đứng sau cánh cửa, trên mặt toàn là nước, viền mắt cũng hơi hồng hồng, tóc mái ẩm ướt dán vào trán, một đôi mắt to dường như cũng được nước rửa sạch, sáng đến kì lạ.
“Em không sao chứ?” Ngu Thành Hà nhịn không được mà ôm chặt lấy Trâu Hàn.
Ấm áp đột ngột xuất hiện khiến người ta hơi khó thích ứng, Trâu Hàn cứng người vài giây mới thả lỏng bản thân dựa vào người kia, “Em không sao.”
“Nãy giờ em trốn trong đó làm gì?” Ngu Thành Hà ngửi thấy mùi nước hoa rất nồng trên người cậu, không yên tâm mà buông cậu ra, chăm chú nhìn mặt Trâu Hàn, muốn tìm kiếm chút manh mối.
Nhưng anh không thấy cái gì cả, Trâu Hàn đã khôi phục bình tĩnh, thậm chí trạng thái hiện tại của cậu còn thả lỏng hơn rất nhiều.
“Chẳng phải em đã nói là em bị bệnh sao?” Trâu Hàn thẳng thắn, còn cười cười, “Hồi nãy dao động cảm xúc hơi lớn, cần phải rửa mặt để bình tĩnh lại, bây giờ thì không sao rồi.”
Ngu Thành Hà không ngốc, biết “rửa mặt” không đơn giản như cậu nói, nhưng anh không dám hỏi lại cậu gì hết.
“Em chờ anh một chút.” Ngu Thành Hà bỗng nhiên nói.
Trâu Hàn còn chưa kịp trả lời, anh đã xoay người đi vào phòng tắm trong phòng Trâu Hàn. Trâu Hàn muốn cản cũng cản không kịp, chỉ vô thức theo sau anh.
Ngu Thành Hà ngửi thấy trong phòng tắm cũng đầy mùi nước hoa gay mũi.
Bình thường Trâu Hàn hầu như không dùng nước hoa, bây giờ xịt nhiều nước hoa như vậy hẳn là muốn che giấu một mùi khác.
Ngu Thành Hà không dám suy nghĩ nhiều.
Anh đứng đối diện gương, lấy cặp kính áp tròng màu đen ra, tiện tay ném vào thùng rác.
Trâu Hàn mới vừa chạy tới cửa phòng tắm, chợt thấy Ngu Thành Hà xoay đầu lại, tròng mắt màu xanh lam chăm chú nhìn thẳng vào cậu.
Hết chương