CHƯƠNG 79
“...nn.”
Tôi tỉnh lại ở một nơi xa lạ.
[“Master-dono, ngài tỉnh rồi.”]
Tôi tỉnh dậy và nhìn xung quanh, Yoru trong hình dạng mèo con nhảy từ trên khung cửa sổ cạnh giường đến bên cạnh tôi.
Trông nó hơi mệt mỏi nhưng ít nhất cũng phấn chấn hơn đôi chút.
“Yoru, đây là đâu?”
“Nhà tôi.”
Tôi hỏi Yoru nhưng người trả lời là một người khác.
Một giọng nói rất quen thuộc.
“...Kurou.”
Người thợ rèn Thú nhân mang theo thứ gì đó.
Trong phòng không có đồ đạc gì cả ngoài chiếc giường tôi đang nằm.
Một căn phòng đúng nghĩa phòng ngủ.
“Cậu thấy trong người sao rồi?”
“Không ổn tí nào. Tôi ngủ bao lâu rồi? Đúng rồi, Amelia đâu?”
Người tôi cứ lờ đờ, cho thấy là tôi đã ngủ rất lâu.
Đầu tôi cũng không tỉnh táo lắm.
Sau khi được triệu hồi đến thế giới này, cái chết luôn cận kề nên tôi hầu như không thể ngủ ngon giấc.
Bây giời tôi không cảm thấy buồn ngủ tí nào. Chắc là tôi đã ngủ lâu lắm rồi.
Thời gian trôi qua, khi não tôi bắt đầu hoạt động trở lại thì tôi cũng nhớ ra được mọi việc.
Tôi vỗ tay lên trán.
“Aah, Đúng rồi. Amelia bị bọn quỷ tộc bắt đi rồi.”
[“Vâng. Sau đó Master-dono nổi điên lên và bất tỉnh, đã ba ngày trôi qua rồi.”]
Tôi hơi sốc khi nghe Yoru nói.
Tôi đã ngủ ba ngày rồi.
Trước đây rất lâu, tôi đã cứu một đứa bé sắp bị xe tải tông và bị bất tỉnh gần hai ngày.
Lúc đó sau khi bị tông, cả người tôi ngã xuống dưới gầm xe và lúc tôi được kéo ra thì không hề bị thương gì mấy.
Lần này cũng vậy, không có bất kỳ vết thương nào đáng kể.
Cũng thật lạ tôi chỉ ngủ li bì ba ngày dù không bị thương gì cả.
Đang đắm chìm trong suy nghĩ, Yoru im lặng bước đến trước mặt tôi với một biểu cảm khá phức tạp.
“Yoru? Sao thế?”
Tôi đưa tay tới vuốt ve nó, Yoru kêu rừ rừ như một con mèo.
Nó đã từng kể trước đây, trong khi nó biến thành con vật nào đó, nó hoàn toàn trở thành con vật đó.
Lúc nó biến thành mèo, khi được sờ đúng chỗ nó đều kêu rừ rừ.
Thỉnh thoảng Amelia và tôi còn thi xem ai làm cho Yoru kêu trước.
[“Master-dono à... không, không có gì đâu.”]
Tôi cực kỳ tò mò.
Nhưng mà tôi biết rõ Yoru, nếu nó muốn thì sẽ nói, nên tôi không hỏi gì thêm.
Hai người chúng tôi cứ im lặng như thế, và rồi Kurou thả thứ trong tay vào trong lòng Akira.
“Đây là thứ anh yêu cầu. Còn nữa, con dao găm anh vừa dùng, tôi đã mài lại nó một chút. Nhớ nhắc chủ của nó dùng cẩn thận tí.”
Con dao găm mà tôi mượn từ Mạo hiểm giả đã rời khỏi tiền tuyến lúc đó giờ đây lại sáng như mới.
Sau khi xem sơ qua, tôi quay sang hai thanh dao găm còn lại.
“Ông đã cắt đôi nó à. Tôi hơi quá tay à?”
“Ừ. Nhưng mà cậu là sát thủ mà nhỉ. Dùng dao găm đương nhiên dễ hơn không phải sao?”
Hai thanh dao găm một màu đen tuyền, khi tôi rút ra khỏi vỏ lưỡi kiếm vẫn một màu đen như một khi.
Không nghi ngờ gì cả, thanh ‘Yatonokami’ đã được làm lại thành hai thanh dao găm.
Trước đây có một vết nứt khá to ngay giữa kiếm nên có lẽ ông ta đã cắt ra từ chỗ đó.
“Còn nữa, cầm theo cái này đi.”
Ông ta ném qua cho tôi một cái hộp nhỏ.
Tôi cầm lấy và quan sát thật kỹ.
Yoru vẫn là Yoru, khi nhìn thấy nó, mắt nó mở to ra.
Nó nhận ra thứ này.
“Oi, cái này là...”
“Đúng vậy. Đúng như cậu nghĩ đấy... mở ra và xem thử nào.”
Kurou giục tôi, tôi cẩn thận mở ra.
“Một cái nhẫn?”
Bên trong là một cái nhẫn thô với một viên đá quý màu máu ở giữa.
Theo kiểu dáng thì là của đàn ông.
Không có khắc tên trên đó, chỉ có một dòng chữ được khắc phía trong.
[ ‘I am the one who guide you’ ] (Ta là người chỉ lối cho ngươi)
Hơn nữa những ký tự này không phải của thế giới này. Không may đây cũng không phải tiếng Nhật mà là tiếng Anh, cũng là ngôn ngữ mà tôi thông thạo sau tiếng Nhật nên tôi có thể đọc được.
Đây chắc chắn là của anh hùng, không phải là đời đầu, mà là một người đến từ một quốc gia nói tiếng Anh đã làm nó.
“Không nghi ngờ gì nữa, cậu là anh hùng phải không? Cậu đọc được chứ.”
Tôi có phải anh hùng đâu.
“Aah, ký tự này không phải của đất nước của tôi nhưng đúng là của thế giới của tôi.”
Thì ra là vậy, Kurou gật đầu.
Chắc là ông ta nghĩ là tôi không thể đọc được nó vì nó không giống với những chữ được khắc trên ‘Yatonokami’.
Tôi hầu như ngủ mọi tiết trên lớp, nhưng tôi luôn cố gượng mỗi khi tới tiết Nhật Ngữ, Tiếng Anh và Toán.
Không phải vì đây là những thứ dùng nhiều trong tương lai, mà là do giáo viên thực sự rất đáng sợ.
Giáo viên Tiếng Anh là một người kĩ tính với một nụ cười thánh thiện trong thì không chú ý đến bạn, nhưng luôn nhanh chóng phát hiện ra bất kỳ học sinh nào dám ngủ gật trong giờ.
Những người mà ngủ thì luôn bị gọi và không có kết cục tốt, nên ai cũng phải cảnh giác.
“Maa, đúng như trên đó viết. Cái nhẫn này, sẽ chỉ đường cho những người mang nó tìm được mọi thứ. Mang vào và tập trung lên thứ cậu muốn tìm. Ánh sáng từ chiếc nhẫn sẽ chỉ đường cho cậu.”
Tim tôi đập mạnh.
Những thứ tôi muốn, những thứ tôi lạc mất.
Có nghĩa là, tôi có thể tìm được vị trí của Amelia.
Tôi vội vàng đeo chiếc nhẫn vào ngón trỏ tay phải và tập trung nghĩ về Amelia.
“Ooh!”
Một tia sáng chiếu ra từ chiếc nhẫn và rọi lên tường.
Nó chỉ về hướng Địa cũng Brute.
[“Oi, cái thứ đó là báu vật quốc gia mà. Sao ông có được thế?”]
Không như tôi đang vui mừng vì biết được vị trí của Amelia, Yoru chỉ nhẹ nhàng hỏi Kurou.
Thứ này không hề tầm thường, nó là một báu vật đáng lý ra phải được cất giữ trong Kho của Lâu đài mới đúng.
Kurou lắc đầu, không ngờ lại trùng hợp đến vậy.
“Tôi đã cứu một người trước đây và người đó đã tặng tôi thứ này. Anh ta không hề cho tôi biết tên, nên tôi không hề biết anh ta là ai, nhưng tôi vẫn nhận nó vì dù gì nó cũng rất hữu dụng.”
Cũng tốt, đây cũng không phải thứ bị nguyền, nhìn Kurou đang giải thích mà không hề biến sắc, Yoru toả ra một chút sát khí.
Nếu là một vật bị nguyền và Master-dono mà gặp chuyện gì, nó chắc chắn sẽ xé xác gã này thành trăm mảnh.
“Đại khái, với thứ này tôi có thể tìm được chỗ của Amelia... ông có đi cùng không? Kurou.”
Khi tôi hỏi ông ta như thể, ông ta bày ra vẻ mặt khó hiểu, không hiểu sao tôi lại hỏi ông ta như thế.
“Ông, ông là thầy của Amelia mà đúng chứ? Ông không định cứu đệ tử của ông à?”
Có à?, Kurou nhún vai.
“Từ khi nào mà cô ta trở thành đệ tử của tôi vậy? Tôi không nhớ là mình từng nói những thứ như thế.”
“Nhưng, ông đã làm tới như thế, không phải là ông cũng quan tâm tới Amelia sao?”
Nghe tôi hỏi, Kurou im lặng.
Ông ta đưa mắt vào hư không.
“...không sai. Tôi sẽ chú ý đến cô ấy hơn nếu cô ấy trở về an toàn.”