CHƯƠNG 104
“...aah, không có vấn đề gì cả.”
Nghe được câu trả lời không biết vì lý do gì Anh hùng lại thở phào nhẹ nhõm.
Tôi nghiêng đầu khó hiểu.
Không quá khi nói Anh hùng và tôi không ưa gì nhau.
Với tôi, tôi ghét hắn, nên tôi luôn tìm cách tránh hắn, nhưng sao hắn lại thay đổi như vậy?
Tôi đang chìm trong suy tư thì Kurou cất lời.
Căn phòng vốn không lớn với số người như vậy càng khiến căn phòng thêm chật chội, ánh mắt của ông ta vốn đã sắc bén cũng sắc nhọn hơn mọi khi.
Anh hùng và những người khác rung lên.
Có lẽ Jeal-san đã quen với điều này, với tôi thì như vậy không là gì cả, nên tôi thong thả nhấp một hớp trà được mang từ trước.
“Nếu cần thiết ta thực sự muốn đá hết bọn này trừ thằng nhóc Jeal ra ngoài nhưng,...”
Kurou liếc tôi.
“Cân nhắc tới tình trạng sức khỏe của cậu ta, Ta sẽ tạm cho phép bọn nhãi các cậu ở lại đây. Nếu còn làm ồn, ta sẽ cho tất cả ra ngoài ngủ, không ý kiến gì nữa.”
Những lời của ông ấy vẫn tàn nhẫn như mọi khi, tôi chỉ biết cười trừ.
Ông ta, ít nhiều vẫn còn nhớ tới sức khỏe của tôi, đúng thật là một tsundere mà.
Bởi vì không đủ ghế ngồi nên ngoài Anh hùng và Kyousuke, những người khác đều đang đứng.
Amelia thì ngồi cạnh tôi, Kurou đứng sau lưng tôi còn Jeal-san thì đứng sau lưng Kurou.
Anh hùng ngồi đối diện Amelia, bối rối trước nhan sắc của Amelia, nhưng cô ấy thì không hề quan tâm tới Anh hùng.
Kyousuke ngồi đối diện tôi còn Yoru thì ngồi trên vai tôi, hai người họ đấu mắt với nhau trong im lặng.
Tia lửa xoẹt lên khắp nơi.
“Đúng rồi, Kurou. Chuyện của Linga sao rồi?”
Tôi hỏi ông ta về chuyện tôi đã nhờ ông ấy điều tra lần trước.
Cứ để thế này thì không khí sẽ mãi im lặng như vậy, Kurou vốn cũng chẳng ưa bọn họ từ đầu rồi.
Ánh mắt mọi người dồn hết lên người Kurou.
Ông ta chau mày khó chịu và chậm ra nhấp một hớp trà rồi nói.
“...tên đó vô tội.”
Tôi ngạc nhiên.
Tôi cứ nghĩ Linga là người đã hỗ trợ Quỷ tộc chứ.
Nói đúng hơn là mọi bằng chứng điều cho thấy Linga rất đáng nghi.
Từng có lời đồn là các địa cung điều do Quỷ Vương tạo ra, nhưng không thể nào chúng có thể xác định chính xác vị trí địa cung để dịch chuyển tới.
Kể cả có là Vòng tròn ma thuật của Mahiro thì vẫn cần phải đánh dấu điểm dịch chuyển.
Trước đây, Đội trưởng Saran đã từng nói rồi, ma thuật không phải là vạn năng.
Ma thuật cho phép di chuyển tới một địa điểm trong chớp mắt thực sự có tồn tại nhưng chỉ khi người dùng đã đi từng đi qua nơi đó.
Vòng tròn ma thuật của Mahiro cũng có những giới hạn riêng của nó.
Nếu là Linga, hắn là Guildmaster của thành phố có Địa cung, đó chính là một lợi thế.
Hắn hoàn toàn có thể đánh dấu tầng thấp nhất của địa cung.
“Tuy nhiên, vẫn còn một kẻ tình nghi.”
Kurou siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào trong thịt đến chảy máu.
Có vẻ như Kurou cũng không ngờ tới điều đó.
“Là Guildmaster của thành phố lớn nhất, Uruk, tên đó đã hoàn toàn biến chất.”
“Tên hắn là?”
Trên vai tôi Yoru cũng có phản ứng lại trước lời của ông ấy.
Cơ thể của Amelia cũng cứng lại.
Trong mắt Kurou chỉ còn một tia sát khí không tự chủ được mà tràn ra ngoài khi ông ta nói lên cái tên đó.
“Hắn tên là Gram. Cựu bộ trưởng Thú nhân, cháu trai của vị vua hiện tại và cũng là mục tiêu trả thù của ta.”
Mắt tôi mở to ra khi nghe thấy cái tên đó.
Mình từng nghe cái này ở đâu rồi thì phải.
Tôi nhìn Yoru.
[“Master-dono đoán không sai. Bọn bắt cóc Tiểu thư Amelia ở lục địa Elf đã thốt lên cái tên đó.”]
Lần đó, Yoru từng nói rằng có một người nào đó có địa vị khá cao Gram, nhưng không ngờ hắn là bộ trưởng.
Hơn nữa hắn còn là mục tiêu trả thù của Kurou...
“...đây là lần đầu tôi nghe về chuyện trả thù của Kurou, nhưng mà Amelia và Yoru cũng biết à?”
Chúng tôi không có cách nào truyền tin này với nhau.
Có rất nhiều chuyện đã xảy ra hết cái này tới cái khác rồi, rồi Amelia bị bắt đi, nên chúng tôi không có thời gian để ngồi xuống cùng nhau nói chuyện.
“Em đã nghe kể về việc đó ngay cái hôm bị Aulum bắt đi. Yoru đã kể.”
“Muốn nói về chuyện đó thì đi chỗ khác. Ta không muốn nghe đâu.”
Đây có lẽ là vấn đề nhạy cảm với Kurou nên ông ta quay người đi.
Tôi nhìn Amelia bảo cô ấy kể lại với tôi sau, rồi quay người hỏi Kurou.
“Vậy giờ tên Gram gì đó hắn đáng nghi lắm sao?”
Nghe tôi hỏi, Kurou mới quay mặt lại nhìn thẳng vào tôi.
“Dù trời có sập hay sao đi nữa tên đó vẫn chỉ là một tên vô lại. Chỉ cần hỏi vài người là cậu sẽ biết hắn là người như thế nào, giao dịch ngầm và còn cả tá thứ nữa.”
Chỉ là một tên vô lại.
Gọi hắn như thế là chính xác rồi.
“Tham ô, buôn người, cướp của, bắt cóc, giam cầm... Hắn làm tất cả mọi thứ trừ giết người. Nhưng hắn lại để thuộc hạ mình làm, nhưng chuyện đó chẳng khác gì mấy.”
Bắt cóc, giam cầm, buôn bán tộc Elf à.
Tuy nhiên, một tên như vậy sao họ có thể để hắn ung dung được như thế?
Vấn đề này cần phải tìm hiểu rõ mới được.
“Hắn thuộc hoàng tộc à.”
Kurou gật đầu.
Amelia cắn môi.
Cũng là một người trong hoàng tộc, điều này thực sự không thể tha thứ được.
“Hắn dùng địa vị của mình, cháu trai của Vua và tự tung tự tác kể từ khi lên làm bộ trưởng. Hắn từng bị bại lộ và chỉ bị cắt chức bộ trưởng và kể cả khi làm Guildmaster hắn vẫn chứng nào tật nấy.”
Tôi cúi mắt nhìn vào ly trà màu hổ phách.
Một tên khốn như vậy mà vẫn còn sống...
Hắn còn tồi tệ hơn cả Công chúa Retice.
“Cũng nhờ danh phận hoàng tộc của hắn. Cũng nhờ có nó mà hắn không hề bị trừng trị. Từng có lời đồn, hắn đã thuê được một tay sai rất khá, bất cứ ai cố ám sát hắn, kẻ đó sẽ lo liệu hết... hắn thực sự đáng chết mà.”
Đáng chết à.
Nghe tới thế ai cũng sẽ nghĩ như thế.
Tuy nhiên, tôi không muốn như tên anh hùng đã giết vợ Quỷ Vương.
Tôi cần phải tự điều tra lại lần nữa.
“Hắn đã làm gì để chỉ đường cho Quỷ tộc tới Địa cung Brute.”