[Ansatsu Kyousitsu] Thiên Thê Truy Đuổi

chương 37: chơi quá trớn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nicki khóe môi giật giật, quay đầu đi hướng khác.

Thật tưởng rút ra súng làm tên này đầu nở hoa.

Akira nội tâm suy nghĩ, muốn lũ nhóc này tự nguyện luyện tập, chỉ cần áp dụng biện pháp này trong vòng một tuần.

[Yêu thương] và [Khủng bố]

[Khủng bố] lần, [Yêu thương] lần.

Cứ liên tục [Khủng bố] chúng thì chúng sẽ thành quân lính của ta...

Rồi chỉ cần cho chúng một chút [Yêu thương] thì chúng sẽ xem ta như một vị thánh.

Trong thời gian luyện tập, nếu chống đối, thì sẽ trừng trị ngay...

"Sao rồi? Con sẽ nghe theo phương pháp mà cha nói phải không nào?" hắn xoa đầu Akaori, nhẹ nhàng giống như nói chuyện với con của hắn vậy.

Akaori khẽ cười, gạt ra hắn tay nhẹ nhàng phủi đỉnh đầu, "Phương pháp mà cha nói, đúng là rất thú vị."

Akira nhìn chính mình bàn tay, lại nhìn cái kia cười nhàn nhạt thiếu nữ, liếm khóe môi nói, "Thấy không, Akaori thực hiểu chuyện."

Simizu Akaori, chuyên cận chiến, kĩ thuật chuyên nghiệp. So với những đứa khác, đúng là có khác biệt.

"Nhưng là..." Akaori nhìn hắn tươi cười khuôn mặt, cười tủm tỉm nói, "Thầy nghĩ mình có đủ trình để dạy chúng tôi hay sao, thưa thầy Takaoka Akira?"

Mọi người: !!!

Akira liếm khóe môi, bàn tay vung lên, dồn thật mạnh sức lực vào nắm tay. Chính là muốn giáng xuống một cú, hoàn toàn làm con nhóc này bất tỉnh.

Hắn bàn tay vung đến một nửa, mu bàn tay xẹt qua thật nóng rát đau đớn. Akira bị hụt, rụt lại bàn tay ngã nhào ra đất. Lúc này phía trên hắn đỉnh đầu truyền đến tiếng cười làm hắn đôi mắt nổi lên sát ý, "Thầy không cần phải đối với em quỳ như vậy đâu. Ai da, em thật sự là không thể nhận được a."

Akira đứng dậy nhìn chính mình mu bàn tay một đường đỏ thấm máu. Là vết thương do súng.

Hắn nhìn xung quanh, ánh mắt khóa chặt chẽ vào tóc vàng thiếu niên. Cậu ta tay cắm quần, thần sắc nhàn nhạt.

Endou Nicki, là một tay thiện xạ, cùng với Simizu Akaori là một đôi. Nhưng là nó có súng sao? Nó giấu ở đâu được chứ?

Hai đứa nhóc này...

Akira đôi mắt đỏ đậm nhớ lại cô câu nói, sát khí đằng đằng vung lên tay hướng Akaori đánh tới.

Akaori nghiêng thân mình, ánh mắt chuyển nghiêm túc. Nếu không né kịp, chỉ với hắn một cú đó cô liền có thể đi chầu diêm vương.

Mọi người nhìn đột nhiên đánh lên hai người, hoảng sợ đi gọi Karasuma-sensei.

Karasuma đuổi ra tới nơi, liền nhìn thấy Akira giống như một con thú hoang xổng chuồng bổ nhào vào Akaori. Còn cô bé chỉ có né và né, tuy nhiên động tác rất nhẹ nhàng...

"Dừng tay lại!"

Karasuma cùng Koro-sensei đồng thời can ngăn Akira.

Nhìn hắn bị ấn xuống đất, Akaori mặt mỉm cười, "Ai, hai người đến rồi. Làm em sợ muốn chết."

Mọi người: "..." có sao?

Nhìn dáng vẻ không có gì là sợ hãi a!

Akira bị ấn xuống đất, lúc này cũng đã bình tĩnh trở lại. Hắn phải tìm cách giải quyết con nhỏ này...

"Akaori-san, em có thể giải thích việc này không?" Kuro thu lại xúc tu, đối với cô hỏi.

"Có thể, vị này giáo viên mới chúng em không thích." Akaori chỉ vào nằm dưới đất Akira nói, "Từ cách hành xử bạo lực đến lịch luyện tập mới, tất cả, chúng em đều không thích."

Akaori mỉm cười nói xong, không một ai lên tiếng phản đối. Trên khuôn mặt đều là đồng tình.

Karasuma thả ra đã bình tĩnh lại Akira, hắn tiếp tục mỉm cười nói, "Đây không phải bạo lực gì hết, đây là phương pháp huấn luyện của tôi thôi."

"Có lẽ các con vẫn không cho rằng ta vẫn là cha của các con ha? Làm cha như ta cũng không muốn tiếp tục tí nào." hắn rút ra trong lớp áo ra một con dao găm đặc chế, giơ lên nói, "Vậy chúng ta làm việc với cái này nhé. Dùng vật này để phân thắng bại, như thế nào?"

Mọi người nhìn con dao, trầm mặc. Dao găm sao...

"Karasuma, thầy hãy gọi học trò mà thầy cho là giỏi môn này nhất ra đây xem nào."

Karasuma sửng sốt.

Akira nắm dao, nhìn về phía Akaori nở nụ cười. Chính là con nhóc đó, con nhóc được xem là thiên tài đó...

"Sau đó sẽ dùng dao găm đâm tôi, chỉ cần trúng một nhát dao... thì tôi sẽ thừa nhận cách dạy của anh có hữu ích."

Akira vỗ ngực khảng khái nói, "Lúc đó, tôi sẽ nhượng lại toàn bộ môn này cho anh phụ trách, và tôi sẽ đường đường rút lui. Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh!"

Những nụ cười giải thoát bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt của mỗi người.

Sau đó hắn quay người nói, "Nhưng mà, nếu ta thắng thì các người không được ý kiến ý cò gì nữa nhé." hắn đi đến bên cạnh balo ném xuống con dao găm và nói, "Nhưng chúng ta sẽ không sử dụng con dao găm này."

Hắn rút ra bên trong lóe sáng con dao lưỡi cưa, cười ác ý, "Nếu mục tiêu là người thì phải dùng cái này mới kích thích!"

Một đám học sinh nhìn lóe sáng con dao, trái tim đều nhắc lên cổ họng. Đây rõ ràng là chơi xấu!

"Dừng lại, chúng nó chưa bao giờ dạy phải giết người!!!" Karasuma chau mày tức giận nói, "Dù cho có cầm dao thật thì chúng nó vẫn không dám sát hại ai cả!"

Akira đôi mắt đều chuyển trắng, có loại điên cuồng, "Yên tâm đi, đây không phải là một cuộc ám sát thật. Tôi sẽ dùng tay không đáp trả mà."

Hắn dùng phương pháp này trong quân đội rất hiệu quả, hắn sẽ nương tay với tân binh trước, rồi thẳng tay đánh sau.

[Dù có dao găm cũng không thắng ta]. Chúng sẽ biết sức mạnh của ta, cuối cùng chúng sẽ quỳ dưới chân ta thôi.

"Em nguyện ý!"

Truyện Chữ Hay