(Xin chào! Xin chào! Xin chào!)
(Dạo này cứ "kẹt" các kiểu :v nên chả viết. Nay cùng trở lại. Bản thân ta mong văn phong đã tốt hơn một chút và nội dung hoàn mỹ hơn một chút. Cơ bản cái kết đã sẵn sàng nhưng muốn đến thì là một quãng đường dài dằng dặc!!! Chỉ sợ ta đã gục cmn trước khi hoàn. :v mà kệ tiếp đi...!)
--- Vắn tắt phần trước:
Lão Thiênn nhàn rỗi rủ rê Hỏa tiên công chúa PiPi sang nhà tán dóc. "Tán dóc" về chuyện của người khác!
PiPi công chúa sau khi xem về cuộc sống hiện tại của hai linh hồn được cứu rỗi lập tức thấu đáo cái suy nghĩ phá hoại này...
Endou Nicky từ lớp học trở về lập tức sml ra sàn....
(bla bla... gì đó quên cmnr :v thông cảm :v huhu)
---- Trời trong xanh
Đứng trước một cái hộp sắt khổng lồ, màn hình ECD phẳng băng đang chiếu một khung cảnh cây cỏ xanh mướt, ong bướm lượn lờ, đồng thời một cái gì đó hình người biết nói.
Khóe môi Akaori co rút, cô đứng như trời trồng nhìn cái thứ kì dị này một hồi lâu. Ngoài trừ cô thì những thành viên khác có lẽ đã sớm thích ứng nên chỉ biết cười trừ.
Hana ngồi vào bàn, nhìn biểu hiện đơ của Akaori rồi chảy mồ hôi trán: - Akaori-san, cậu... không sao chứ?
Cô trấn tĩnh trở lại, day day trán chỉ tay vào cái hộp: - Cái này không lẽ từ chính phủ gửi đến? Cũng thật kì dị!
Sugino cùng Nagisa liếc nhìn nhau cười bất đắc dĩ.
Lúc này Ritsu mới lên tiếng, cô làm bộ dáng ủy khuất dữ dội: - Akaori-san thật quá đáng! Sao có thể nói người ta kì dị!
Koro-sensei từ đâu xuất hiện, giải thích giúp đám học trò nhỏ. Bất quá cuối cùng cũng là màn khóc than vì hết tiền...
Akaori ho khan hai cái, tỏ vẻ đồng cảm: - Được rồi, nếu vậy thầy có thể đến nhà em ăn ké vài hôm. Không sao cả.
Hai con mắt nhỏ của Koro sáng lên, ông vội vội vàng vàng chạy đến bên chỗ Akaori rối rít: - Akaori a, em đúng là cô học trò tốt nhất của thầy!!!
Nhìn cái cảnh chân chó của ông bạch tuột, cả đám học sinh chảy hắc tuyến đầy đầu. Đúng thật là...
- À mà thằng nhóc Nicky đâu rồi?
Koro ngó quanh lớp học, tìm kiếm cái tên mắt đỏ. Đột nhiên cửa lớp bật mở, tên mắt đỏ bước vào.
Nicky thả cái túi to xuống ngay cạnh bàn Akaori cùng bao nhiêu ánh mắt tò mò. Cậu đập tay xuống bàn, mắt dọa nạt: - Đồ lần sau tự mà mang. Nặng chết người biết không hả!?
Akaori không nhanh không chậm kéo cái túi màu tím khoai môn lên bàn, kéo ra nhìn cái thứ bên trong. Cảm giác vừa lòng, cô mới gật gật đáp: - Vì nặng mới nhờ cậu. Việc này chứng tỏ cậu cũng không tới nỗi vô dụng.
- Con nhóc này!
-Quoo quoo, không được gây lộn trong lớp!
- Koro-sensei nói đúng!
Mắt thấy Nicky chuẩn bị lao lên, Koro liền lên tiếng ngăn cản, Karma ở sau cũng đồng thời tiến lên cản cậu lại.
Cả lớp liền đồ mồ hôi hột...
Cái cảnh tượng này gây sợ hãi sâu sắc a.
Nicky đầu thì bị xúc tu dí, đằng sau thì bị Karma kéo. Cậu bức xúc: - Thả tôi nhanh!
Karma cười ma quỷ: - Chúng tôi chỉ không muốn cậu bị đánh nhừ tử thôi. Yên phận chút đi nào!
Nagisa vội đi đến bên người Nicky trấn an: - Đừng nóng đừng nóng. Akaori cậu ấy không có ý gì đâu mà!
- Cậu ta không có mới là lạ!!!
Sau một hồi vùng vẫy trong khi bị áp chế. Cánh cửa lại một lần nữa bị mở ra. Karasuma đứng bên ngoài, nhìn xuống đống hỗn độn ở dưới lớp nhăn mày. Bất quá anh lại đề cập đến chuyện khác: - Akaori, chuyện em nhờ tôi đã sắp xếp xong. Có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
Đáp lại Karasuma là âm thanh vui vẻ: - Tốt tốt tốt. Vậy tiết thể dục chiều nay ngay lập tức có thể bắt đầu!
Koro bên rìa đường chen mồm tránh bị bơ: - Chuẩn bị cái gì? Đi ăn đồ ngọt hay sao?
Akaori liền bật cười haha. Cô quay đầu nhìn Koro, đôi mắt tím trong trẻo xẹt một tia quang: - Đúng là ăn rồi. Nhưng không phải ăn đồ ngọt.
- Sensei~ liệu có trông chờ hay không?
Bị ánh mắt quét tới, bốn người đứng trong một chỗ đột ngột lạnh sống lưng. Ánh mắt thật kinh khủng!!!
Koro-sensei mồ hôi lấm tấm, khó khăn nói: - Một... một chút!
Cô vân vê cái túi lớn trên bàn, câu khóe môi. Vậy là được rồi...
---
- Koro-sensei, thầy không thể đi chỗ khác hay sao? Chúng em đang bàn việc ám sát cơ mà!
- Đúng đúng Koro-sensei, thầy đi đi.
Cả bọn Hinano ùa ùa xua đuổi ông bạch tuột tội nghiệp.
Ổng tội chỗ nào!?
Khuôn mặt vàng đan xen những đường xanh. Chúng tỏ ổng đang vô cùng đắc ý.
- Mấy đứa cố gắng quá rồi! Hé hé hé...
Nicky đứng bên cạnh nhìn màn này chỉ biết thở dài. Ám sát cái gì cơ chứ? Cái bà chằn lửa này tính gây chú ý báo đài chắc.
- Akaori, em có chắc thành công không?
Cậu quay đầu liền nhìn thấy Akaori cùng Karasuma đang tiến tới. Trên tay Karasuma còn mang theo một thùng gỗ chất đầy súng.
Akaori cười tươi như hoa, tay xoay xoay con dao: - Hì. Chỉ là thử nghiệm mà thôi. Chắc sẽ chém được vài cái xúc tu chứ không ít a!
Karasuma thở dài nhìn vào thùng gỗ rồi lại liếc vào trong cửa sổ lớp học. Cái cỗ máy sát thủ kia không chần chừ gì liền bị cô học trò ném sang một bên. Thật là...
- Mọi người. Nhanh lại đây.
Cô hô to với đồng bọn, đồng thời liếc qua Karasuma nháy mắt.
Chạy ngược với đám bạn, cô chạy đến bên cạnh Koro-sensei níu tay áo ông lại. Trưng bộ mặt đáng yêu: - Được rồi. Em công nhận tốc độ của thầy nên chỉ mong muốn thầy đáp ứng một điều nhỏ nhỏ thật nhỏ. Có được hay không?
Cô đung đưa vạt áo. Đôi mắt tím long lanh mọng nước mang theo sự cầu xin. Koro-sensei lập tức mủi lòng, nhanh chóng gật đầu.
Akaori kéo ông đến chỗ đánh dấu X đỏ thật to ngay giữa khoảng đất trống. Cô đảo mắt nhìn xung quanh, tất cả các thành viên lớp E đều tụ thành vòng tròn, bao vây Koro-sensei ở chính giữa.
Ông nhìn xung quanh liền nói: - Cái này không lẽ thầy cũng phải đứng yên chờ bị bắn hay sao?
Ông nhìn xung quanh toàn những gương mặt cứng đơ vì bị nói trúng tim đen. Ngay cả mặt Karasuma cũng chẳng tốt hơn chút nào.
Thật sự cái kế hoạch này quá thảm hại!
Đột nhiên một tiếng cười thu hút tất cả mọi người. Nhìn qua chính là Irina đang ôm bụng cười: - Akaori a, cô nghĩ là em chỉ giỏi mỗi việc học thôi cơ. Mấy cái này bỏ qua là vừa rồi.
Tất cả đều đồng ý với ý kiến của Irina nhưng lại không mở miệng nói. Cái kế hoạch này thật sự quá nhiều sơ hở!
- Không cần. Thầy có thể chạy. Bất cứ chỗ nào thầy có thể.
Đảo qua những khuôn mặt bất đồng. Cô lặng lẽ thở dài. Cô liếc mắt nhìn mặt than Nicky, cả hai cùng chạm mắt. Cậu thở dài một hơi, giọng khó chịu: - Muốn làm cái gì thì làm nhanh đi. Dù sao cũng không có mất cái gì.
Nghe vậy tất cả mọi người dịu lại một chút. Cô nâng khóe môi, giọng chắc nịch hướng Koro:
- Được rồi. Tất cả sẵn sàng. Nâng súng.
Koro-sensei vẫn thản nhiên đứng đó. Đối với cái kế hoạch này tương đối làm ông buồn cười, nhưng không sao. Như Nicky nói, nó cũng chẳng mất gì.
-
- bắn!
Đồng loạt tất cả họng súng hướng lên người Koro-sensei. Đồng loạt cùng bóp cò...
s
s
s
Irina giật giật khóe môi: - Sao ông ta...
Đứng như trời trồng vậy!!!