Dinh thự Hoa hồng Đỏ (Tháng 7 năm 2001;Prague)
Vào khoảng thời gian mà Mật vụ Suk đã dấn thân sâu hơn vào bóng tối xung quanh Johan và cảnh sát mật Tiệp Khắc và đã nghi ngờ có trách nhiệm cho nhiều vụ án giết người, Kenzo Tenma đã tìm thấy bản hiệu của khách sạn “3 con ếch” ở Mill Colonnade, Prague và đã hỏi người dân ở thành phố về bất kì thông tin nào liên quan tới Johan. Mill Colonnade nằm ở phía Tây của Cầu Charles- một con phố đối diện cầu Čedok cạnh một nhánh hồ của sông Vltava, và một mảnh đất khá là ảm đạm. Theo như những người dân bản địa, hơn 12 năm trước, một người đàn bà xinh đẹp và con cái của cô ấy đã sống ở tầng 2 của toà nhà với biển hiệu “3 con ếch”. Họ ở yên chỗ đó, hiếm khi rời khỏi nhà, cho tới một ngày, một chiếc xe to lớn của chính phủ đã tới toà nhà và đưa họ đi chỗ khác. Hàng xóm láng giềng gỉ tai nhau bàn tán về việc bà ấy có phải là phần tử chống phá chính phủ, và rằng bà ấy sẽ không bao giờ trở lại nữa. Khi Tenma đã hỏi nếu những đứa con của bà ấy là cặp song sinh, anh ta nhận được câu trả lời là không, chỉ có một người con, và dù đứa bé đó rất đẹp mã, người đàn ông đó không thể nhớ đó là bé trai hay bé gái nữa. Người đàn ông đó sau đấy kể tiếp. Chỉ vài tuần sau khi cả gia đình bị bắt cóc, toà nhà “3 con ếch” bị đốt cháy. Khi ông ta nhìn vào cửa sổ của căn phòng người phụ nữ đang ở, ông ta thấy hình hài của người con. Hàng xóm đã kịp thời giải cứu đứa bé, nhưng nó đã lẩn đi ngay sau đó.
Sau đó, Tenma ghé thăm chi nhánh Czech của toà soạn Tukunft thuộc vùng Lower Saxory của Đức. Anh ta đã tìm thấy những bài phỏng vấn với một cựu cảnh sát mật Tiệp Khắc(thật ra là Ranke), và đã hy vọng sẽ liên lạc được với người đàn ông đó và tìm hiểu về bất cứ điều gì mà anh ta có thể về mẹ của Johan. Dù vậy, anh ta tình cờ cũng muốn biết về vụ án của Suk vì sự liên kết chung với cảnh sát mật. Một thanh tra tinh nhuệ đầy hứa hẹn….Một thành tựu to lớn……3 người cấp trên bị tẩm độc….. những viên kẹo vị rượu whiskey…..thuốc giảm đau….Đó rõ ràng là tác phẩm của không ai khác ngoài bản thân Johan.
Tenma đã thăm người mẹ mắc chứng Alzheimer (chứng hay quên ở người già) của Jan Suk, và đã tìm ra vị trí ẩn náu của anh ta từ bà ấy. Khi tới địa điểm, anh ta thấy Suk và Grimmer bị thương và đang ở trong đống lửa từ các cựu cảnh sát mật. Tenma và Grimmer đã tiếp cận với sếp của đám cựu cảnh sát mật, Đại tá Ranke, và đã thuyết phục ông ta không can thiệp vào âm mưu của Johan. Ranke đã lắng nghe cuộn băng của Johan, nhận lời cảnh báo của Tenma bằng cả trái tim, và đã nói với anh ta về người đàn ông ở ‘Dinh thự Hoa hồng Đỏ’. Đấy không phải là cảnh sát mật Tiệp Khắc đã sản sinh ra con quái vật Johan, mà từ một nhà văn viết truyện thiếu nhi, Franz Bonaparta….
Cùng lúc ở Prague, thanh tra Lunge cũng vừa mới nghiên cứu về Franz Bonaparta. Ông ấy đã ghé thăm nhiều tiệm sách cũ, và cuối cùng đã tới Tiệm sách Moravia, nhà xuất bản của cuốn “The Nameless Monster” của Emil Šébe. Biên tập viên của Šébe đã nói với Lunge rằng ông ta đã có vài bút danh. Lunge sau đó đã phát hiện ra vài cuốn sổ vẽ ở trong hộp đựng những bản thảo của Klaus Poppe. Trong những cuốn sổ đó là những bản vẽ phác hoạ một người phụ nữ mang thai, sau đó là cặp song sinh, một đứa bé trai và một đứa bé gái với đặc điểm trùng khớp. Điều này đã thuyết phục Lunge rằng lời khai của Tenma là sự thật.
Lunge đã gặp Suk, người đang được bảo vệ bởi cánh sát mật, và đã nói chuyện với Đại tá Karel Ranke. Người đại tá đã đưa Lunge thông tin về Dinh thự Hoa hồng Đỏ.
Để tới được Dinh thự Hoa hồng Đỏ, bạn đi về phía nam dọc theo con sông qua khu người Do Thái, qua cầu Manesuv, sau đó leo lên phía tây như thể đang khoanh vùng toà lâu đài Prague. Đi xa hơn về phía thành phố từ Hradcany, đi qua Dejvice, dinh thự nằm ở một đồi núi nhỏ nhìn qua Brevnoc, trên đường ra sân bay Ruzyne. Thi cảnh ở đây là một cái chong chóng gió ở bên phải, và một cái tháp chuông của nhà thờ St Alzbeta ở bên trái…Thanh tra Lunge cuối cùng đã tới một dinh thự đầy đáng sợ được bao phủ bởi bụi hoa hồng đã phai tàn, như toà lâu đài ở trong truyện “Công chúa ngủ trong rừng”. Ông ta đã tiến vào toà nhà không do dự và nghiên cứu nội thất của toà dinh thự. Khi nhìn thấy một bức tường nào đó ở tầng hai, Lunge đã có một linh cảm rằng nó được xây dựng một cách vội vã, dường như để che giấu điều gì đó. Lunge đã quay lại hỏi Ranke thứ gì ở phía sau cánh cổng, nhưng Ranke đã cảnh báo ông ta tránh xa khỏi toà dinh thự—“Nếu ông lại gần hơn với toà dinh thự đó, ông có thể sẽ chết…Ông sẽ phải đối mặt với nỗi sợ hãi thật sự.”
Nhưng khi quay trở lại toà dinh thự, Lunge đã đập bỏ mái tường mà không cần suy nghĩ. Thứ ông ta đã tìm thấy là một cánh cổng dẫn tới một căn phòng khác. Lunge đặt bàn tay của ông ta lên trên nút vặn. Điều gì nằm ở phía sau nó….?
Vào thời điểm này, Tenma đang ghé thăm ngôi nhà của cựu biên tập của Klaus Poppe, Tomas Zobak. Trong thời điểm này tôi sẽ làm gián đoạn lời mô tả vụ án và trình bày một cuộc phỏng vấn mà tôi đã thực hiện với Ngài Zobak. Tôi làm thế là vì ông ta đã nói một vài điều cực kì quan trọng, nhằm hé lộ chân dung thật sự của Franz Bonaparta.
Tomas Zobak là một biên tập viên đã giải nghệ, giờ đã gần 70 tuổi. Ông ta có vòng bụng rộng. Phần lớn mảng đầu của ông ta là hói đầu, với một khuôn mặt và cây kính tròn trịa, trông rất hiền hậu. Nhưng ông ta rất minh mẫn. Ông ta đọc báo từ mọi nơi trên thế giới mỗi ngày, ghi nhớ các bài báo ở trong đầu. Đó là những ký ức mà đã giúp ông ta nhận ra Tenma từ trong danh sách truy nã. Sau khi Tenma đã rời bỏ ngôi nhà của ông ta, ông liền báo với cảnh sát, và đã giúp đỡ họ trong quá trình bắt giữ anh ta.
—Ông cảm thấy thế nào sau khi Bác sĩ Tenma bị bắt giam?
“Tôi cảm thấy vui. Tôi thích đọc báo vào mỗi sáng, nên đó thật là tuyệt vời khi điều đó đã được áp dụng. Khi tôi đọc bài báo về Tenma đã thú nhận tội ác của mình ở trong chuỗi sự việc, tôi gần như đã thấy phấn khích đến mức tự hỏi bản thân rằng liệu tôi có nhận được bất cứ phần thưởng nào.”
—Còn việc anh ta trốn ngục?
“Tôi cảm thấy sợ hãi. Tôi không thể ngủ ngon giấc vào ban đêm vì tôi sợ rằng anh ta sẽ tìm tới tôi trả thù.”
—Tại sao ông đoán là Tenma đã tới nói chuyện với ông?
“Vâng, anh ấy thật ra đến hỏi tôi về Klaus Poppe…..Franz Bonaparta, đúng rồi. Tôi nhớ là có vài thanh tra hình sự người Đức đã từng bình luận ở trên một bài báo rằng Tenma đã tạo ra một kẻ sát nhân giả mạo ở trong ý thức của anh ta, và đã thực hiện những vụ án đó trong khi đang bị ảo giác, nên tôi nghĩ là có thể Tenma đã thuyết phục bản thân rằng Klaus Poppe thật ra là tên sát thủ mà anh ta đã sáng tạo ra….Được làm việc với Poppe trong nhiều năm, tôi có thể hiểu lý do các tác phẩm của ông ta có thể, er… gửi thông điệp vào hệ não bộ của người đàn ông loạn trí này.”
—Tôi muốn hỏi về Klaus Poppe. Ông ta là người như thế nào?
“Tôi là biên tập viên của ông ta bắt đầu từ khoảng năm 1970. Ông ta có liên quan tới dự án bí mật của chính phủ, và dù ông ta rất thân thiện và dễ chịu với tôi, tôi nhanh chóng hiểu ra rằng ông ta nắm giữ đầy vững chắc vị trí trung tâm của quyền lực đất nước. Ông ta dường như đã đưa cho người biên tập trước một ấn tượng về sự tự hào. Người đàn ông đã nói với tôi khi tôi nhận chức rằng tôi sẽ cảm thấy rất khó khăn….Ông ta có liên hệ với Klaus trong hơn 10 năm. Klaus là một người thông minh và có nhiều tài lẻ khi ông ta còn là sinh viên ngành y học, nên họ đã cho rằng ông ta sẽ là một nhà văn xuất sắc. Nhưng khi ông ta đã xuất bản một vài bản thảo nghiên cứu bệnh tâm thần có tầm quan trọng to lớn và nó đã được gửi tới Bộ Nội Vụ và chính phủ Đông Đức, ông ta thông báo rằng ông ta sẽ thay đổi nội dung truyện sang hướng cách tân giáo dục. Sau thời điểm đó, tính cách của ông ta đã thay đổi, và ông ta trở nên lạnh lùng, kiêu căng, và tự tin. Các tác phẩm của ông ấy ngày càng phát triển, nhưng luôn có lời ám chỉ đầy ẩn ý về sự thiếu hài lòng của ông trong việc đó. Tôi không biết tại sao ông ta có thể luôn thay đổi bút danh…Nhưng ông ta đã không có doanh thu bán sách ổn định. Tôi nghĩ đó là tại sao Moravia đã bám vào ông ta tất cả mọi lúc.”
—Nó không phải là bởi vì Bonaparta là một nhân vật quan trọng của chính phủ?
“Vâng, cũng có thể là như vậy. Nhưng không có một lời gợi ý về áp lực, từ ông ta hay bất cứ nguồn tài liệu của chính phủ, để phát hành các tác phẩm của ông ta. Và thật ra, tôi đã từ chối vài ý tưởng của ông ta. Để tôi kể cho ông một giai thoại. Khoảng năm 1976 hoặc 77. Tôi đã cảm thấy lo lắng cho Klaus, khi tôi không nghe thông tin về ông ta trong hơn một năm, và sau đó ông ta đã xuất hiện đầy bất ngờ, với một dự án mới. Khi tôi hỏi ông ta đang làm gì, Klaus đã nói với tôi rằng ông ta đang thử nghiệm một thứ gì đó mới mẻ. Ông ta nói rằng ông ta đã có một suy nghĩ một cách chắn chắn để khiến hai người có thể yêu nhau. Tôi đã cười và nói với ông ta rằng ông ta nên để những tác phẩm thiếu nhi ở phía sau đi và bắt đầu bán những bí kíp này cho những người trẻ; ông ta sẽ là đệ nhất phú ông ở trên quả đất này. Và ông ta đã bảo tôi, với một khuôn mặt lạnh lùng, rằng đó chỉ là phương pháp khiến 2 người khác yêu nhau, không phải khiến họ yêu ông. Vậy nên ông ta đã cho tôi thấy công trình mới của ông, nhưng đó gần như trùng hợp với một tiểu thuyết kinh dị mà tôi đã đọc được khi tôi đi du lịch ở Đông Đức. Tác phẩm đó là gì nhỉ…..Đứa bé của Rosemary? Nội dung của ông ta đã được kể ở ngôi thứ nhất thông qua con mắt của một cậu bé. Mẹ cậu bé đang mang bầu song sinh, và vì một vài lý do nào đó ông ta đã thấy lo lắng rằng một con quái vật sẽ được sinh ra. Tôi từ chối kịch bản đó. Đó chắc chắn không phải là truyện kể cho trẻ con.”
—Và trong cuốn tiểu thuyết có đề cập tới cặp song sinh ác quỷ?
“Không, nếu như tôi nhớ không nhầm, cậu bé đó là một con quái vật. Nhưng sự quái dị của Klaus Poppe tới khi cậu bé cảm thấy nhẹ nhõm khi khám phá ra rằng cậu ta là quái vật, và cuối cùng yêu thương em trai và em gái như người nhà bình thường.”
—Ông ta đã bao giờ nói với ông về Dinh thự Hoa hồng Đỏ?
“Không, không như tôi nhớ. Không, đợi đã…Ông ta có nói với tôi một lần về buổi đọc sách của ông ấy, nhưng tôi không thể nhớ khi đó là khi nào. Ông ta nói rằng ông ta đọc sách cho một nhóm bé trai. Tôi không hề suy nghĩ về điều đó vào lúc đấy. Tôi chỉ nói, oh thật ư? Và đám trẻ như thế nào? Ông ta nói một trong số chúng muốn trở thành nhà văn viết truyện thiếu nhi, một cậu bé rất sáng sủa và có triển vọng, và tôi có đọc các tác phẩm của ông ta không à? Theo như tôi nhớ, tôi nói là tôi sẽ đọc, nhưng ông ta không bao giờ đem cậu bé đó đi.”
—Lần cuối ông thấy Bonaparta là lúc nào?
“Năm 81 hay năm 82 gì đó. Tác phẩm mới nhất của ông ta rất tệ hại. Nó như là sự kết hợp của Người đẹp và Quái vật và Công chúa ngủ trong rừng, rất ngớ ngẩn….Con quái vật đã yêu. Cuối cùng, tình yêu của nó không thành trái quả, và nó đi vào giấc ngủ sâu….”
—Và ông đã xé nó đi?
“Đúng vậy. Ông ta nhìn trông rất thất vọng, rằng chúng tôi thật sự ngồi xuống và đã có một cuộc trò chuyện rất dài. Về trà và đồ ngọt, như sở thích của ông ta. Đột nhiên, ông ta bảo tôi rằng ông ta chưa bao giờ nhận ra sự đau đớn khi bị ghét. Khi tôi hỏi ông ta về những gì ông ta đã làm để cho một người ghét ông ta, ông ta nói với tôi rằng ông ta đã ăn trộm những cái tên của họ. Khi ông lấy tên của người khác, họ đã chết…Ông ta lần đầu thử lấy trộm tên của bố ông ta…Tôi nghĩ, thật là một điều cực kì lạ lùng để nói! Ông ta nói tiếp, gần như là nếu như ông ta đang tự nói chuyện với bản thân hơn là nói chuyện với tôi, tôi chỉ nói thế thôi….Những người bị lấy tên đều chết trong sự tuyệt vọng, và sẽ chấp nhận bất kì cái tên nào ông đưa cho họ, chỉ có điều nó không xảy ra….. Bất cứ người nào có thể đánh mất tên của họ mà vẫn sống sót sẽ là anh hùng.”
—Ông ta có nói với ông điều gì nữa không?
“Khi ông ta đang rời đi, ông ta đã nói với tôi về một câu chuyện khác mà ông ta đã nghĩ tới. Ông ta nói, còn câu chuyện về ‘Cánh cửa không được mở?” Nên tôi đã hỏi ông ta, câu chuyện đó nói về cái gì, thiên đường hay một con quái vật khác? Và sau đó ông ta nói, ừ thì, ông không được phép mở cánh cửa, nên tôi đoán nó không phải là một câu chuyện. Đó là lần cuối tôi gặp ông ta.”
Ở trong dinh thự Hoa hồng Đỏ, Thanh tra Lunge đã mở cánh cửa không được mở. Bước từng bước, ông ta đi về phía nội thất mờ ảo. Đó là một bức tường to lớn. Ông ta đã bộc lộ những suy nghĩ của bản thân ở khi tiến vào căn phòng đó. Thanh tra Lunge đã phát biểu rằng bản năng đầu tiên của ông ta là có nhiều người đã tử vong ở nơi này. Tiến sâu hơn vào căn phòng là một bức chân dung khổng lồ—đúng, một bức chân dung về người mẹ của cặp song sinh—được treo ở trên tường.
Khi Lunge đang thực hiện cuộc khám phá trọng yếu này, Tenma cuối cùng đã bị cảnh sát bắt giữ. Cùng thời điểm, sự trong sạch của Suk được chứng minh bởi lá thư từ Grimmer, xác nhận là thủ phạm thật sự của vụ án trên.
Thanh tra Lunge đã được thông báo về buổi bắt giữ Tenma, điều có thể là sự kết thúc của một vụ án mà gần như có thể tả là công trình của anh ta, nhưng tâm trí ông hướng về toà dinh thự Hoa hồng Đỏ. Ông ta tìm được một tờ ghi chú bí ẩn được dán ở phía sau của bức chân dung người mẹ—một bản thảo có tựa đề “Lá thư tình của Quái Nhân cho người đàn bà”, được viết nguệch ngoạc bằng tiếng Đức. Nó nói rằng,”Tôi đã luôn theo dõi em. Tôi đã luôn bám đuổi theo em, để lấy về những gì thuộc về em. Nhưng thay vào đó, tất cả mọi điều về em đã làm tôi thèm khát về em. Em cảm nhận gì về tôi ở trong giai đoạn sụp đổ của tôi? Điều mà em đã đem lại cho tôi khi tôi đã gục ngã….Em bỏ lại tôi với vật chất xa hoa. Cặp song sinh bất tử đó. Tội ác lớn nhất mà con người có thể thực hiện là tước đoạt cái tên của một người. Em có thể mang lại cái tên của em. Tôi trả lại tên em cho bản thân em. Tên em là Anna…Giờ, tôi chỉ đang buồn bã. Chán nản. Tuyệt vọng. Cô đơn.”
Vì vậy, sự kết luận của thanh tra Lunge trở nên vững chắc. Nhiều người đã thiệt mạng ở trong toà sảnh đồ sộ của Dinh thự Hoa hồng Đỏ, và một con quái vật đã được sinh ra