Tôi đang ở chỗ quái nào thế này?
Tôi nghĩ rằng mình phải được tái sinh rồi chứ!
Shai lẽ ra phải đưa tôi đến một thế giới khác, nhưng tại sao tôi lại ở đây?
Trời vừa tối nhưng đồng thời cũng vừa sáng. Tôi đang ở ngoài trời. Có vẻ như đang là ban đêm. Bầu trời tuyệt đẹp cùng cánh đồng hoa đầy mê hoặc.
NHƯNG TẠI SAO TÔI LẠI Ở ĐÂY!?
"Xin chào! Có ai ở đây không vậy?"
Tôi nói to. Tôi không nghĩ rằng sẽ có ai đó trả lời mình, nhưng một lúc sau, tôi nghe thấy một giọng nói lớn.
"Hmm...? Cô có phải là người mà Shai gửi đến không vậy? Chắc hẳn tên đó bị mù rồi. Chúc phúc cho một đứa trẻ xấu xí như này chẳng được ích lợi gì cả,"
Giọng nói đó lên tiếng.
Hửm. Cái quái gì vậy trời? Bất lịch sự nó vừa! Tôi thề...ngay lúc tôi chạm mặt tên này...TÔI SẼ ĐẤM VÔ MẶT HẮN!
"Chà, Mr.Trash, cảm ơn đã ban phước cho tôi với cái sự hiện diện khó chịu đó của ông nhé! Bây giờ thì, ông có thể nào đưa tôi ra khỏi đây hay cho tôi thấy cái bản mặt kinh tởm đó của ông được không, để tôi còn đấm ông đến chết nữa chứ?"
Tôi nói kèm một tiếng gầm gừ.
Từ trước đến giờ, chưa từng có một tên nào còn thở sau khi xúc phạm tôi.
Hơn nữa, không có một thế lực nào được gọi là cảnh sát ở thế giới này có thể ngăn tôi giết hắn cả, nên tôi nghĩ sẽ ổn thôi.
"Hahahaha! Lãnh địa của ta không cần lực lượng cảnh sát đâu, vịt con xấu xí à. Ta là thần, kẻ nào chống lại ta đều xuống địa ngục hết rồi!"
"Thần" lên tiếng cùng với một nụ cười khúc khích. Thật đấy à? Lại thêm một ông thần khác có tính cách kỳ lạ nữa hả? Vận may của mình nó đoản mạch ở khúc nào vậy, lấy băng dính dán lại được không vậy trời.
"Đừng có mà đọc suy nghĩ của tôi, Mr.Trash! Cái đồ hư hỏng. Hơn nữa, nếu ông là thần, theo lẽ thường phải từ bi thấu hiểu mọi người chứ?"
Tôi lên tiếng.
Cái tên này đang làm tôi lo lắng. Hắn lấy đâu ra cái quyền đối xử với tôi như này?!
"Humph. Cô không nhận ra rằng mình sắp phải tái sinh vào thế giới của ta sao? Shai đã chọn tái sinh cho cô, nhưng vì một lý do nào đó, tên đó đột ngột gửi cô đến đây trước khi ta kịp nhận ra! Dù sao thì ta cũng không có ý kiến gì về việc tái sinh cho cô, vì vậy cô nên biết ơn ta đi đấy, vịt con xấu xí!"
Giờ thì, tôi THỰC SỰ điên lên rồi đây. Cái tên Shai ngu ngốc đó! Tại sao lại gửi tôi đến đây trong khi vẫn còn chỗ tốt hơn cơ chứ!? Có lẽ tên đó lại gây hoạ bởi cái tính vụng về, ngu ngốc đáng thất vọng đó nữa rồi.
"Trời ạ, vịt con xấu xí! Cô biết là ta có thể nghe được suy nghĩ đó của cô phải không? Jeez, kiềm chế chút đi!"
Đột nhiên, một anh chàng đẹp mã khác xuất hiện trước mắt tôi với vẻ cau có.
"Xin lỗi nhé, Trash-san. Mau mau tái sinh tôi đi để chúng ta không phải tiếp tục chạm mặt nhau nữa! Sài filler nhiều hại mắt người khác lắm đấy,"
Tôi lên tiếng.
Làm ơn, đưa tôi đi ngay đi.
Giống như Shai, tên này cũng có mái tóc bạch kim mượt mà nhưng nó ngắn ngủn thay vì để dài.
Mặt hắn lập tức đỏ bừng một cách khó chịu, và tôi ghét điều đó.
"Được rồi, ta chỉ kéo cô đến đây để xem cô là người như thế nào. Thật đáng là thất vọng. Dù sao, mong muốn của cô là lưu giữ ký ức kiếp trước và sống một cuộc sống vui vẻ thôi phải không? Hmmm... cô định để thần linh bọn ta quyết định "điều ước thứ ba à?"."
Vẻ mặt hắn trầm ngâm một lúc, sau đó trên đó hiện lên một nụ cười tà ác.
"Hahahahaha! Đối với điều ước thứ ba của cô, ta sẽ ban tặng trí tuệ. Nó cho phép cô có cả một cái thư viện cá nhân ngay trong đầu! Thêm nữa, nó còn có một số tính năng khá thú vị cho phép cô xem thông số của bản thân, lưu trữ vô hạn đồ đạc, không bị ảnh hưởng bởi thời không, nhưng thú vị hơn cả, tất cả những thứ đó đều sẽ nằm gọn trong đầu cô! Nó giống như một căn cứ bí mật vậy, ngoại trừ những người được phép vào bên trong mới có thể tìm thấy nó. Sẽ khá thú vị nếu cô có thứ này ngay khi sinh ra...Ta sẽ ban tặng nó cho cô ngay khi vừa tròn bốn tuổi!"
Vị thần nói với một nụ cười khúc khích.
"Giờ thì, ông đang tốt bụng một cách kỳ lạ rồi đấy, Trash-san. Ông định làm gì với tôi vậy hả?!"
Tôi lên tiếng với tông giọng đôi chút nghi ngờ.
Trên đời này không có thứ gì là miễn phí cả, đặc biệt là từ tên này.
"Haha! Đừng bận tâm. Hơn nữa, ta có một nơi hoàn hảo để cô tái sinh! Cô chắc chắn sẽ được ném trải đôi chút 'niềm vui' trong thế giới này,"
Hắn ta nói thế với một nụ cười tàn nhẫn.
Được rồi, giờ thì tôi thấy sợ rồi đấy.
TẠI SAO VẬY SHAI! TẠI SAO LẠI GỬI TÔI TỚI ĐÂY CƠ CHỨ?!
"Làm ơn...
thương tình tôi ở kiếp sau..."
Tôi nói.
Tôi không có ý định nói dối nhưng hắn ta bắt đầu trở nên hơi đáng sợ rồi.
"Cô không định hỏi tên ta à, Clara?"
"Không. Không bao giờ. Tôi không cần. Làm ơn, cho tôi đi mau đi!"
Tôi không có ý định hỏi tên hắn ta, ngay cả khi hắn biết tên tôi mà còn chưa hề hỏi.
Đợi đã, đó là lần đầu tiên tên đó không gọi tôi là " con vịt xấu xí".
Toẹt vời!
"Chà, ta là thần may mắn... và nhân quả. Bất cứ ai được ta chúc phúc chắc chắn sẽ có một cuộc sống may mắn... đấy là nếu họ có thể vượt qua một số thử thách nhất định. Dù sao thì, tên ta là Gadia. Chúc cô vui vẻ trong thế giới của ta ! Ta sẽ ban cho cô chúc phúc của mình."
Gadia thực sự khiến tôi phải són cả quần.
Chuyện gì sẽ xảy ra với tôi ở kiếp sau đây?!
Hắn ta nói nó sẽ rất vui nên chắc chắn sẽ không tệ đến thế đâu...phải không nhỉ?
——————————/——————————
Hiện tại, tôi đang ở một nơi tối tăm khác...nhưng nó có hơi chút khác một chút. Tôi đang lơ lửng trong khu vực kỳ lạ này. Nơi này chật chội và tôi bắt đầu cảm thấy ngột ngạt nên tôi đá vào tường để cố thoát ra ngoài. Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng ai đó hét lên,
"Rặn đi!"
Bình tĩnh nào mọi người.
Đâu cần phải hét "rặn" để tống thứ gì đó ra ngoài đâu.
Tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Tôi không hề hay biết và đã bị hút đi một nơi khác.
Cứu bé! Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Đau quá đi!!! Cảm giác như thể toàn bộ đầu tôi đang bị nén lại và cơ thể thì đang bị đè bẹp.
Tôi thấy ánh sáng cuối con đường rồi!
Ôi thần linh ơi! Ôi thánh thần ơi!
Shaiiii, Gaadiaa, cứu bé với!!
"Waaaaahhh!!! Wa-waaah!"
Bé con nhà ai mà khóc nhiều thế?
Người đau là tôi chứ không phải bé đâu mà khóc!
Làm ơn bịt miệng đứa bé ấy lại dùm đi không thì...đợi đã. Tôi đang khóc đấy à?
Sao giọng tôi khác quá vậy?!
Ừm. Tôi dường như cũng không thể cử động được tay chân của mình! Chuyện gì đang xảy ra vậy?!
"Ta có thể ngắm con bé được không?"
Ahhh! Tôi bị người khổng lồ mặc đồ trắng bế lên và giao cho một người khổng lồ khác trông vô cùng xinh đẹp!
"Waaah! Waaah!"
Oopsie! Tôi lại bắt đầu khóc rồi...
.
Năm phút sau
.
Cuối cùng tôi đã hiểu được hoàn cảnh của mình rồi.
Có vẻ như tôi vừa mới được sinh ra.
Vì, tôi là một em bé.
Người phụ nữ xinh đẹp đang nhìn ngắm tôi có lẽ chính là mẹ tôi.
Người này cực kỳ xinh đẹp. Đáng buồn thay, tâm hồn thì lại không đẹp bằng. Đôi mắt của bà ấy đã nói lên tất cả. Khi nhìn tôi, tất cả những gì tôi thấy trong mắt bà ấy là sự ghê tởm, tham lam và ghen tị - giống hệt đôi mắt của bố mẹ kiếp trước.
Sau khi nhìn quanh căn phòng màu trắng một lúc, một ikemen bước vào phòng. Rất tiếc. Anh ta có vẻ còn tệ hơn người phụ nữ này. Trong mắt anh ta không hề có tính tham lam mà thay vào đó là nét tức giận, ghê tởm căm ghét đối với tôi và người phụ nữ này.
Tuy nhiên, đối với anh ta, người phụ nữ lại tỏ ra ham muốn. Nụ cười trên khuôn mặt đó trông mới thật giả tạo làm sao.
Ikemen kìa có lẽ là bố tôi. Vì cả bố lẫn mẹ đều có gen tốt nên có lẽ tôi sẽ khá được săn đón trong tương lai đây!
"Vậy chúng ta nên đặt tên con bé này là gì?"
Người đàn ông lên tiếng.
Rõ ràng là muốn rời khỏi phòng nhưng lại ưu tiên đặt tên cho tôi.
Cảm ơn nhé...tôi nghĩ vậy?
"Ồ. Vâng, con yêu! Mẹ có một cái tên hoàn hảo cho con gái cưng của mẹ đây!"
Giọng của cô ta chói tai và the thé đến mức tôi ước mình có thể giật phăng đôi tai của mình đi.
"Mau đặt tên cho nó đi,"
bố tôi lên tiếng với tông giọng cáu kỉnh.
"Cordelia de Boren Cyllia thì sao? Đó là một cái tên đáng yêu cho một cô bé con xinh đẹp!"
Cô ta nói một cách ngọt ngào (?).
Huh. Cái tên đó làm tôi nhớ đến ai đó...Hmm...tôi không thể nhớ nổi.
Ồ, được rồi. Dù sao thì nó cũng không quan trọng đến thế...
Gợm đã, đợi một phút! Cordelia?!
CORDELIA?! ĐÓ CHẲNG PHẢI LÀ PHẢN DIỆN TRONG "LOVE, LOVE TÌNH YÊU TRONG HỌC VIỆN PHÉP THUẬT SIÊU NGẦU CỦA NHỮNG CHÀNG TRAI SIÊU CẤP HẤP DẪN?!" HAY SAO!?
Giờ nghĩ lại thì, bố mẹ tôi giống hệt như những gì được mô tả trong trò chơi.
Trong trò chơi, Cordelia là một nhân vật si tình ngu ngốc cố gắng ngăn cản nhân vật chính đến gần nam chính!
Trong tất cả các kết thúc, cô ấy hoặc bị tra tấn trong nhiều tháng cho đến chết hoặc bị hành quyết!
Tệ rồi đây!
Nhưng chẳng phải chuyện này có phần hơi...thú vị quá rồi hay sao?
Kiếp trước của tôi khá nhàm chán vì tôi luôn lẻ loi và hầu hết mọi thứ tôi động tay vào đều trở nên hoàn hảo.
Đâm ra mọi thứ đều trở nên nhàm chán.
Giờ đây, cuộc sống có lẽ đã vui hơn một chút vì tôi biết mình sẽ phải chịu đựng nhiều hơn bất cứ điều gì trong tương lai.
Tin tôi đi, một cái Death Flag còn thú vị hơn cả việc lãng phí cả cuộc đời trong một thế giới nơi không có bạn bè và người có thể gọi là gia đình.
Tôi đoán Shai và Gadia đã đáp ứng đúng mong cầu của tôi, ngay cả khi nó hơi khác so với tôi tưởng tượng.
Đừng có hiểu lầm nhé.
Tôi vẫn giận Shai vì đã gửi tôi đến thế giới của Gadia và cả tên Gadia ngu ngốc đó nữa. Lần tới khi tôi nói chuyện với hai người họ, họ sẽ phải ước rằng mình được chết đi để giải thoát khỏi cơn thống khổ đấy.
Nhưng hiện tại tôi còn có chuyện khác phải lo.
Được rồi! Tôi quyết định rồi. Mục tiêu của tôi là sống sót trong trò chơi này và sống hạnh phúc mãi mãi với tư cách là Cordelia de Boren Cyllia!
---------------------------------------------
---------------------------------------------
Trước đây, tôi còn có động lực để tồn tại.
Nhưng hiện tại, trong tôi chỉ còn mỗi chán nản thôi.
BỞI VÌ TÔI KHÔNG THỂ DI CHUYỂN.
Làm sao tôi có thể chuẩn bị cho cái Death flag đang cắm chình ình trên đầu mình trong khi thậm chí còn không thể nào đi lại?
Tôi sẽ phải sớm nghĩ ra kế hoạch trước khi thanh xuân vụt khỏi tầm tay.
Trong lúc chờ đợi, tôi sẽ giải thích cốt truyện con game "Love, Love tình yêu trong học viện phép thuật siêu ngầu của các chàng trai nóng bỏng".
Trong game, nhân vật chính Lilly sẽ nhập học tại Học viện Greenwood với tư cách là người duy nhất của thế kỷ này có thể sử dụng Quang ma pháp.
Tại sao cốt truyện của mấy con game otome đều có một nữ chính với Quang ma pháp vậy hả?!
Spam lầm spam lối, định spam tới chết luôn à!
Dù sao thì, sau khi nhập học, cổ sẽ gặp nhiều tên ikemen khác nhau và tán tỉnh bọn họ.
Tất nhiên, cổ làm điều đó trong vô thức.
Trong quá trình đó, cổ sẽ bị làm phiền nhiều lần bởi phản diện chính trong game, đó là: Cordelia de Boren Cyllia, tôi đây.
Cordelia trông giống như một Tiểu thư quý tộc kiêu ngạo ích kỷ, luôn giám sát vị hôn phu của mình, thái tử của vương quốc Silverbell.
Nhưng với Fan của con game này mà nói, trong đó có tôi, không thể đổ hết tội lỗi cho Cordelia.
Khi còn nhỏ, Cordelia bị cả bố lẫn mẹ ghét bỏ.
Với bố cô, Alastair, việc cô tồn tại là một nổi ô nhục của ông.
Nguyên nhân vì cô vốn là thành phẩm được tạo ra do sai lầm của ông.
Mẹ của Cordelia, Amelia, đã bí mật cho chồng sử dụng một loại ma túy cực mạnh và dẫn ông vào phòng ngủ.
Ở đó họ...làm nhiều thứ...và tạo ra tôi, Cordelia.
Alastair vô cùng tức giận sau khi tỉnh giấc vào sáng hôm sau và toá hoả khi biết sự việc.
Vì vậy, bởi lòng căm thù Amelia của ông ngày càng lớn nên ông không hề chấp nhận tôi, con gái của người phụ nữ ông ghét cay ghét đắng.
Amelia cũng không thích tôi. Vì tôi là một đứa trẻ không có quyền kế thừa tước vị công tước nên bà ấy cũng không cần đến tôi.
Bà ấy là một người phụ nữ khá ích kỷ.
Bà ghét tôi vì cho rằng tôi là nguyên nhân khiến Alastair căm thù bà ấy.
Amelia...bà mới thật ngu ngốc làm sao.
Alastair căm ghét bà từ rất lâu về trước rồi, trước cả khi tôi chào đời nữa cơ.
Vì vậy, đừng đổ lỗi cho thứ thành phẩm mà bà đã ép buộc ông ấy.
Tóm lại, Cordelia bị cả bố lẫn mẹ mình, Alastair và Amelia ghét bỏ.
Những khoảng thời gian mà cả bố và mẹ đều ghét bỏ cô lại là khoảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời cô.
Amelia chưa bao giờ thực sự ngược đãi Cordelia cả.
Bà ấy chỉ phớt lờ cô mà thôi. Nhưng sau đó, Amelia qua đời vì bệnh tật.
Trước đó, mối hận của bố cô luôn chia đều cho cả Amelia và Cordelia. Nhưng khi bà ấy mất, mọi sự căm ghét của ông ấy đổ dồn lên đầu Cordelia.
Những người hầu gái phớt lờ sự an nguy của Cordelia và cô bị bỏ lại một mình theo lệnh của bố mình.
Sự cô đơn và tức giận với bố mẹ đã khiến cô bạo hành người hầu riêng của mình, Grey.
Cô thậm chí còn không thèm nhìn vào người em trai cùng cha khác mẹ của mình, Ash, người đã đánh cắp tình thương của bố cô.
Cô thậm chí chưa không bao giờ nhận ra rằng trái tim của Ash đang tan vỡ.
Khi gặp vị hôn phu của mình, Florence, cô nghĩ mình đã tìm thấy tình yêu. Florence đối xử tử tế với cô, đó là điều mà cha mẹ cô không bao giờ dành cho cô.
Tuy nhiên, cô chưa bao giờ nhận ra rằng nụ cười trên khuôn mặt anh ta chỉ toàn là giả tạo và tất cả những gì anh ta thể hiện với cô chỉ đơn thuần là phép tắc xã giao thông thường.
Cordelia trở nên chiếm hữu anh ta và buộc tất cả phụ nữ ở gần anh ta phải lùi lại.
Điều này khiến cuộc sống của Florence trở nên buồn tẻ. Không có ai để anh ta tán gẫu.
Khi đến Học viện Greenwood, cô gặp một anh chàng thiên tài hơn tuổi, Mattius, và trở thành "bạn" của cậu ấy. Cordelia luôn mời Mattius đến những nơi khác nhau trong Học viện để họ tận hưởng buổi tối. Thực ra, tính cách ngột ngạt của Cordelia đã khiến cậu ta ghét cô.
Cậu ta buộc phải nở một nụ cười giả tạo xung quanh cô và dần trở nên lạnh lùng hơn trong lòng.
Chính nữ chính đã cứu hoàng tử Florence, gia nhân Grey, em trai cùng cha khác mẹ của Cordelia, Ash, và thiên tài Mattius, khỏi Cordelia. Bốn vị nam chính trong "Love, Love tình yêu trong học viện phép thuật siêu ngầu của các chàng trai nóng bỏng".
Khi biết tình yêu của mình bị quấy rối bởi người mà họ không bao giờ thích, họ đã trả thù. Ở mỗi Route, Cordelia đều bị tra tấn từ từ cho đến chết hoặc bị xử tử công khai.
Và bây giờ, tôi, Clara Smith, đã tái sinh thành Cordelia de Boren Cyllia, cô gái chưa bao giờ nhận ra mình đang sống trong một thế giới của những nụ cười giả tạo cho đến khi mọi thứ quá muộn.
Nhưng bây giờ thì khác.
Cordelia không được biết trước tương lai của mình, nhưng tôi thì có.
Tôi thề bằng cả tính mạng này của mình rằng tôi sẽ sống sót trong trò chơi này cho đến khi nhận được happy ending.
Sau cùng thì quá trình này sẽ rất là vui đây!
Nhưng tôi vẫn không thể cử động được cơ thể mình!
Mình trông nhỏ bé thế mà sao nặng nề quá vậy!!
Ôi! Tại sao tôi luôn phải giải quyết những vấn đề này thế trời?
Tôi đã nằm trong nôi suốt hai tháng.
Lần duy nhất tôi được phép ra ngoài nôi là khi mẹ buộc phải cho tôi ăn. Để tôi nói cho bạn biết, với tư cách là một thiếu nữ 16 cái xuân, việc được bú sữa mẹ thật kinh tởm! Nhưng tôi cần thức ăn để tồn tại nên tôi sẽ phải giải quyết nó trong vài tháng tới.
"Hmm? Không biết Tiểu thư có đói chưa nữa... Không hiểu vì lý do gì đó mà Tiểu thư không bao giờ khóc. Đề phòng trường hợp bất trắc mình nên đưa tiểu thư đến cho Phu nhân,"
Một Maid-san trẻ tuổi lên tiếng.
Cô ấy đang tiến về phía tôi và định bế tôi lên thì tôi bắt đầu khóc một cách "vô tình".
Dù trời có sập thì tôi cũng không bao giờ muốn gặp bà ta đâu.
Người phụ nữ đó xấu tính và đáng sợ lắm.
Đừng có mà nghĩ đến việc giao tôi cho bà ta, Maid-san!!!
"Ob-gaflaod shmoip! Blah boop!"
Tôi nói trong sự thất vọng.
Giá như tôi có thể nói chuyện và đi lại như một người bình thường.
Tôi hy vọng cô ấy sẽ ngừng bế tôi lên nhưng thay vào đó, cô ấy lại phản ứng hơi khác một chút.
"Ôi chao! Dễ thương quá!! Con bé trước đây chưa bao giờ quấy khóc, nhưng bây giờ ẻm lại trông giống như một đứa trẻ bình thường! Dễ thương quá!"
Người giúp việc vừa nói vừa ré lên và ôm lấy tôi.
Thật kỳ lạ...có lẽ tôi có thể sử dụng cô ấy.
"Ablah! Ablah! [đưa tôi tới đó!]"
Tôi vừa nói vừa chỉ tay về phía cửa. Có lẽ cô ấy sẽ nhận được tin nhắn và đưa tôi ra ngoài hoặc có thể vào thư viện nếu tôi may mắn.
"Bé có muốn gặp bố không nè? Tại sao không nhỉ để chị đưa bé đến gặp ông ấy nhé! Hai bố con bé dường như không có đủ thời gian gắn bó mà nhỉ!"
Cô ấy nói trong khi mỉm cười với tôi.
Không không không không không! Ông ta còn đáng sợ hơn mẹ tôi nữa đó!
Không! Ai đó cíu bé với!
Maid-san tiến tới bế tôi lên và đưa tôi ra khỏi phòng.
Tôi chưa bao giờ để ý đến nó cho đến bây giờ, nhưng nhà tôi rất lớn.
Nó gần như có kích thước bằng một công viên giải trí ở kiếp trước của tôi!
Nhà tôi khá là giàu có đó!
"Xin thứ lỗi cho tôi, thưa ngài. Tôi có đưa con gái ngài, Cordelia-sama, đến văn phòng của ngài ạ,"
Maid-san lên tiếng.
Trong một quãng, dường như không có ai trả lời và tôi bắt đầu nghĩ rằng không có ai ở bên trong. ~ Vận may mỉm cười với tôi rồi!
"Cô có thể vào,"
bố tôi nói với tông giọng cáu kỉnh và trầm khàn sau khoảng năm phút.
Tôi được đưa vào văn phòng của ông ấy và tôi cảm thấy nhiệt độ trong căn phòng đột ngột giảm mạnh.
Ở đó, ngồi sau đống giấy tờ, là bố tôi...và ông trông có vẻ không vui.
--------------------------------------------------