Tiệm bánh ngọt được trang trí bởi những tấm ván dày và một chiếc đèn chùm với các chuỗi pha lê hoàng ngọc phát ra tiếng kêu leng keng và tỏa sáng như vô vàn giọt mật ong. Người phụ nữ sau quầy thu ngân xếp những chiếc bánh đắt đỏ vào các hộp nâu sọc trắng rồi thắt thêm ruy băng màu lam và một chiếc chuông bạc. Hàng người đứng chờ tuy dài nhưng ai nấy đều có vẻ thong dong.
Mer và tôi đứng chờ giữa hai khối trưng bày cao xấp xỉ mình. Một bên là cái cây được dựng đứng lên từ những chiếc bánh quy macaron[], vỏ bánh giòn rụm và mỏng manh như vỏ trứng với phần nhân mềm xốp ngon lành mà chỉ nhìn thôi cũng làm tôi rõ dãi. Bên còn lại là một tháp bánh gato cỡ nhỏ được phủ kem hạnh nhân và hoa ngào đường.
[] Một loại bánh ngọt của Pháp, làm từ lòng trắng trứng, đường bột, đường cát, bột hạnh nhân và phẩm màu. Nhân bánh thường là mứt hoặc kem bơ.
Câu chuyện của chúng tôi lại xoay quanh St.Clair. Chúng tôi luôn nhắc đến cậu. “Mình sợ trường sẽ đuổi học St.Clair,” tôi nhón chân nói. Tôi đang cố nhìn vào bên trong lớp kính lung linh phía trước hàng người dài dằng dặc, nhưng người đàn ông mặc đồ sọc dẫn theo một chú chó con ngúng nguẩy đã cản trở tầm nhìn của tôi.
Mer lắc đầu, những loạn tóc xoăn bung ra dưới chiếc mũ đan len. Chiếc mũ này không giống cái của St.Clair, nó có màu xanh đậm và trông rất trang nhã.
Tôi lại thích mũ của St.Clair hơn.
“Cậu ấy sẽ không bị đuổi đâu,” Mer nói. “Josh còn chưa bị đuổi dù nó đã cúp học rất nhiều. Và cô hiệu trưởng sẽ không bao giờ đuổi học một học sinh có mẹ bị… cậu biết rồi đó.”
Bác bị ung thư cổ tử cung. Giai đoạn B. Giai đoạn bệnh đã tiến xa.
Tôi không bao giờ muốn nghe những thứ như xạ trị hay hóa trị liên quan đến người mà tôi quý mến, nhưng bây giờ chúng là một phần thường nhật trong cuộc sống của St.Clair. Mẹ cậu, bác Susan đã bắt đầu điều trị một tuần sau lễ Halloween. Bố cậu ở lại California để đưa bà đi xạ trị năm ngày một tuần và hóa trị một tuần một lần.
St.Clair vẫn ở đây.
Tôi muốn giết quách bố cậu. Bố mẹ cậu đã ly thân nhiều năm nhưng ông ta không chịu ly dị. Ông ta nuôi nhân tình ở Paris và London trong lúc bác Susan sống cô độc ở San Francisco. Cách vài tháng ông lại về thăm bác. Nán lại vài đêm. Tái lập sự kiểm soát hay đại loại thế để kiềm hãm bác.
Và sau đó ông ta bỏ đi.
Nhưng vào lúc này ông ta lại kè kè bên bác trong khi St.Clair chịu đựng đau khổ cách đó sáu trăm dặm. Toàn bộ sự việc này làm tôi vừa nghĩ đến đã thấy buồn nôn. Những tuần gần đây, St.Clair chẳng còn là chính mình nữa. Cậu không đến lớp, điểm số thì tuột dốc thảm hại. Cậu không đến ăn sáng và luôn dùng bữa tối với Ellie. Ngoài giờ lên lớp và lúc ăn trưa, St.Clair ngồi như tượng bên cạnh tôi, tôi chỉ còn nhìn thấy cậu vào những buổi sáng tôi gọi cậu dậy đi học.
Meredith và tôi thay phiên nhau đánh thức St.Clair. Vì nếu chúng tôi không đập cửa ầm ĩ thì cậu sẽ lặn luôn.
Cánh cửa tiệm bánh mở ra, một cơn gió lạnh vi vu tràn vào. Ngọn đèn chùm lắc lư như kẹo dẻo. “Mình cảm thấy bất lực quá,” tôi nói. “Mình ước có thể giúp gì đó.”
Mer rùng mình và xoa hai cánh tay. Những chiếc nhẫn hôm nay của nó làm từ thủy tinh trong suốt, trông như nước đường kéo sợi. “Mình biết. Mình cũng thế. Không tin bố St.Clair lại không cho cậu ấy thăm mẹ vào dịp lễ Tạ ơn.”
“Sao cơ?” Tôi sửng sốt. “Chuyện xảy ra khi nào vậy?” Tại sao Mer biết mà tôi lại không?
“Từ lúc bố cậu ấy nghe nói về chuyện điểm số. Josh kể với mình là cô hiệu trưởng đã gọi cho ông ta vì lo lắng cho cậu ấy, nhưng thay vì để con trai trở về, ông ta lại bảo St.Clair không được bay về cho đến khi cậu bắt đầu ‘cư xử phải phép’ trở lại.”
“Nhưng làm sao cậu ấy tập trung được khi chưa gặp lại mẹ chứ! Bác ấy cũng cần St.Clair bên cạnh, cần sự động viên của cậu ấy. Họ nên ở cạnh nhau!”
“Ông ta thường lợi dụng tình huống giống thế này để đối chọi với cậu ấy.”
Sự hiếu kỳ dai dẳng lại gậm nhấm tôi. “Cậu gặp ông ta chưa? Bố St.Clair ấy?” Tôi biết ông ta sống gần TMOP nhưng chưa có cơ hội diện kiến, còn St.Clair thì chắc chắn không giữ một bức ảnh lồng khung nào của bố mình.
“Ừ,” Mer thận trọng nói. “Mình gặp rồi.”
“Ông ta ra sao?”
“Ông ta… cũng tử tế.”
“TỬ TẾ HẢ? Làm sao ông ta có thể tử tế chứ? Đó là một con quái vật!”
“Mình biết, mình biết, nhưng ở ngoài ông ta cư xử không chê vào đâu được. Hay cười. Lại rất đẹp trai.” Mer đột ngột đổi đề tài. “Cậu có nghĩ Josh có ảnh hưởng tiêu cực lên St.Clair không?”
“Josh? Không đâu. Mà cũng có thể. Mình không biết. Không có đâu.” Tôi lắc đầu, đoàn người nhích lên được vài phân. Chúng tôi sắp nhìn thấy kệ trưng bày. Tôi thấy thấp thoáng chiếc bánh tạc Tatin[] táo nâu vàng. Phía ngoài cùng là một chiếc bánh kem phủ sô-cô-la và quả mâm xôi bóng lộn.
[] Bánh tạc tatin là chiếc bánh tạc đậm chất Pháp với công thức “lật ngược” khá độc đáo. Với bánh tạc bình thường, người ta sẽ xếp nhân lên lớp bột rồi cho vào lò nướng, trong khi đó tạc tatin, bột sẽ được đỗ lên nhân rồi đem nướng, khi ăn thì gỡ bánh ra khỏi khay và lật ngược lại.
Lúc đầu mọi thứ dường như quá phức tạp so với khẩu vị của tôi, nhưng chỉ sau ba tháng tôi đã hiểu vì sao ẩm thực Pháp lại vang danh đến thế. Những bữa ăn ở đây thực sự phong phú. Các bữa tối ở nhà hàng được đong đếm bằng giờ chứ không phải vài phút ngắn ngủi. Khác xa ở Mỹ. Người Paris dạo khu chợ mỗi ngày để mua trái cây và rau củ chín mọng nhất, họ cũng thường lui tới những cửa hàng chuyên dụng để mua phô mai, cá, thịt, bột và rượu. Còn cả bánh nữa chứ.
Tôi mê nhất các tiệm bánh.
“Có vẻ như Josh đang trấn an St.Clair rằng sống bất cần cũng chả hề hấn gì.” Mer nhấn mạnh. “Mình cảm thấy như luôn phải đóng vai kẻ xấu. ‘Dậy đi. Đến trường nào. Làm bài tập về nhà của ông chưa?’ Còn Josh thế này, ‘Kệ xác nó đi anh. Chỉ việc phủi mông bỏ đi thôi mà.’”
“Ừm, nhưng mình không nghĩ Josh khuyên St.Clair sống bất cần. Chắc cậu ấy biết St.Clair không thể đương đầu vào thời điểm này.” Tôi khẽ lúng túng. Tôi ước Josh giúp đỡ theo chiều hướng tích cực hơn.
Mer mở miệng định tranh luận thì tôi cắt ngang. “Trò bóng bánh của cậu sao rồi?”
“Phải nói môn bóng đá chứ,” nó nói, khuôn mặt bừng sáng. Meredith đã gia nhập một đội bóng nữ trong khu từ tháng trước và luyện tập hầu hết mọi buổi chiều. Nó kể tôi nghe về những thử thách mới nhất trong các buổi tập cho đến khi chúng tôi tiến đến gần gian bánh chính. Trước mặt chúng tôi, từng hàng bánh tạc chanh hình vuông, bánh kem mềm căng phồng bởi lớp sô-cô-la nóng chảy, những thỏi bánh kẹp kem caramen trông như đôi giày múa ba-lê và những chiếc bánh dâu đỏ mọng phủ đường tỏa sáng lung linh.
Và còn rất nhiều macaron nữa.
Macaron đủ loại màu sắc và hương vị chất đầy trong hộp. Từ màu cỏ xanh rì đến đỏ hồng và vàng ánh dương. Trong lúc Mer đắn đo giữa các loại bánh kem thì tôi đã chọn cho mình sáu cái macaron.
Hoa hồng. Phúc bồn tử đen. Cam. Quả vả. Quả hồ trăn. Hoa violet.
Và khi nhìn thấy macaron vị quế cùng kẹo hạt thì tôi chỉ muốn chết ngay tại chỗ. Ra tới quầy thanh toán, tôi xuyên ngón tay qua lớp vỏ mỏng giòn và liếm phần nhân bánh thơm phưng phức đến khi không thể thở được nữa. Tôi bị phân tâm đến nỗi mất một lúc mới nhận ra người đàn ông phía sau đang nói chuyện với mình.
“Hơ?” Tôi quay lại thì thấy một quý ông đường bệ với con chó săn cáo chân lùn. Ông ta mỉm cười và chỉ vào chiếc hộp sọc của tôi. Người này trông quen lắm. Tôi thề đã từng gặp ông ta rồi. Ông ta niềm nở bắn liên thanh tiếng Pháp.
“Ơ.” Tôi yếu ớt quơ tay và nhún vai. “Je ue parle pas…”
Tôi không biết…
Ông ta nói chậm lại nhưng tôi vẫn ngơ ngác. “Mer ơi? Giúp với? Mer ơi?”
Mer liền bước đến giải cứu tôi. Họ trao đổi chừng một phút, hai mắt người đàn ông sáng bừng cho đến khi Mer nói gì đó khiến ông ta há hốc. “Ce n’est pas possible!” Tôi không cần thông thạo tiếng Pháp cũng biết câu đó là “Ôi, không!” Ông ta buồn bã nhìn tôi và họ chào tạm biệt. Tôi cũng lúng búng chào. Bọn tôi trả tiền số bánh ngọt – Mer đã chọn un millefeuille, một loại bánh xốp sữa trứng và kéo tôi ra khỏi cửa tiệm.
“Người đó là ai? Ông ta muốn gì? Hai người đã nói gì vậy?”
“Cậu không nhận ra ông ấy sao?” Mer ngạc nhiên. “Người quản lý rạp phim nhỏ với dàn đèn đỏ trắng trên phố Écoles đó. Ông ấy dẫn Pouce đến trước ký túc xá của chúng ta suốt mà.”
Chúng tôi đi xuyên qua một đàn bồ câu chẳng thèm để tâm đến chuyện sắp bị hai đứa tôi dẫm lên. Chúng phát ra tiếng gù ầm ĩ rồi vỗ cánh chen chúc bay lên cao.
“Pouce nào vậy?”
“Con chó săn cáo chân lùn đó.”
À. Ra thế. Dĩ nhiên tôi đã gặp người đó quanh đây. “Nhưng ông ấy muốn gì?”
“Ông ấy thắc mắc tại sao lâu rồi không thấy bạn trai cậu. St.Clair ấy mà,” Mer nói thêm trước vẻ mặt rối bời của tôi. Giọng nó chua chát. “Mình đoán hai người đã cùng đến đó xem một vài bộ phim phải không?”
“Tháng vừa rồi bọn mình đã đến xem một bộ cao bồi Ý[] ở đó.” Tôi ấp úng. Ông ta nghĩ St.Clair và tôi đang hẹn hò ư?
[] Phim cao bồi Ý: là biệt danh cho một thể loại phim Viễn Tây mang phong cách Ý nổi bật khoảng giữa những năm của thế kỷ trước, chủ yếu được thực hiện bởi các đạo diễn Ý và hãng phim Ý.
Mer im lặng. Ghen tị. Nhưng nó không có lý do gì để ghen tức. Không có gì – không có cả - xảy ra giữa St.Clair và tôi. Tôi thề là tôi cảm thấy an tâm. Tôi quá lo lắng cho St.Clair để có thể nghĩ về cậu theo chiều hướng khác. Ngay lúc này cậu cần sự thân thuộc mà Ellie có thể mang lại.
Nghĩ về sự thân thuộc, tôi lại nhớ Toph. Tôi nhớ cặp mắt xanh lá của cậu ta, nhớ những buổi tối muộn ở rạp phim bị cậu ta chọc cho cười đến chảy nước mắt. Bridge kể Toph hỏi thăm tôi, nhưng gần đây tôi không trò chuyện với cậu ta nữa vì ban nhạc đang rất bận, Nhóm Penny Dreadfuls đang phất lên. Cuối cùng thì họ đã lên lịch cho hợp đồng biểu diễn đầu tiên. Nó diễn ra trước Giáng sinh và Anna Oliphant tôi đây sẽ có mặt ở đó.
Chỉ còn một tháng. Tôi đang nôn nao chờ đợi.
Đáng lẽ tuần sau tôi có thể gặp họ nhưng bố tôi không nghĩ một kỳ nghĩ ngắn hạn như vậy lại xứng đáng với số tiền để tôi bay về còn mẹ tôi thì không đủ khả năng chi trả. Thành ra một mình tôi sẽ trải qua lễ Tạ ơn ở đây. Trừ khi… tôi không còn một mình nữa.
Tôi nhớ lại tin tức Mer vừa xì ra vài phút trước. St.Clair cũng sẽ không về nhà mừng lễ Tạ ơn. Mọi người khác, bao gồm cả bạn gái cậu, sẽ khăn gói về Mỹ. Nói cách khác, chỉ còn chúng tôi ở đây trong kỳ nghỉ cuối tuần kéo dài bốn ngày. Tách biệt với mọi người.
Ý nghĩ đó làm tôi lơ đãng suốt quãng đường trở về ký túc xá.