“Vâng, thưa mẹ. Không có gì lạ ngoài trừ việc anh ấy vẫn ngủ ly bì ạ. Nhưng, vì anh ấy đã chịu hoàn toàn triệu chứng của độc tố, con không rõ là khi nào anh ấy sẽ tỉnh dậy ạ”
Fana trả lời với mẹ tôi, người mang một vẻ buồn rầu.
Đột tố của Thần Bò Cạp, Giltar, không được liệt vào danh sách các loại độc được nguy hiểm nhất mà các tồn tại thần thánh sỡ hữu. Mặc dù là những chủng tộc thấp kém hơn sẽ chết dưới độc tố của Giltar đấy, thần linh thì không bị ảnh hưởng nhiều đến thế. Thêm nữa, nếu một tồn tại thần thánh có kháng độc, thì quá lắm họ chỉ bị tê nhẹ.
Nhưng, những người không có kháng độc sẽ không thể nhúc nhích được, và anh trai tôi đã bị đâm lén và chịu toàn bộ hiệu ứng từ độc của Giltar. Đó là tại sao anh ấy vẫn chưa tỉnh dậy.
“Fana. Còn thuốc giải thì đâu? Sao con vẫn chưa chế ra nữa?”
“Thưa mẹ, con không có nguyên liệu quan trọng nhất để hoàn thành thuốc giải cho độc được của Giltar. Con có thể điều chế ngay lập tức một khi có trong tay nguyên liệu chính kia ạ”
Mẹ tôi thở dài khi nghe những gì chị tôi nói.
“Vậy sao… Con còn thiếu nguyên liệu gì nữa, Fana?”
“Theo như công thức do sư phụ để lại, thì là đ… độc của Thần Bò Cạp ạ”
Lông mày của mẹ tôi co giật khi nghe chị gái nói thế. Người mà chị tôi gọi là Sư Phụ là Đại Phù Thuỷ Heqat, thuộc hạ của Modes. Kiến thức về thảo được và y học của chị tôi là những gì mà chị học được từ tri thức mà Heqat để lại. Chị tôi từng là đệ tử của Heqat trong một thời gian ngắn trước khi bà rời khỏi Elios theo chân Modes.
Mẹ tôi thì không hài lòng với việc chị tôi bái Heqat làm sư phụ.
Mẹ tôi căm ghét Modes người sỡ hữu ngoại hình và sức mạnh phiên bản thấp kém hơn Thần Huỷ Diệt, Nargol.
Đó là chuyện đã xảy ra từ trước khi tôi ra đời nữa cơ.
Mẹ tôi có vẻ đã chứng kiến cảnh Nargol giết bà tôi, Thần Mẫu Mina. Mặc dù bà được tha mạng vì lúc đó bà còn đang trốn, đến lúc mà cha tôi, Oudith, tìm thấy bà, thì mẹ tôi đã run sợ rồi.
Kể từ đó, mẹ tôi mắc chứng bệnh sợ Nargol.
Do đó, bà ấy cũng sợ Modes người mang sức mạnh và ngoại hình giống với mẹ ông.
Mặc dù có vài Nữ Thần Elios ghét Ma Vương vì cái ngoại hình xấu xí của ông, thật ra đó chỉ là số ít thôi, đa phần đám căm ghét là do bị ảnh hưởng bởi mẹ tôi, người phụ nữ đứng đầu Elios.
“Fanacea, độc của Thần Bò Cạp mà chị nói đến, có phải là độc của Giltar không?”
Rena hỏi.
“Không, Rena. Nó không cần phải là từ Giltar, miễn là từ người có chung loại độc với Giltar đều được”
“Vậy sao… Có người ngoài kia có chung loại độc với Giltar à?”
Câu hỏi của Rena làm cho tất cả chúng tôi rơi vào trầm tư.
Và rồi, một cái tên chợt xuất hiện trong đầu tôi.
“Là Bruhl, Em gái của Giltar chắc hẳn đang sống ở Gypseal”
Ánh mắt của tất cả mọi người tập trung vào tôi khi tôi nói thế.
“Là thật sao, Totona?”
Mẹ tôi hỏi.
“Không còn nghi ngờ gì nữa”
Em gái của Giltar, Bruhl, đang sống ở Gypseal. Cô ấy có tính cách hiền hoà hơn là thằng anh trai của cô.
“Ra là vậy… Em gái Giltar hử. Ta ghét việc phải chịu ơn kẻ nào khác ngoài Elios nhưng, chúng ta hết cách rồi. Hãy nhờ đến sự giúp đỡ của cô ta”
“Nhưng mà, Faeria-sama. Đó cũng là một vấn đề khác ạ. Sức ảnh hưởng của chúng ta ở Gypseal là con số không. Người tính nhờ Bruhl giúp đỡ bằng cách nào chứ?”
“Con nói đúng. Nhưng, về trường hợp của Gypseal, chúng ta có thể nhờ Ishtar và Heibos giúp, nhưng ta không nghĩ là Heibos sẽ đồng ý giúp Thors. Nên chúng ta chỉ còn cách nhờ đến sự giúp dỡ của Ishtar thôi”
(TN: sống sao mà để cho cả Heibos còn ghét thì thôi)
Mẹ tôi trả lời một cách thoải mái.
Liệu chuyện sẽ dễ dàng đến thế sao?
Tôi nhớ lại những người đang cai quản Gypseal, họ chẳng phải là loại người nên động vào. Họ có thể sẽ đòi hỏi từ chúng tôi cái gì đó cực kì quá đáng để đổi lấy độc tố.
Tôi thấy rằng nhờ đến sự giúp dỡ của Ma Vương còn đáng tin hơn nhiều so với đi nhờ phía Ishtar đấy. Nhưng, có vẻ là mẹ tôi còn chẳng buồn nghĩ tới chuyện đó nữa ha.
Nếu phải chọn, thì bà thà trao đổi với Gypseal còn hơn là chịu nợ ân huệ từ Ma Vương.
“Nhắc mới nhớ, mẹ à. Ishtar-sama có nói là cô ấy cũng muốn chút thuốc giải nữa. Uhm… Con nghe nói rằng Quang Anh Hùng là người cần thuốc giải ạ”
Chị tôi nói trong khi nhìn mẹ với ánh mắt hối lỗi.
“Quang Anh Hùng, chị đang nói tới Reiji sao? Có lí do gì để Reiji cần đến thuốc giải à> Và tại sao Ishtar lại ở chỗ Reiji chứ? Chuyện này là sao đây?”
Rena hỏi trong khi nghiêng đầu thắc mắc.
“Chị cũng không biết nữa, Rena. Chị chỉ nghe từ Ishtar nói rằng có một nữ kiếm sĩ trong tổ đội của Quang Anh Hùng cũng bị trúng độc thôi”
“Nữ kiếm sĩ, ý chị là Shirone sao?!!”
Rena đột nhiên lên giọng.
Có phải là do tôi nhìn nhầm không chứ sao tôi thấy chị ấy trông vui vẻ chỉ trong một khảnh khắc vậy cà?
“Bình tĩnh đi, Rena. Ta biết là con lo về chuyện Anh hùng ở cạnh Ishtar, nhưng con cần phải kiên nhẫn trong thời gian này”
“Con xin lỗi, thưa mẹ”
Rena cúi đầu trước mẹ tôi.
“Mà, Fana này. Ishtar có liên lạc với ta, nhờ con giúp thu thập độc tố của Thần Bò Cạp”
“Vâng, thưa mẹ”
Chị tôi nói thế rồi bước ra khỏi phòng.
“Chờ đã, Fanacea”
“Có chuyện gì sao, Rena?”
“Nếu chị định đi gặp Ishtar-sama, đưa em theo với. Em muốn xem tình trạng của nhóm Reiji”
Rena mỉm cười khi nói.
Chờ đã, chị ấy đang nói gì đấy?
“Đ-được thôi”
“Cảm ơn nhé, Fanacea”
Rena rời khỏi khi nói thế.
“Được rồi, giờ thì chờ tin tốt từ Ishtar thôi”
Có vẻ là mẹ tôi nghĩ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Nhưng, tôi nghĩ thế này là quá ngây thơ rồi. Tôi có nên hỏi thử Sư Phụ của mình về chuyện này không nhỉ? Tôi cảm thấy thế này thì quá là đơn giản rồi.
Ngoài chị tôi là đệ tử của Đại Phù Thuỷ Heqat ra, tôi là đệ tử của tể tướng của Ma Vương, Loughas.
Sư phụ tôi, người sỡ hữu bộ óc thông thái nhất trên thế giới, có lẽ sẽ tìm ra được phương án giải quyết tốt nhất.
Không như chị tôi, tôi vẫn còn giữ liên lạc với sư phụ.
Không cần phải nói đến việc Kuroki cũng ở Nargol nữa, tôi sẽ có thể gặp anh ấy.
Mặc dù tình trạng của anh tôi đang nguy kịch, tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới là làm cách nào để được gặp Kuroki thôi.
--------------------------------------------
P/s: kìa gái ơi???