Poh-chan đột ngột đẩy tôi sang bên.
Một trong mấy cái xúc tua túm lấy Poh-chan đang đứng ngay chỗ mà tôi vừa dứng mới đây.
"NOWAAAA----!!!"
"POH-CHA-----AN!!!"
Cái xúc tua túm lấy cô là loại nhỏ nhưng nó đủ mạnh để bắt lấy Poh-chan người có sức mạnh thuần túy rất lớn.
Cứ đà này, thì cô sẽ bị lôi xuống biển mất.
LÀ LỖI CỦA MÌNH!!
"CẨN THẬN, TƯỚNG PULTINA!!!"
Sư phụ Kuroki nhảy tới khi anh cắt đứt cái xúc tua và bắt lấy Poh-chan.
Trong lúc đó, anh ấy cũng cắt thêm nhiều cái xúc tua khác để cứu những người khác cũng bị mấy cái xúc tua tóm lấy.
Hành động của anh ấy quả thật tuyệt vời.
TRÊN HẾT LÀ BẾ CÔNG CHÚA NỮA!!! GIỜ THÌ MÌNH GHEN TỊ VỚI POH-CHAN QUÁ ĐI MẤT!!
"Cảm ơn, Tướng Quân.... NYOHOHOHOHOHO"
Poh-chan người được đặt xuống mắt đất an toàn cảm ơn Sư phụ Kuroki trong khi cười một cách kì lạ.
Má của cô cũng thoáng ửng hồng nữa.
KUUUUUUH---- MÌNH CŨNG MUỐN ĐƯỢC BẾ NỮA!!!
Con aspidochelone cuối cùng cũng hết rung lắc sau khi Sư phụ Kuroki dạy cho mấy cái xúc tua đó ai mới là boss.
Nhưng, cái sát khí của con Kraken vẫn chưa nguôi ngoai.
Nó sẽ tấn công nữa.
"Công Chúa!! Thần sẽ đi đánh với Kraken dưới biển!! Xin người hãy dùng thời gian đó để thoát khỏi đây với các tàu chiến còn sống sót!!"
Sư phụ Kuroki bảo tôi rút về nơi an toàn.
Nhưng, CÒN LÂU TÔI MỚI LÀM THẾ!!
Ý tôi là, tôi cũng muốn được Sư phụ Kuroki cứu nữa cơ!! Tôi nhớ lại lí do tại sao mà tôi tới đây.
Sư phụ Kuroki chắc chắn sẽ cứu tôi khi anh biết tôi đang gặp nguy hiểm.
Tôi không biết bơi!!! Nhưng chẳng thành vấn đề!! Tôi cũng muốn được Sư phụ Kuroki bế mình trong vòng tay anh nữa!!
"KHÔNG!!! EM SẼ ĐI CHUNG VỚI NGƯỜI, SƯ PHỤ!!!"
Sư phụ Kuroki trố mắt ngạc nhiên và vui vẻ khi nghe thế.
"ĐÃ RÕ, THƯA CÔNG CHÚA!! ĐI THÔI!!!"
Sư phụ Kuroki chìa tay tới tôi khi anh nói một cách mạnh mẽ.
Tôi trở nên xấu hổ khi anh nhìn tôi với ánh mắt tin tưởng tuyệt đối.
"C-CÓ CHUYỆN GÌ THẾ, CÔNG CHÚA!! ĐAU BỤNG SAO Ạ?!!!"
Và Poh-chan thì lại làm hỏng khoảnh khắc tuyệt vời này.
"POH-CHAN IM ĐÊ!!!!"
Tôi muốn nói với cô rằng tôi cực kì ghen tị với cô người được trải nghiệm cảm giác được bế công chúa nhưng tôi quyết định là sẽ không nói gì về chuyện đó.
Con Kraken dùng thêm nhiều xúc tua và rung lắc con aspidochelone nữa.
"CÔNG CHÚA, CHÚNG TA SẮP HẾT THỜI GIAN RỒI!! AI CŨNG ĐƯỢC, LÀM ƠN ĐƯA VŨ KHÍ CỦA CÁC NGƯƠI CHO CÔNG CHÚA!!!"
"Không, Sư phụ. Em có vũ khí của riêng mình. Tới đây, Búa Đại Sấm Di!!!"
Một cây búa kim loại khổng lồ xuất hiện trong tay tôi khi tôi gọi nó.
Trong số những vũ khí được trao cho tôi bởi cha dấu yêu, thì vũ khí này là cái duy nhất có thể chịu được sức mạnh của tôi.
Mặc dù tôi có lẽ không có cơ hội dùng nó với việc Sư phụ Kuroki cũng ở cùng tôi.
"ĐI THÔI, SƯ PHỤ!!"
Sư phụ Kuroki và tôi chạy đến mũi của aspidochelone và hít vào một hơi sâu.
Thế này sẽ giúp tôi có thể sống sót dưới mặt nước một thời gian.
Và rồi, cơ thể chúng tôi chìm vào biển sâu.
Nước biển thực sự rất lạnh. Tôi vẫn chịu được thế này trong khi cố trôi nổi.
Khi tôi tập trung nhìn, tôi thấy hình dáng khổng lồ ẩn dưới lòng biển tối đen.
Cái thứ khổng lồ đó đang lao tới chỗ chúng tôi trong khi phóng tới vô số xúc tua.
Nhưng, Sư phụ Kuroki đã cắt đứt mọi xúc tua đang hướng tới chúng tôi.
Chỉ một chút nữa thôi.
Sư phụ Kuroki sẽ không cứu tôi trừ khi tôi bị đống xúc tua tấn công.
Tôi vỗ tay khi hướng tới chỗ con Kraken.
"CÔNG CHÚA, NGƯỜI ĐANG TIẾN LÊN QUÁ XA RỒI!! XIN NGƯỜI HÃY LÙI VỀ MỘT CHÚT!!"
Mặc dù là chúng tôi đang ở dưới biển, tôi vẫn có thể nghe được giọng của Sư phụ Kuroki.
Có lẽ là nhờ loại ma thuật nào đó rồi.
Nhưng giờ không phải là lúc để hỏi câu đó.
Đây là lần đầu tiên tôi bơi nhưng tôi vẫn có thể tiếp cận được con Kraken.
Ta sẽ không biết được nếu không thử, nhỉ?
Đống xúc tua của Kraken đang hướng tới chỗ tôi.
Cùng lúc đó, tôi nghe tiếng kêu của Sư phụ Kuroki gọi tôi từ đằng sau.
Cuối cùng thì, mấy cái xúc tua cũng quấn quanh cơ thể tôi và kéo tôi về phía miệng của nó.
Có hơi đau đấy nhá.
Tôi đánh nhẹ vô cái đầu nó bằng cây búa khổng lồ hệ sấm của mình.
Khi đó, độ quấn của cái xúc tua đột nhiên lỏng ra.
Được rồi, thế này là ngon lành.
Giờ tôi chỉ cần chờ Sư phụ Kuroki tới cứu mình thoi.
Đối với Sư phụ Kuroki thì làm thịt con kraken này chắc cũng dễ thôi ha.
Trí tưởng tượng của tôi bắt đầu bay xa.
Tôi tưởng tượng ra cảnh Sư phụ Kuroki oai phong lẫm liệt lao tới cứu tôi và dịu dàng ôm lấy tôi.
ĐƯỢC RỒI, SƯ PHỤ KUROKI ƠI!! TỚI ĐÂY CỨU EM NÀO!!
Đột nhiên, Sư phụ Kuroki đang vội vã lao tới chỗ tôi lại dừng bước.
Eh, có chuyện gì với anh ấy thế nhỉ?
Hơn nữa, tôi chợt nhận ra mấy cái xúc tua quấn quanh người mình lại lỏng lẻo quá.
Và rồi, tôi quay sang nhìn con kraken.
Vì lí do nào đó, mà nó không còn tí thù địch nào nữa. Hơn nữa, đôi mắt mà mới này còn sáng đỏ đáng sợ giờ đã mất dần ánh sáng.
Con kraken mà đã túm lấy tôi nổi dần lên mặt biển.
Và cứ thế, tôi cũng nổi dần theo con kraken lên mặt biển.
Mấy cái xúc tua đã quấn quanh người tôi cuối cùng cũng thả ra.
"TUYỆT VỜI, CÔNG CHÚA POLEN!! THẦN KHÔNG NGỜ LÀ NGƯỜI LẠI CÓ THỂ ĐÁNH BẠI NÓ CHỈ VỚI MỘT ĐÒN!!"
Sư phụ Kuroki nổi lên và tiến lại chỗ tôi.
Tại sao nó lại dễ chết đến thế trong khi tôi chỉ gõ nhẹ vô đầu nó một cái thôi mà? Đùa bà đấy à, thật đấy phỏng?
Uuh, nếu mình biết chuyện này sẽ xảy ra, thì đáng lẽ mình không nên đem cây búa đại sấm di theo rồi.
Hối hận vãi.
"U~hm..."
Tôi gãi đầu. Mình nên làm gì trong tình hình này đây?
Tôi khóc được không?
"MỌI NGƯỜI!! KRAKEN ĐÃ DO CHÍNH TAY CÔNG CHÚA POLEN THẢO PHẠT RỒI----!!"
Sư phụ Kuroki bay lên trời, hướng tới chỗ aspidochelone.
Tôi muốn anh ấy ít nhất cũng bế tôi chứ.
Và rồi, tiếng hô hào vang dội từ con aspidochelone.
"CÔNG CHÚA POLEN VẠN TUẾ!!!"
"ĐÚNG NHƯ MONG ĐỢI TỪ CON GÁI CỦA MA VƯƠNG BỆ HẠ!! KHÔNG CÓ TỪ NGỮ NÀO CÓ THỂ BỘC LỘ HẾT NIỀM VUI CỦA LIBURM NÀY!!"
"PHẢI, ĐÚNG NHƯ MONG ĐỢI TỪ CÔNG CHÚA!!"
"CÔNG CHÚA POLEN VẠN TUẾ!!"
"CÔNG CHÚA POLEN VẠN VẠN TUẾ!!"
"CÔNG CHÚA---!!! NGƯỜI ĐANG LÀM GÌ THẾ--- NHANH ĐI GẶP QUÂN Y ĐI KÌA----!!!"
Mọi người ai cũng hô vang tôi.
Cứ làm ngơ cái tiếng thô lỗ nào đó trong đống hô hào kia vậy.
Thuộc hạ của Liburm và thuyền của Ezasa tới để đưa tôi lên.
Tôi vẫn chưa được Sư phụ Kuroki cứu, nhưng...
"LÀM LẠI!!! TA MUỐN LÀM LẠI LẦN NỮA CƠ!!"
Nhưng, tiếng lòng của tôi đã bị tiếng hô hào lấn át.
-----------------------
P/s: well, chuyện là nguyên mùa tết tôi ngồi ăn không ngồi rồi bên nhà họ ngoại và méo có cái máy tính bên cạnh nên không có chương lì xì tết, Nên là, tháng 1 cho 4 chap bù nhá. Còn bom thì xịt rồi :>