Ankoku kishi monogatari~Yuusha wo taosu tameni Maou ni Shoukansaremashita~

chương 88.1: khi tôi gặp người trong mơ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hắc Hiệp Sĩ, Kuroki.

Tôi quay trở về biệt thự của mình sau khi cuộc tập luyện của Polen kết thúc.

Biệt thự của tôi nằm ở vùng ngoại ô của Ma Vương Thành.

Gọi nó là một cái biệt thự vì cũng không đúng lắm - về cơ bản thì nó là một cái lâu đài thu nhỏ.

Khi bước vào biệt thự, Guno và thuộc hạ của cô ấy bước ra đón tôi.

"Mừng ngài trở về, thưa Tướng Quân"

"Tôi về rồi đây, Guno. Có chuyện gì khi tôi đi vắng không?"

(TN: khúc này main gọi Guno là lord Guno, cô gái trẻ mà dịch là Ngài Guno thì nó ko hợp nên tôi cứ để là Guno, hay nên đổi sang Guno-san?)

"Không, không có chuyện gì- ah, nhắc mới nhớ, đại phù thủy của vùng đầm lầy-sama mới đây có ghé qua biệt thự ạ"

Cái người mà cô ấy gọi là đại phù thủy của vùng đầm lầy là Heqet đấy.

Nhắc mới nhớ, bà ấy có bảo là bà sẽ ghé qua thăm Kuna sau bữa trưa.

"Chỉ thế là, chuyến ghé thăm của bà có vẻ đã làm ảnh hưởng tới tâm trạng của Kuna-sama ạ"

"Ah... hiểu rồi..."

Tôi chảy mồ hôi lạnh khi nghe tin đó.

Kuna có vẻ không thích Heqet.

Nhưng mà, cái người khơi mào cái việc làm đệ tử ở chỗ Heqet để mạnh hơn là chính Kuna chứ ai. Và vì Heqet là ân nhân của Kuna, nên tôi không thể từ chối bà được.

Nhưng mà, tôi nghĩ là mình nên đi xoa dịu Kuna thôi.

"Vậy thì, tôi sẽ đi xem tình hình của Kuna vậy"

Tôi nói thế với nhóm Guno.

"Có chuyện gì sao, thưa Tướng Quân?"

"Không. Tôi đã thắc mắc được một thời gian rồi, nhưng... có chuyện gì với bộ trang phục đó thế?"

Vì lí do nào đó, mà nhóm Guno không mặc đồng phục Hắc hiệp Sĩ mỗi khi tôi ở biệt thự. Họ đang mặc cái bộ giống như là dùng băng gạc đen quấn quanh cơ thể á.

Nhìn từ phía sau, vì bờ mông tròn trịa của họ hoàn toàn hòa mình với thiên nhiên để cho tôi tận hưởng.

Và cùng như tộc thiên thần, tộc daemon cũng chỉ bao gồm các mỹ nam và mỹ nữ.

Là một thằng đàn ông, tôi luôn không biết phải nhìn vào đâu mỗi khi mà họ xuất hiện trước tôi trong bộ đồ lộ hàng kiểu này.

"Eh? Ngài thích loại trang phục này mà, phải không, thưa Tướng Quân?"

Guno hỏi với ánh mắt bối rối.

Eh? Chờ chút đã nào.

Tại sao mà họ lại biết được là tôi thích nó mỗi khi tôi thấy họ trong bộ trang phục này?

Ý tôi là, chuẩn không cần chỉnh, tôi thích vãi nồi ra ấy chứ.

Nhưng, tôi không nên để lộ chuyện đó ra ngoài mặt được.

"Ừa, tôi thích đấy, nhưng... thật sự rất là tệ đối với tôi, đặc biệt là phần dưới..."

"Thưa Tướng Quân. Đó mới đúng là mục đích của bộ đồ này mà đúng không, là để gọi sự hưng phấn của đối phương á? Hơn nữa là, cho phép chúng thần tháo giáp của ngài ra ạ"

Nhóm Guno tiến lại gần tôi, nhấn mạnh thung lũng giữa vùng đồi núi màu mõ của họ.

"Ừa, nó thật sự rất hợp với mọi người đấy..."

Nhóm Guno bắt đầu bởi áo giáp của tôi ra.

Và rồi, họ mặc cho tôi bộ đồ được làm từ lụa đen chất lượng cao nhất.

"Cảm ơn nhiều, Guno..."

"Xin đừng để tâm ạ, chúng thần chỉ làm công việc của mình thôi ạ"

Guno nở nụ cười quyến rũ khi cô nói thế.

Họ thật là các hiệp sĩ đàn chị của tôi nên thật chất là họ chẳng cần phải làm thế này cho tôi đâu. Thật ra, đây đáng lẽ phải là công việc của hầu nữ hắc elf và người gấu làm việc trong biệt thự này cơ.

Nhưng, họ đã tự nhận trách nhiệm chăm sco1 tôi.

Cử động của họ mượt như nước chảy. Hoàn toàn không có chút ngần ngại nào luôn.

Tôi đi tới chỗ Kuna ngay khi họ làm xong.

Công chúa của biệt thự này đang sụt sùi trong phòng riêng nà.

"Mừng anh trở về, Kuroki"

Có lẽ là do em ấy nhận ra sự hiện diện của tôi, nên em ấy chào tôi mà còn chẳng nhìn tôi từ trên giường nữa.

Sự thật rằng em ấy không cahy5 lại ôm tôi cho thấy em ấy đang cực kì dỗi.

"Anh về rồi đây, Kuna"

Tôi tiến lại gần cái giường và chạm vào má Kuna.

Kuna ngay lập tức ôm tôi đáp trả.

Em ấy luôn ôm tôi mỗi khi tôi tới gần dù là có dỗi đến thế nào đi nữa.

Cái hành vi đáng yêu này đã chữa lành tâm hồn tôi.

"Bu~h"

"Anh xin lỗi mà. Vui lên nào, Kuna"

Tôi xoa dịu em ấy trong khi xoa đầu.

"Được thôi... nhưng em sẽ không tha thứ cho anh nếu anh không trao cho em thật nhiều tình yêu đâu đấy"

Kuna nói trong khi cư xử như một đứa con nít.

Nữ Hiệp Sĩ của tộc Daemon, Guno.

"Ta sẽ để giáp của Tướng Quân cho ngươi lo liệu"

Sau khi giúp Kuroki-sama mặc quần áo, tôi giao bộ giáp của ngài ấy cho nữ hầu người gấu để cô lo liệu

"Để đó cho thần ạ, thưa Guno-sama"

Giáp của Tướng Quân trông như muốn đè bẹp cô gái có chiều cao chỉ bằng chúng tôi bẻ đôi.

Tuy nhiên, đừng có để ngoại hình như một đứa bé gái nhân loại mười mấy tuổi đầu của họ lừa- hình dáng thật của họ là một con gấu siêu to khổng lồ đấy.

Sức mạnh của họ có thể nói gì cheat trong số các chủng quỷ vì đến cả lũ nhóc nhỏ của họ cũng đủ sức để một tay đập vài goblin trường thành hoặc orc ra bã.

Tuy nhiên, họ vẫn quá yếu so với tộc daemon thượng cấp chúng tôi.

"Lucor, chuẩn bị đồ ăn cho Tướng Quân đi. Tướng Quân có lẽ vẫn chưa ăn gì ở nhà ăn của ma vương thành đâu"

Tôi lệnh cho Lucor, nữ hầu hắc elf, chuẩn bị bữa trưa cho Kuroki-sama.

Khẩu vị của Kuroki-sama không chịu được đồ ăn của tộc orc. Nên tôi đoán là ngài ấy vẫn chưa ăn gì hồi trưa.

Nếu mà phải nói thì, ngài ấy thích đồ ăn của tộc elf hơn. Do đó, các nữ hầu elf được điều tới đây để nấu nướng cho ngài ấy.

Nhưng mà, chỉ giới hạn ở mỗi việc nấu nướng thôi.

Chăm sóc vị hiệp sĩ mạnh nhất Nargol là nghãi vụ của tộc daemon chúng tôi. Chúng tôi tuyệt đối sẽ không trao trách nhiệm này cho ai khác.

"Đã rõ, Guno-sama. Thần có nên cho thêm gia vị 'tăng cường sinh lực' như thường lệ không ạ?"

Lucor hỏi xin sự đồng thuận.

"Đương nhiên rồi, đó là 'gia vị' quan trọng nhất cơ mà"

Nữ hiền nhân tóc đen, Chiyuki.

Tôi đang cười trên một con Gryphon, đi về phía bắc.

Chúng tôi hiện đang hướng tới thủ đô phía bắc, Velos.

Mặc dù có rất nhiều mây trên trời, tình hướng này không thành vấn đề với Gryphon.

"Cuối cùng thì, chúng ta cũng xuất phát muộn nhỉ, Reiji-kun"

"Ừa, Chiyuki"

Reiji đang bay bên cạnh tôi, cười trên con pegasus.

Thật ra, chẳng có lí do chính đáng gì làm cho chúng tôi xuất phát trễ cả.

Mặc dù có vô số các rắc rối lặt vặt mà chúng tôi cần giải quyết, đống đó có thể để đến sau khi chúng tôi quay trở về từ phía bắc cũng được.

Tôi nhìn Reiji đang bay cạnh tôi.

Cậu ấy không có thái độ lạc quan như thường lệ.

Và nếu tôi đoán đúng, Reiji thật ra cũng cực kì ngại chuyến bắc tiến này.

Cậu ấy có lẽ đang sợ bạn thuở nhỏ của Shirone.

Do đó, cậu ấy cũng có góp phần trong việc làm cho chúng tôi xuất phát trễ.

Nói thật, tôi cực kì ngạc nhiên khi thấy một Reiji gan lì thường lệ rơi vào tình trạng này đấy.

Tuy nhiên, chính bãn thân cậu ấy có lẽ vẫn chưa nhận ra.

"Này, Chiyuki-san. Không phải đã đến lúc chúng ta nên nghỉ chân rồi à?"

Rino, người đang cưỡi trên con hippogriff, đề nghị chúng tôi nên nghỉ chân.

(TN: hippogriff là sinh vật có cái mình ngựa với cánh và đầu của con đại bàng)

Đúng vậy, chúng tôi đã bay mãi kể từ hồi xuất phát buổi sáng rồi.

"E~h, vẫn còn xa mà, Rino-chan. Tại sao ta lại phải nghỉ sớm thế?"

Shirone, người đang bay bằng chính đôi cánh của mình, hỏi với vẻ bất mãn trên mặt.

Trong tốc độ thuần túy, thì Shirone ăn đứt cả đám. Cô ấy có lẽ cũng là người muốn tới sớm nhất có thể trong số chúng tôi.

"Tớ biết là cậu đang vội, Shirone-san. Nhưng giờ nên nghỉ ngơi thôi. Quả thật là ta có thể đi thêm chút nữa đấy, nhưng mà cậu vẫn muốn ở trong một cái nhà trọ đàng hoàng mà, phải không?"

Mặc dù tôi mở lời thuyết phục cô ấy, Shirone trông có vẻ lưỡng lự.

Mà mặc dù là trời chưa lặn thật, những cũng tới lúc hoàng hôm buông xuống rồi. Them vào đó là một quốc gia với cái nhà trọ đàng hoàng cũng khó kiếm lắm chứ đùa..

Chúng tôi có thể sẽ phải ngủ bờ ngủ bụi nếu chúng tôi không lên kế hoạch kĩ càng.

May mắn thay, tôi nhớ là có một cái quốc gia khá là lớn nằm trong khu này. Tới quốc gia đó mà ở qua đêm thôi.

"Shirone, Kaya và Sahoko hiện không có ở cùng chúngta. Cắm trại ngoài trời khi mà chẳng có thằng nào con nào biết nấu nướng là ý tồi đấy. Đó là tại sao chúng ta cần phải nghỉ trong nhà trọ"

Reiji đang cố xoa dịu Shirone đang làm nũng.

Sahoko thì đang mài đít trông nhà cùng với Kaya và Kyouka nên là cô ấy hiện không có đi chung với bọn tôi.

Và người có khả năng nấu nướng trong đám chúng tôi là Sahoko và Kaya.

Dù cho là, ví dụ nhé, chúng tôi có thể đảm bảo được nguồn lương thực từ khu vực xung quanh, thì cũng vô nghĩ nếu chẳng có ai biết nấu nó lên cả.

Mặc dù là chúng tôi có đem theo khẩu phần khẩn cấp dễ nuốt thật, chúng tôi cần phải giữ nó cho đến khi chúng tôi thật sự cần đến chúng. Vì lí do đó, chúng tôi nên tìm một cái nhà trọ tốt càng sớm càng tốt trong hôm nay.

Truyện Chữ Hay