Ankoku kishi monogatari~Yuusha wo taosu tameni Maou ni Shoukansaremashita~

chương 79.2: khởi đầu của bão tố

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nói thẳng thì, không phải tôi không hiểu những gì chị đang cảm thấy. Ý tôi là, dù gì thì tôi cũng là một vũ công mà. Tôi biết những khó khăn mà một vũ công phải trải qua để có thể sinh tồn.

Nhưng, không đời nào mà tôi để cho chị ấy lảm nhảm mà không biết tôi đã phải trải qua những gì đâu.

Tôi cảm thấy cơn phẫn nộ đang sôi như dung nham khi nghe chị ấy nói hết ra như thế.

Em không biết là chị đã phải trải qua chuyện gì, chị nói thế hả? Sao chị dám nói thế trong khi chị còn méo biết chút gì về bọn em chứ.

Chúng tôi được sinh ra từ cha, một tu sĩ của Oudith-sama, thần luật lệ và mẹ chúng tôi, một tu sĩ của Ishter-sama, nữ thần của tình yêu và sắc đẹp. Giáo điều của Ishtar ngăn cấm cả hai tiến tới hôn nhân. Vì mẹ chúng tôi không có quyền công dân, chúng tôi bị đối xử như đám rác rưởi không được cấp quyền công dân.

Theo như luật lệ của Cộng hòa Aridadya, một đứa trẻ không được sinh ra từ hôn nhân chính thức sẽ không được xem là con gái của người cha đó, kể cả khi chúng tôi có cùng huyết thống.

Đó là tại sao tôi chưa bao giờ được đối xử như một công chúa dù chỉ một lần. Đối với anh trai tôi cũng thế.

Tôi phải dành cả thanh xuân ở bên ngoài tường thành trong cực khổ cùng với mẹ và anh trai.

Cuộc sống của chúng tôi còn chẳng thể gọi là khá giả nữa.

Cuộc sống như thế đã kéo dài đến một ngày nọ, cha đến và nhận nuôi nii-san. Cha tôi, người không có con với người vợ chính thức, đã nhận nuôi nii-san làm đứa trẻ thừa kế.

Nhưng mà, mọi chuyện không dễ dàng đến thế.

Theo như luật lệ của Cộng hòa Ariadya, ông cần phải có sự cho phép từ đền thờ Faeria nắm quyền quản lí hôn sự để có thể nhận nuôi nii-san.

Tôi không biết chi tiết, nhưng có vẻ đó là một quy định để ngăn chặn việc buôn bán con người dưới dạng nhận nuôi.

Thêm vào đó, đền thờ Faeria không chấp nhận sự nhận nuôi nii-san.

Có vẻ là sự thật rằng cha tôi, một tu sĩ Oudith, thần luật lệ đã trở thành một tên khốn nạn dám chọc giận lũ đó.

Thêm nữa, dù là họ hàng của cha hay các tu sĩ Oudith khác, chẳng ai chấp nhận nii-san là con của cha vì ông bị gán mác là tên khốn.

Nhưng, nii-san đã cô hết sức để có được sự công nhận của chúng.

Tôi cũng phải bỏ ra rất nhiều công sức theo cách của mình.

Ngày nào cũng phải trải qua kì luyện tập như địa ngục đê học các phép đối xử. Cũng như nii-san, tôi đã cố để có được sự công nhận từ những người xung quanh.

Và, chúng vẫn xua đuổi tôi mặc cho bao công sức mà tôi đã đổ vào.

Nhưng, tôi biết là vị đại thiên sứ vẫn đang quan sát công sức của chúng tôi. Vào một ngày nọ, nii-san nhận được thánh hộ từ đại thiên sứ, Sulsha-sama.

Khi thấy nii-san nhận được thánh hộ từ vị đại thiên sứ, Sulsha-sama, những người xung quanh chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài công nhận anh ấy, do đó anh trai tôi trở thành đứa con chính thức của cha.

Tôi lườm lại Ainoe-neesan.

Tôi méo quan tâm nếu chị nói xấu tôi. Nhưng, tôi sẽ không bỏ qua chuyện chị ấy nói xấu anh trai mình mà chẳng biết những khó khăn mà anh đã phải trải qua để đạt đến địa vị hiện nay.

Đã có một lần, lâu lắm rồi, tôi xem vở diễn của Ainoe-neesan. Chị ấy lúc ấy cực kì lộng lẫy, và xinh đẹp. Tôi cũng đã mong muốn được trở thành như chị ấy vào một ngày nào đó. Do đó, tôi đã nộp đơn xin gia nhập vào cùng một đoàn kịch chung với chị và tập luyện ngày đêm để có thể vươn tới mục tiêu.

Tôi đã cố hết sức để đạt được mục tiêu của mình, là Ainoe-neesan. Đó là lí do tôi cảm thấy rất buồn, và đồng thời cũng giận dữ khi nghe thấy chị hét lên như vậy.

Bộ chị nghĩ là chỉ có mình chị mới phải trải qua cực khổ ngoài kia thôi à?

"Nee-san, em không biết là chị đã phải trải nghiệm cái cực khổ và khó khăn nào để có thể đạt địa vị này. Nhưng mà, đừng có mà sủa như thể chị hiểu rõ về nii-san và em. Giải quyết chuyện này ngay tại đây, ngay lúc này thôi"

Tôi thủ thế với thanh katana.

"Mày cũng có chút gan dạ đấy, SIENNA!! ĐƯỢC, TA SẼ ĐẬP MÀY RA BÃ THEO Ý MÀY!!"

Nee-san cũng thủ thế với thanh kiếm.

"C-CHỜ ĐÃ!! AINOE-CHAN!!!"

"ZEAL-SAMA!! LÀM ƠN, ĐỂ CHO EM GIẢI QUYẾT CHUYỆN NÀY ĐI!!"

Mặc dù con Daemon Hạ cấp đang cố ngăn cản cuộc đánh nhau giữa chúng tôi, có vẻ là Ainoe-neesan không có ý định rút lui khỏi đây.

"Sienna..."

Nii-san gọi tên tôi với ánh mắt lo lắng trên mặt.

"Không cần phải lo, nii-san. Xin hãy quan sát trận đấu của chúng em từ đó đi ạ"

Cuối cùng thì, chúng tôi cũng đối đầu với nhau.

Con Daemon Hạ cấp đang chờ đợi trong cơn bồn chồn sau lưng Ainoe-neesan.

"HỠI GIÓ, NHẢY MÚA ĐI!!"

Ainoe-neesan niệm chú, có lẽ đó là sức mạnh chị nhận được từ con Daemon Hạ cấp kia. Hơn nữa, thanh kiếm linh động của Ainoe-neesan cũng đang di chuyển một cách kì quặc cùng chị ấy.

Như thể thanh kiếm cũng nhảy múa theo chị vậy.

Nếu là thế thì, tôi cũng sẽ múa chung với chị ấy vậy.

Như thể đáp trả lại cảm xúc của tôi, ngọn hắc hỏa bùng lên một lần nữa từ thanh katana được Hắc Hiệp Sĩ đưa cho tôi.

Nếu như chị ấy nhảy với gió, thì tôi sẽ đáp trả bằng màn khiêu vũ với lửa của mình.

Thanh kiếm linh hoạt kia được bọc trong gió phóng thẳng tới chỗ tôi.

Tôi chạy thẳng tới chỗ Ainoe-neesan trong khi xoay người để né thanh kiếm bay tới.

Và rồi, bóng hình của chúng tôi lướt qua nhau.

"Vậy là, ta thật sự không thắng được nhỉ..."

Ainoe-neesan thì thầm. Lưỡi của thanh kiếm linh động của chị đã biến mất.

Tôi đập nát lưỡi kiếm bằng sức mạnh của thanh katana.

Và rồi, Ainoe-neesan ngã xuống sau khi tôi đánh một phát vào gáy chị với cán của thanh katana. Ngay khoảnh khắc đó, tôi thấy nước mắt chảy dài từ đôi mắt của Ainoe-neesan.

Tôi cảm thấy buồn cho chị, tôi sẽ nhận lấy cái chiến thắng này vậy.

Ý tôi là, chỉ biết về nhà ủng hộ của tôi, thì chiến thắng của tôi là chắc như đinh đóng cột rồi.

Xin chị đừng có hận em vì sức mạnh của nhà tài trợ cũng là sức mạnh của em à, đối với chị với Daemon Hạ cấp cũng vậy.

(TN: vậy có vụ cuộc đời của em cũng là sinh mạng của nhà tài trợ luôn hong?? Có là tuyệt cmn vời)

Ainoe-neesan chắc hẳn cũng biết điều đó. Tuy nhiên, chị ấy vẫn còn ý định đánh với tôi.

"Ainoe-chan...'

Con Daemon Hạ cấp chạy lại chỗ chị ấy.

"LÀM ƠN ĐỪNG GIẾT CÔ ẤY!! TÔI HỨA LÀ CÔ ẤY SẼ KHÔNG BAO GIỜ XUẤT HIỆN TRƯỚC MẶT CÔ NỮA, NHƯNG LÀM ƠN ĐỪNG GIẾT CÔ ẤY!!"

Sau khi nói với tôi thế, Daemon Hạ cấp mang theo Ainoe-neesan và biến mất vào sâu bên trong thủy lộ ngầm.

Mặc cho Daemon Hạ cấp nó nói gì đi chăng nữa, tôi có cảm giác rằng vị Hắc Hiệp Sĩ mà hắn gọi là chủ nhân mà tôi gặp trước đây không phải là người xấu. Đó là tại sao, tôi sẽ không trách Ainoe-neesan vì khế ước của chị với Daemon Hạ cấp kia đâu.

Đương nhiên, tôi làm sao mà nó thể nói cho nii-san chuyện đó được chứ.

"Sienna. Em thanh kiếm đó là cái thứ gì thế?"

Nhóm nii-san chạy tới chỗ tôi.

Đám người chuột mất thủ lĩnh hoàn toàn bối rối.

"Để chuyện đó nói sau đi nii-san. Thay vì nói về chuyện đó, xin hãy đưa cho em thanh sáo đó ạ. Thanh sáo đó có khả năng điều khiển người chuột đấy ạ"

Tôi nhớ lại những gì Nữ thần Ánh Trăng-sama nói với tôi.

Có vẻ là thanh sáo không chỉ có tác dụng với lũ Karkinos, mà có tác dụng với cả người chuột nữa. Có vẻ là nee-san không biết chuyện này nhỉ.

À thì, chị ấy dễ gì biết được. Ý tôi là, làm gì có lí do gì khác để mà chị ấy chịu bỏ đi một công cụ quan trọng thê này chứ?

Nhưng, đó là chuyện vặt vãnh lúc này.

Tôi nhận thanh sáo từ nii-san và đưa lên môi.

Thủy Anh hùng, Nephim.

"Oi, Nephim. Còn sống chứ?"

Thổ Anh hùng, Godan, đứng kề lưng với tôi mà hỏi tôi câu đó.

"Đương nhiên rồi. Tôi làm gì có chuyện bị lũ yếu nhớt này giết chứ"

Nhưng mà, không còn ai khác chiến đấu cạnh tôi ngoài Godan. Tất cả những người khác đều đã bị lũ người chuột giết cả rồi.

Mặc dù tôi đã gần tới giới hạn, bằng cách nào đó mà chúng tôi đã thoát được vòng vây của chúng.

"Tôi mất cây đuốc rồi. Và giờ tôi phải dựa vào sức mạnh của anh rồi nhỉ"

Godan, nói với nụ cười trên môi.

Tôi, người nắm giữ sức mạnh của thủy tinh linh, dù là có kém hiệu quả hơn ánh sáng thật, có thể làm gì đó ở chỗ có nước.

Đó là lí do lớn nhất mà đến giờ tôi vẫn còn sống đấy.

Nhưng mà, tôi biết từ dòng nước của mình là có thêm nhiều người chuột khác đang tới đây.

Số lượng của chúng lớn hơn số lượng chúng tôi có thể lo được trong tình hình này.

"Chúng tới đấy. Lần này, có 30 con"

Tôi nói trong khi nhìn về phía sâu bên trong thủy lộ ngầm.

Kể cả lũ người chuột sau lưng cũng đang hướng tới đây. Chúng tôi bị chiếu bí rồi.

"Lần này không thoát được rồi hử. Tôi sẽ mở đường. Nhớ theo sau lưng tôi đấy"

"Hiểu rồi. Đó là lựa chọn duy nhất trong tình huống này nhỉ"

Tôi gật đầu với Godan. Godan không nhìn thấy gì xung quanh do không có đuốc.

Nhiệm vụ của tôi là bảo Godan nơi tốt nhất để đánh vào và bọc hậu trong lúc anh ta mở đường cho chúng tôi.

Đám người chuột có vẻ có khả năng nhìn đêm. Dù là tôi ghét phải nói thế này, chúng tôi đang trong tình hình cực kì bất lợi.

Đám người chuột có thể bám theo chúng tôi vì chúng có thể nhìn trong bóng tối.

"Eh?"

"Có chuyện gì thế?"

Godan lo lắng hỏi khi tôi thốt ra âm thanh ngu ngốc kia.

"Hành vi của đám người chuột trở nên kì lạ rồi. Mặc dù đáng lẽ chúng thấy ta, chúng lại chạy chỗ khác"

Đám người chuột phục kích chúng tôi từ phía trước đi chỗ khác như thể bị thứ gì đó gọi vậy.

Lũ therianthrope như là người chuột có giác quan nhạy hơn nhân loại nhiều. Chúng đi chỗ khác có thể là vì âm thanh quá nhỏ nên con người không nghe được. (TN: therianthrope là tên gọi chung của con người bị mắc nguyền hoặc có khả năng biến thành một chủng tộc khác, ở đây là con người bị biến thành người chuột)

"Nhưng, chúng ta suýt soát sống sót qua được tình huống này rồi"

"Anh nói... đúng"

Chúng tôi tiếp tục chạy trong thủy lộ ngầm và không dám nghỉ một bước.

Nữ hiền nhân tóc đen, Chiyuki.

"Có chuyện gì thế, Nao-san?"

Tôi hỏi khi thấy em ấy rùng mình.

"Em nghe thấy một tiếng sáo, Chiyuki-san?"

"Tiếng sáo?"

Nhưng tại sao tôi lại không nghe?

Có lẽ là vì thính giác của Nao vượt xa chúng tôi.

"Vâng, đó chắc chắn là tiếng sao, Chiyuki. Cứ như là tiếng gọi thứ gì đó. Giống như âm thanh hồi Karkinos tấn công vậy"

Reiji, người có đôi tai thính như Nao cũng nói thế.

"Là bẫy à?"

"Tớ chịu, Shirone-san. Nếu âm thanh này xuất hiện khi chúng ta đang ở trước cổng đền thờ, thì gần như là bẫy rồi. Nhưng mà, thật là lạ khi tiếng sáo lại vang lên vào thời điểm khi chúng ta vẫn chưa tiến vào này"

Chúng tôi đang đứng ở lối dẫn vào đền thờ Badon.

Thường thì, thủy lộ ngầm không có nối đến đền thờ Badon. Vì lí do đó, lũ quái vật đã đào một đường hầm từ vị trí gần đền thờ Badon nhất để tạo ra một lối thông đến đền thờ.

Tiếng sáo này làm tôi trở nên cảnh giác hơn với bẫy ma thuật.

Đó là loại bẫy khó chịu sẽ khởi động khi ma lực của người nào đó đạt ngưỡng nhất định.

Mặc dù tạo ra cái bẫy đó cực kì khó khăn, nhưng tôi cũng làm được.

Nếu chúng tôi bất cẩn bước vào, chúng tôi có thể khởi động cái bẫy.

Sau đó tôi nhớ lại chuyện xảy ra ở biệt thự của Cornes. Và tiếng sáo đó là mồi lửa.

Và rồi, khi tôi đang bận bịu với việc gỡ cái bẫy.

Truyện Chữ Hay