Quay trở lại thời điểm khi Alan mới tới thế giới này,
“Khục...
” Cảm thụ trong cơ thể từng cơn đau nhức như bị xe tải ủi qua, hắn cố ngước mắt nhìn về bảng hệ thống.
-------
Túc chủ: 【Alan Lawrence】
Cấp bậc: 【Siêu Phàm】
Thể chất: 【】
Năng lượng: 【】
Tinh Thần: 【】
Kỹ Năng: 【 Vũ khí linh hồn】 【Kiếm Kỹ siêu phàm lv】【Lĩnh vực siêu phàm】...
Hệ Thống Năng Lượng: 【 FE】
Thế giới xuyên qua: 【Đại lục Europia】【Goblin Slayer】【???】
-------
Tổng kết lại, hoàn toàn chỉ có thể dùng hai chữ ‘thê thảm’ để hình dung, hệ thống rác rưởi này thật sự quá đáng.
Dù cho có thêm một kỹ năng mới 【Vũ khí linh hồn】 (Soul Weapon hay Device), trong trường hợp bây giờ cũng chưa có sức để mà lấy ra dùng.
Thở dài một hơi, Alan nhanh chóng kiểm tra tình cảnh trước mắt.
Bức tường cũ nát, mùi vị ẩm ướt và nấm mốc bốc lên nồng nặc, có vẻ như là một tòa nhà bỏ hoang.
Quần áo rộng thùng thình thật khiến người khó chịu, nhanh nhẹn xé bỏ bớt tay áo rồi khoác lại lên người, nam hài tóc đen bắt đầu ra đi dạo trên đường.
Không có biện pháp, đói bụng a!
Đây đã là buổi xế chiều,
Cảm thụ từng cơn gió buốt tới thấu xương thổi qua, Alan đã lâu chưa từng cảm giác mình yếu ớt như lúc này.
Tinh thần lực chịu tổn thương nặng nề, cả đầu nhức nối, không gian trữ vật vẫn chưa có thể mở ra, cố gắng dùng ma lực thì cơ thể lại đau đớn kịch liệt như bị xé rách.
“Lạnh...
” Alan rốt cuộc không nhịn được mà nép mình vào một bức tường trên vỉa hè.
Không để ý hơi thở ra khỏi phổi là kết thành sương trắng, hắn đưa mắt quan sát xung quanh cảnh vật.
“Rốt cuộc...
ta đã lần nữa trở về xã hội văn minh a.
”
Nhìn về phía rất nhiều tòa cao ốc chọc trời, từng tấm poster đủ màu sắc sặc sỡ, người đi đường mặc những bộ quần áo hiện đại, một cảm giác quen thuộc xuất hiện khiến trong lòng Alan dâng lên một cơn xúc động.
“Có trộm!”
“Đừng cho nó chạy!”
Một bóng dáng nho nhỏ nhanh chóng len lỏi xông qua từng chướng ngại vật, thỉnh thoảng va vào người qua đường, khiến cho tiếng la hét ẩm ĩ liên tục nổi lên.
“Cuộc sống...
đúng thật là ở đâu cũng thế, muôn màu muôn vẻ.
”
Giàu nghèo chênh lệch trong bất kỳ xã hội nào đều là điều không thể tránh khỏi.
Tuy nhiên theo Alan quan sát, chỗ quốc gia này vẫn còn rất khá, tuy cướp giật có nhưng mà ăn mày thì tới giờ vẫn chưa gặp.
“Keng!!”
Liếc mắt nhìn đồng xu vừa được một bác gái hảo tâm quăng vào trước mặt của mình, Alan im lặng vài giây.
Đánh mặt tới nhanh như vậy!
“Hổ lạc đồng bằng bị người khinh...
chắc cũng đủ mua được cái bánh mì.”
Không hề do dự nhặt lên đồng xu lóng lánh, hắn lần nữa khắc sâu nhận thức đến tình trạng của mình bây giờ.
Tiêu chuẩn không nhà, không tiền, không người thân.
...
Ổ bánh lớn bằng nắm tay mau chóng được xử lý sạch.
“Ta nói, đi theo bản thiếu gia lâu như vậy, các ngươi rốt cuộc tính làm gì a.
”
Trong ngõ hẻm, vừa ăn xong bữa đầu tiên sau khi xuyên qua, Alan có chút bất đắc dĩ lên tiếng.
Chỉ trong phút chốc, đã có hai gã đàn ông mặc đồ đen nhảy ra.
“Ha ha...
anh bạn nhỏ đừng sợ, bọn ta chỉ cảm thấy ngươi cần tí xíu giúp đỡ.
” Gã có ria mép dẫn đầu cười ha hả, nhưng ai cũng có thể nhận ra ác ý rõ rệt.
“Cẩn thận một chút, đừng làm xước khuôn mặt...
” Tên còn lại cũng thô cuồng gằn giọng, mau chóng hình thành một xu thế bao vây trước sau tiến tới gần.
Đổi lại bên này, khóe miệng nam hài tóc đen bỗng nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng toát.
Chưa tới nửa phút,
Hai thân ảnh kêu rên đau đớn, nằm quằn quại dưới mặt đất, tay chân đều bị biến dạng.
“Quỷ nghèo...
chỉ có vài đồng lẻ.
” Ráng nhịn xuống khi cơ thể lại nhói lên từng cơn do cố vận dụng ma lực, ánh mắt Alan khinh bỉ liếc xéo hai tên xui xẻo đang cạp đất.
“Nơi này, không nên ở lâu...
”
Nhưng chuyện đời thì thường không chiều theo ý người, một giọng nói đột ngột vang lên khiến sắc mặt hắn cứng lại.
“Ha ha, tiểu tử thú vị!”
“Ai mà ngờ vừa làm nhiệm vụ xong, lại chứng kiến được cảnh tượng đặc sắc như vậy.
”
Áo khoác sẫm màu, cặp mắt hung hãn, và làm người ấn tượng nhất, ống tay áo trái của đối phương vẫn trống không một mảnh.
Xuất hiện trước mặt Alan là một vị...
người tàn tật?
Nhưng trên thực tế, lúc này bàn tay nam hài tóc đen đã hơi rỉ ra mồ hôi.
bg-ssp-{height:px}
Tuy bị trọng thương, nhưng kỹ năng như tâm nhãn thì vẫn còn sử dụng được.
Cảm nhận ma lực chảy xuôi trong cơ thể đối phương không hề thua kém gì mình thời kỳ toàn thịnh, đại não Alan điên cuồng vận chuyển suy tính ra đối sách.
“A...
Làm ơn...
có ai đó làm ơn giúp ta gọi...
xe cứu thương...
”
Nghe được tiếng rên rỉ, Wallenstein, mặt vẫn vô biểu tình, chỉ chậm rãi nhấc tay phải lên.
Cự kiếm xuất hiện rồi lướt qua, hoàn cảnh quay về yên tĩnh.
Liếc cũng chưa thèm liếc về hai cái xác chết, giờ phút này ánh mắt Wallenstein đã hoàn toàn khóa chặt nam hài trẻ tuổi trước mặt mình.
“Trên thế gian, mạnh được yếu thua vốn là chân lý vĩnh hằng, nhân loại chà đạp lên nhau mà tranh giành sự sống, hiểu rõ điều này, tiểu tử, ngươi...
rất thích hợp gia nhập chúng ta.
” Giọng nói khàn khàn nhưng lại lấp đầy cảm xúc u ám khiến người cảm thấy khó thở.
Tuy vậy, đối mặt với nhiệt tình từ tên đại thúc cụt tay, Alan đâm ra lúng túng.
“Ách, thật ra ta không...
”
Thành thật mà nói, phản loạn quân? Hắn nghe danh là thấy không phải là mặt hàng gì đứng đắn.
Chỉ có đám bại não mới chọn gia nhập.
“Nga?” Wallenstein nhíu mày, thanh cự kiếm cầm trên tay có hơi nhúc nhích.
“Ý ta là...
Ta còn không biết tên của ngươi đâu, đại thúc?! ” Nam hài lập tức sửa giọng.
Wallenstein đưa cho Alan một ánh mắt ý bảo tiểu tử ngươi thức thời, sau đó mới nghiêm túc lên tiếng.
“Ta là một trong tông đồ phục vụ cho Phản Loạn Quân, độc thủ kiếm sĩ (One-armed Swordman), Wallenstein.
”
“Tiểu tử, hoan nghênh ngươi gia nhập vào bọn ta, tương lai cùng chung sức thực hiện lý tưởng!” Dứt lời phất lên áo choàng, tràn đầy bức cách xoay người trước hết rời đi.
Alan đành thở dài một hơi, bất đắc dĩ nghiến răng theo sau.
Hắn biết rất rõ, bản thân mà không đồng ý, tên máu lạnh trước mặt này khẳng định sẽ rất vui lòng tặng cho một kiếm bầu bạn cùng hai kẻ hồi nãy.
“Hết bị đám buôn người để mắt tới...
thoát được thì lại chịu ép buộc đi làm cách mạng, à không, phản loạn.
Nhân quyền hay luật bảo hộ nhi đồng ...
một cái bóng cũng chưa thấy.
”
“Thật là m nó quá đáng, nói xong xã hội văn minh đâu?”
...
Kết quả, đầu tiên ‘thu nuôi’ Alan cũng không phải là đại tỷ tỷ hiền lành nào đó, mà lại là một tên đàn ông trung niên mặt mày dữ tợn, hở cái là muốn rút kiếm chém người.
Nhưng dù sao có nơi nương thân tạm thời, an toàn vẫn được bảo đảm, hắn cũng không nên kén cá chọn canh.
Một quán trọ bình dân,
Ánh lửa trong lò sưởi bập bùng, xua tan đi giá rét.
Một lớn một nhỏ hai người đang ngồi đối diện trên chiếc bàn cũ kỹ, một người luôn miệng nói, người còn lại thì liều mạng tắc đồ ăn.
Thanh âm Wallenstein từ tốn nhưng ẩn chứa cảm xúc khá mãnh liệt, thỉnh thoảng còn xen lẫn sát khí đủ để khiến cho người bình thường run lẩy bẩy.
“Thế giới này, bản chất chỉ có thể là bạo lực thống trị hết thảy.
Mặt ngoài trật tự nhưng bên trong thối rữa tới tận xương, chúng ta cần làm, là xé rách chiếc mặt nạ giả dối đó...
”
Trong suốt bữa ăn, liên tiếp bị Wallenstein hốt du về lý tưởng ‘vĩ đại’ của Phản Loạn Quân, Alan chỉ cảm thấy mộng bức một trận.
“Đại thúc, ngươi thật sự không phải cái liêu đi truyền đạo.
Còn tự xưng tông đồ? Chắc hẳn không phải là thờ Jesus đi.
Bán hàng đa cấp còn so ngươi chuyên nghiệp nhiều, ít ra người ta còn biết vẽ bánh nướng...
”
Bề ngoài tỏ vẻ kích động nhưng vẫn không quên dùng tay húp từng muỗng canh cho ấm người, hắn âm thầm phúc phỉ.
“Tiểu tử, ngươi có vẻ như chịu thương rất nặng, vài ngày kế tiếp nghỉ ngơi thật tốt, sau đó sẽ bắt đầu huấn luyện chính thức.
”
Nói tới đây, Wallenstein trầm giọng:
“Chỉ cần nhớ kỹ một điều, dùng mọi thủ đoạn để mà...
sống sót! Ta rất kỳ vọng vào ngươi!”
Phản Loạn Quân không phải cơ quan từ thiện, tiểu tử trước mặt sống được tới trưởng thành cũng còn phải xem vận khí.
Nhưng Độc Thủ kiếm sĩ tự tin rằng ánh mắt mình sẽ không nhìn lầm.
“Biết...
”
Nghe giọng nói nghiêm túc tới mức khắc nghiệt từ Wallenstein, không hiểu sao, trong nội tâm Alan đột nhiên dâng lên một dòng nước ấm.
Bây giờ mới nhiều một chút vị nhân tình sao, xem ra ta trước đó hiểu lầm ngươi, lão ca!
Tuy chỉ có một chút, mục đích cũng không thuần túy, nhưng quan tâm vẫn là quan tâm, không phải ư?
Có điều tâm trạng tốt đẹp chưa duy trì được nửa ngày thì...
Wallenstein sau khi nhận một cú điện thoại, lại hết sức vô tình quăng cho Alan một tờ đơn, đá nam hài tội nghiệp đi ghi danh tiện thể nằm vùng tại kỵ sĩ đoàn của hoàng gia Vermillion.
“Ta có việc bận, thời gian ngắn chắc sẽ không trở lại, ngươi tạm đi tới chỗ đó huấn luyện cơ sở một hồi.
Xong việc ta tới đón ngươi.
”
Bản thân thì vội vội vàng vàng cuốn gói để thi hành nhiệm vụ nào đó.
Và hố hơn là, Wallenstein khi ấy quên chưa có thanh toán tiền cơm, khiến Alan bị người rượt chạy cả mấy khu phố.
Nhìn về phía sau mình mấy tên Blazer khoác đồng phục cảnh sát đang bám theo sát nút, nam hài tóc đen rốt cuộc lần nữa tức điên lên lớn tiếng nguyền rủa:
“Ngươi được lắm đấy đại thúc, đáng đời tới tuổi này mà còn độc thân!!! ”
Hồi ức kết thúc!
.