ANIMA

trương tú kỳ (2)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau cuộc đi chơi bằng xe máy, tuần sau là tổ chức dã ngoại đón sinh viên mới trong khoa.

Dã ngoại đón tân sinh viên là hoạt động lớn, tôi và Lý Quân Tuệ có cả đống việc để làm.

Ngoài các đồ nghề dã ngoại thì hoạt động hai ngày một đêm cũng phải chuẩn bị rất nhiều tiết mục.

May mà có Tiểu Vĩ giúp, mấy tiết mục trò chơi góp vui này nọ đều do nó phụ trách.

Sinh viên khóa dưới và tân sinh viên khoa Lịch sử tổng cộng có 80 người tham gia, chia thành tám nhóm nhỏ.

Mỗi nhóm có hai đội trưởng gồm một nam một nữ, do sinh viên khóa trên đảm nhiệm, phụ trách dẫn dắt sinh viên mới.

Hoạt động ngày thứ nhất là mệt nhất, chất đồ nghề lên xe trước khi xuất phát, nướng thịt buổi trưa, vui chơi buổi chiều, đốt lửa trại buổi tối vân vân, việc nào cũng đều khiến tôi bận mờ cả mắt.

Sau khi dạ hội lửa trại kết thúc, mọi người đi tắm rửa rồi lại quây tròn lại kể chuyện ma.

Kể chuyện ma xong, khi mấy kẻ nhát gan đã sợ vãi linh hồn, thì ép họ phải đi chơi đêm cho bằng được.

Đi chơi đêm về xong, phải kiểm tra quân số thật cẩn thận, rồi xua hết mọi người vào lều ngủ.

Tôi và Tiểu Vĩ canh đêm ở ngoài lều, vừa pha trà vừa tán phét cho qua đêm dài.

- Mày thích Lý Bạch phải không? – Tiểu Vĩ hỏi.

- Mày nhận ra à? – Tôi giật mình.

- Trước khi đi chơi bằng xe máy, lúc cô ấy rút trúng chìa khóa mày, trông cứ như là trúng số độc đắc ấy, lúc đó tao rất băn khoăn. Lúc về cô ấy lại rút trúng chìa khóa của mày, tao biết ngay chắc chắn có vấn đề.

- Có thể tao và cô ấy thật sự rất có duyên thì sao.

- Xì, tốt nhất là như thế. – Nó hỏi, - Mày làm cách nào thế?

Không muốn giấu nó, tôi bèn kể lại tường tận cho nó nghe, nó vừa nghe vừa cười, cuối cùng nói bái phục.

- Tao nghĩ chắc cô ấy rất thích mày nên mới phối hợp như thế. – Nó bảo.

- Có thể là vì hồi trung học tao với cô ấy đã quen nhau rồi, nên cô ấy ngại từ chối.

- Đừng giả ngốc nữa. Nếu cô ấy không thích mày, thì lúc bốc trúng chìa khóa của mày sẽ không vui đến thế đâu.

Tôi cười cười, không nói gì thêm, nhưng lòng thì phơi phới.

- Không ngờ hai cậu đang trực đêm thật. – Từ Nhã Linh đột ngột xuất hiện.

- Đương nhiên phải gác đêm chứ. – Tiểu Vĩ nói, - Chúng ta đi cắm trại ngoài trời mà.

- Tớ tưởng các cậu chỉ nói vậy thôi, để mấy em khóa dưới yên tâm ngủ trong lều.

- Hóa ra bạn không tin tưởng bọn mình. – Tôi nói, - Cảnh giác vừa phải thì rất tốt, nhưng cảnh giác quá độ sẽ trở thành đa nghi.

- Xin lỗi. – Cô ấy cười cười, vẻ hơi ngại ngùng.

- Ba giờ rồi. – Tiểu Vĩ nói, - Bạn vào trong ngủ đi.

- Ừ. – Cô ấy nói, - Ngủ ngon.

- Mày thích Từ Nhã Linh phải không? - Tôi hỏi.

- Lộ đến thế cơ à? – Tiểu Vĩ băn khoăn.

- Tối hôm vũ hội mày vứt tao lại, chở cô ấy về nhà. Loại chuyện thấy sắc quên bạn này, phải mất hết lương tâm, mất hết lý trí mới có thể làm được.

- Xin lỗi. – Nó cười, - Nói thật, lúc đó tao quên tiệt là cần phải chở mày về.

- Sao mày lại thích cô ấy?

- Lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, chỉ cảm thấy cô ấy rất hung dữ, rất khó gần. Nhưng sau khi khiêu vũ với cô ấy xong, tao cảm thấy cô ấy giống như một phần nào đó mà trái tim tao đã đánh mất.

- Hả?

- Tao biết nói như thế nghe rất kỳ cục, nhưng tao thật sự cảm thấy như vậy. – Nó nói, - Cái phần ấy tao tưởng rằng đã đánh mất không thể tìm lại nữa, không ngờ lại tìm thấy khi gặp được cô ấy.

Tôi ngẫm nghĩ lời nó nói, nhất thời không đáp.

- Tao nói khó hiểu lắm à?

- Cũng không hẳn. – Tôi nói, - Chỉ là những lời mày vừa nói rất giống lời mà một thành viên CLB tâm lý sẽ nói, cho nên tao rất khó tưởng tượng.

- Vậy tao nói đơn giản hơn nhé, tóm lại cô ấy chính là gu của tao. – Nó cười cười, - Hơn nữa “tạ tay[35]” cũng có thể dùng để luyện cơ bắp mà.

Tôi cũng cười. Tiểu Vĩ là một người thú vị, thức đêm cùng nó sẽ không nhàm chán.

Tôi và Tiểu Vĩ gác đến tận khi trời sáng mọi người đều thức dậy hết rồi mới chui vào lều ngủ bù.

Chương trình ngày thứ hai đơn giản hơn, do những người khác đảm nhiệm.

Đợi bọn tôi tỉnh dậy, bèn thu dọn lều trại, đóng gói đồ nghề chuẩn bị quay về.

Khi chụp bức ảnh tập thể cuối cùng, Tiểu Vĩ đặt tay lên vai Nhã Linh, tôi cuống cuồng hét lên: - Coi chừng!

Tiểu Vĩ và Từ Nhã Linh cùng quay sang nhìn tôi, mặt mày ngơ ngác, lộ vẻ băn khoăn.

- Vẫn cần phải cảnh giác ở một mức độ nhất định. – Tôi cười cười.

Nghe xong Từ Nhã Linh đỏ bừng mặt, còn Tiểu Vĩ thì hơi bối rối.

Sau buổi cắm trại một tuần là kỳ thi giữa kỳ, tôi phải đóng cửa chuẩn bị ôn luyện.

Nếu vì tổ chức hoạt động mà xao nhãng học hành, thì đúng là được một mất mười.

Sau kỳ thi giữa kỳ là tới kỷ niệm thành lập trường, trong trường tổ chức đủ loại hoạt động, hết sức náo nhiệt.

Tôi và San San sư tỷ đang bàn xem CLB tâm lý phải chung tay góp sức như thế nào thì Dương Ngọc Huyên xuất hiện.

Cô ấy chào tôi trước, tôi giới thiệu San San sư tỷ với cô ấy, rồi cô ấy mới chào hai chị ấy.

- CLB tâm lý của các bạn định biểu diễn tiết mục gì trong ngày hội trường thế?

- Đang đau đầu đây. – Tôi nói.

- Bảy giờ tối mai CLB thủ ngữ biểu diễn ở sân tầng một Trung tâm hoạt động sinh viên. – Cô ấy cười, - Hoan nghênh bạn tới xem. Em mời cả hai chị nữa ạ.

- Chắc là hay lắm đây. – Tôi nói, - Mình sẽ đi xem.

- Cảm ơn bạn đã khen. – Cô ấy nghĩ một lúc, - Ừm…

- Sao vậy?

- Lâu rồi không gặp, không biết nên nói gì đây.

- Bọn mình mới gặp nhau hồi khai giảng, tới giờ mới hơn một tháng thôi, cũng đâu có lâu.

- Như thế đã là rất lâu rồi. – Cô ấy nói.

Tôi sững người ra, không đáp.

- Nhớ đó, bảy giờ tối mai, sân tầng một.

- Mình nhớ rồi.

- Vậy mình đi trước đây. – Cô ấy vẫy tay, - Không làm phiền mọi người nói chuyện nữa.

Tôi cũng vẫy tay chào bye bye, nhìn theo bóng cô ấy đi xuống lầu.

- Cô ấy rất thích cậu phải không? – Di San sư tỷ hỏi.

- Chuyện này… - Tôi hơi bối rối, - Em cũng không rõ.

- Chị đoán có lẽ cô bé ấy rất thích cậu. – Tú San sư tỷ nói.

- Sao sư tỷ lại nói vậy?

- Tình yêu cũng giống như hắt xì hơi ấy, càng muốn nhịn, lại càng không nhịn được. – Di San sư tỷ nói.

- Mặc dù cô bé đó muốn kiềm chế hết sức, nhưng cuối cùng cũng đã vẫn hắt hơi. – Tú San sư tỷ nói.

San San sư tỷ bật cười, điệu cười vô cùng mờ ám.

Tối hôm sau một mình tôi tới xem tiết mục của CLB thủ ngữ, bọn họ biểu diễn tất cả tám bài hát.

Dương Ngọc Huyên chỉ xuất hiện trong bài Ánh trăng nói hộ lòng em.

Trên sân khấu có bảy thành viên CLB thủ ngữ biểu diễn bài hát này, nhưng chỉ có cô ấy mới thể hiện được vẻ đẹp tao nhã của những động tác khoa chân múa tay. Tôi bất giác nhớ lại cô gái hoa dành dành.

Có lẽ người khác sẽ không đồng tình, thậm chí cảm thấy tôi liên tưởng quá phong phú; nhưng trong mắt tôi, khí chất dịu dàng tao nhã của Dương Ngọc Huyên và cô gái hoa dành dành, quả thật rất giống nhau.

Hội trưởng cảm thấy trong kỳ hội trường nên có tiết mục, bèn triệu tập tất cả thành viên CLB tâm lý lại bàn bạc.

Có người đề xuất các thành viên quây thành một vòng tròn trên sân khấu, giống như trong giờ sinh hoạt CLB.

Giữa vòng tròn đặt một cái bóng đèn, các thành viên nắm tay nhau lầm rầm niệm chú một hồi, đột nhiên bóng đèn phát sáng.

- Chúng ta đâu có công năng đặc dị, xin hỏi làm thế nào để bóng đèn phát sáng?

- Kéo một sợi dây điện rồi giấu cho thật kỹ, bố trí một người núp trong góc âm thầm bật công tắc, đèn sẽ sáng liền.

- Cậu muốn làm bẽ mặt CLB tâm lý chắc? – Hội trưởng hét lên.

Hội trưởng nói không sai, tâm lý sẽ ảnh hưởng tới sinh lý, trạng thái tâm lý này của anh ấy sẽ dẫn đến cao huyết áp.

Tóm lại cuối cùng CLB tâm lý vẫn chưa bàn xong sẽ biểu diễn tiết mục gì, đành giải tán.

Trong thời gian hội trường nhà trường còn tổ chức vũ hội kỷ niệm, sinh viên trong trường cứ có thẻ sinh viên là được vào.

Năm ngoái tôi không tham dự vũ hội quy mô lớn này, năm nay cảm thấy đi xem cho biết cũng không trở ngại gì.

Vũ hội kiểu này khá có ý nghĩa đối với những cặp đôi cùng trường, như A Trung và Lâm Y Kỳ, Tiểu Vĩ và Từ Nhã Linh.

Tiêu Văn Doanh là sinh viên trường ngoài không được vào, nên Lý Quân Tuệ đành theo tôi vào hội trường để uống nước miễn phí.

Chỉ có sinh viên trong trường mới được dự vũ hội, nên tỉ lệ nam nữ chênh lệch thấy rõ, nam nhiều hơn hẳn. Thường thấy mấy thằng con trai vây quanh một cô gái mời nhảy, một số cô rất phấn khởi, nhưng có những cô lại phản ứng như cừu non lạc giữa bầy sói.

Giai điệu slow vang lên, đa số nam sinh sẽ ngồi ở ngoài rìa, bởi vì hai thằng con trai mà nhảy slow với nhau thì rất dị.

Nhưng phần lớn hội con trai sẽ vào sân nhảy những điệu nhảy nhanh, mặc kệ có bạn nhảy hay không.

Có bạn nhảy thì nhảy Soul, không có bạn nhảy thì quây lại một vòng tự nhảy tự sướng tự vui.

Tôi và Lý Quân Tuệ thì chỉ đến hóng hớt, từ đầu tới cuối đều ngồi bên ngoài uống cocktail và hồng trà.

- Ê, nhìn kìa. – Lý Quân Tuệ chỉ về phía trước bên phải tôi, - Jenny.

Theo hướng nó chỉ, vừa nhìn tôi đã thấy ngay Jenny đang nhảy điệu nhảy nhanh cùng với một người con trai, trước tôi chừng mười mét về phía phải.

Cô ấy là người có ngoại hình rất bắt mắt, dù ánh đèn có tù mù thì cô ấy vẫn rất bắt mắt.

- Ra chào một cái đi. – Nhạc vừa ngừng lại, Lý Quân Tuệ liền nói.

Tôi định ngăn nó lại, nhưng nó đã ngoạc mồm ra gọi: - Jenny!

Cô ấy ngoảnh lại, nhìn thấy Lý Quân Tuệ đang vẫy tay thì mỉm cười rồi đi về phía bọn tôi, ngồi xuống bên trái tôi.

- Sao không vào nhảy? – Cô ấy hỏi, - Có muốn tớ giới thiệu bạn nhảy cho mấy cậu không?

- Sao giọng cậu nghe giống má mì trong quán bar thế?

- Jack. – Cô ấy bật cười khanh khách, - Bạn lúc nào cũng funny.

Đang định đáp lại thì có một anh chàng từ bên phải xen vào, nói với cô ấy: - Có thể mời bạn nhảy được không?

- Xin lỗi. – Cô ấy lắc đầu, mỉm cười, - Mình muốn nghỉ một lúc.

Anh chàng kia vừa đi thì lại một anh chàng khác từ bên trái xông tới: - Liệu tôi có được hân hạnh mời em nhảy không?

Cô ấy vẫn lắc đầu, nói xin lỗi.

Thấy anh chàng thứ ba đang chuẩn bị đi tới, cô ấy lập tức khoác tay trái tôi đứng dậy nói:

- Xin lỗi, điệu slow này tôi muốn nhảy với bạn trai.

- Hả? – Tôi giật mình, có lẽ Lý Quân Tuệ cũng thế.

Tay phải cô ấy khoác tay trái tôi, đi vào sàn nhảy, càng đi càng nhanh, chân tôi có phần hơi loạng choạng.

- Ê. – Cuối cùng cũng dừng bước, tôi nói, - Sao cậu lại bảo tớ là bạn trai cậu?

- Cứ nhảy đi đã. – Cô ấy nói.

Cô ấy đặt tay phải lên tay trái tôi, tay trái đặt lên vai tôi, rồi mỉm cười.

- Chưa được cậu đồng ý đã kéo tay cậu, cậu có thấy thảnh thơi thoải mái không? – Cô ấy hỏi.

- Quả nhiên cậu vẫn còn nhớ. – Tôi thở dài.

- Đúng thế. – Cô ấy nói, - Con gái rất nhỏ mọn.

- Tớ biến thành bạn trai của cậu từ lúc nào mà tớ chẳng biết thế nhỉ?

- Anh thật quá đáng! – Hình như cô ấy rất tức giận, - Chuyện đã đến nước này rồi, mà anh còn dám chối?

- Tớ…

- Trêu cậu thôi. – Cô ấy bật cười, - Đừng căng thẳng.

- Cậu…

- Tớ nói cậu là bạn trai tớ là nói đùa thôi, nếu không tớ chẳng thể thoát thân.

- Lần sau ít đùa kiểu này thôi, không hợp với cậu đâu.

- Tại sao?

- Cậu xinh đẹp như thế, nếu con trai tưởng lời cậu nói đùa là thật, chắc chắn sẽ sung sướng sững sờ, nhưng sau biết cậu chỉ nói đùa thôi, thì người ta sẽ rơi thẳng từ thiên đường xuống địa ngục.

- Thôi được. – Cô ấy le lưỡi, - Sau này mình sẽ ít nói đùa kiểu này.

Hình như chẳng còn gì để nói nữa, lúc này tôi mới ý thức được tôi và cô ấy đang nhảy slow, lại còn bốn mắt nhìn nhau, mắt hai bên chỉ cách nhau 20cm.

Nhìn ở cự ly gần, càng thấy rõ hơn các nét lai của cô ấy, nhất là đôi mắt quả thật khá sâu.

- Cậu thấy tớ đẹp à? – Jenny khẽ hỏi.

- Này. - Tôi bớt vẩn vơ, - Lại nữa à?

- Không phải tớ trêu cậu đâu, tớ nghiêm túc mà. – Cô ấy hỏi, - Cậu thấy tớ đẹp thật à?

- Ừ. – Tôi gật đầu.

- Nếu tớ xinh đẹp, vậy thì người tớ cho là xinh đẹp hơn tớ, chắc chắn là càng xinh đẹp hơn.

- Có thể nói như vậy.

- Tớ có một người bạn trung học, giờ đang học Đại học ở Cao Hùng, tớ cảm thấy cô ấy đẹp hơn tớ.

- Ờ. – Tôi ờ một tiếng, - Rồi sao?

- Cậu có muốn giao lưu với bọn họ không?

- Ê.

- Ê cái gì mà ê, rốt cuộc là có muốn giao lưu với họ không?

- Cô ấy nóng tính lắm à?

- No.

- Tính cách rất tồi?

- No.

- Có khiếm khuyết về mặt nhân cách?

- No.

- Tớ biết rồi. – Tôi nói, - Cô ta chắc chắn là biến thái.

- Không phải!

- Để tớ suy nghĩ đã.

- Tớ sẽ nói chuyện này với lớp cậu, tớ không tin là họ sẽ cho phép cậu suy nghĩ.

- Ê.

- Đừng có ê nữa. – Cô ấy nói, - Họ muốn cắm trại ngoài trời, cậu cùng tổ chức cắm trại với họ đi.

- Sao lại tìm bọn tớ? Có thể tìm người khác mà.

- Nhã Linh nói buổi cắm trại đón tân sinh viên các cậu tổ chức rất tốt, lại còn gác đêm nữa, cho nên chính là các cậu.

- Tớ…

- Đừng nói nữa. – Cô ấy rút hai tay lại, - Nhạc ngừng rồi.

Đang định đi về thì nhạc lại nổi lên, vẫn là điệu slow.

Jenny lại kéo tay trái tôi xoay người di theo hướng ngược lại, tới gần cửa ra vào mới dừng lại.

- Có thể nhảy được rồi. – Cô ấy khẽ thở dốc.

Dù hơi băn khoăn, nhưng cô ấy đã vào tư thế nhảy, tôi cũng đành nhảy thêm một điệu slow với cô ấy.

Cứ nhìn mãi đôi mắt cô ấy ở cự ly gần sẽ rất dễ tim đập chân run, tôi bèn từ từ chuyển dời tầm mắt.

- Khi khiêu vũ phải nhìn bạn nhảy mới lịch sự. – Jenny nói.

- Xin lỗi. – Tôi lại nhìn vào mắt cô ấy.

- Tớ có xinh không? – Nhìn thẳng vào tôi, cô ấy khẽ hỏi.

- Cậu lại thế rồi?

- Tớ có dễ thương không?

- Đừng đùa nữa.

- Tớ đẹp không?

- Ê.

- Tớ ghê gớm không? – Cuối cùng không nhịn được, cô ấy bật cười.

Tôi cũng cười theo, Jenny đúng thật là tinh quái ranh mãnh, thậm chí là hơi ngớ ngẩn.

- Sao cậu lại kéo tớ ra chỗ này nhảy? – Tôi hỏi.

- Lát nữa hết nhạc, tớ có thể đi thẳng luôn. – Cô ấy nói, - Nếu không rất khó chuồn.

- Vậy chúng ta di chuyển ra chỗ cửa đi.

- Ý kiến hay. – Cô ấy cười.

Chúng tôi vừa nhảy vừa di chuyển về phía cửa ra, người nhân viên gác ở cửa kinh ngạc nhìn bọn tôi.

- Tớ sẽ còn tìm cậu. – Nhạc vừa ngừng, cô ấy liền nói, - Nhớ phải tổ chức cắm trại nhé!

Cô ấy cười cười, vẫy tay rồi nhanh chóng xoay người ra khỏi cửa.

Chú thích:

[35] Từ “tạ tay” trong tiếng Trung phát âm giống từ Nhã Linh.

Truyện Chữ Hay