Anh Yêu Em

chương 40: ngoại truyện

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hai giờ qua đi, Tô Dung tránh ở một góc một góc bên ngoài phòng thí nghiệm, mở ra trang sách, vẫn là một tờ của hai giờ trước.

Đêm mùa đông, vẫn có thể thấy không ít bóng dáng những người mặc váy. Đối với người sợ lạnh như Tô Dung, mỗi khi nhìn thấy đều nhíu mày, rùng mình không sao chịu được.

Nhiệt độ xuống thấp hơn mười độ, cho dù tránh ở góc khuất của phòng học, mặc vào áo ba-đờ-xuy lông chim, vẫn không thể đẩy lùi cơn rét lạnh.

Co ro thu người thành một đoàn, tránh cơn lạnh kéo dài không dứt, trời giá rét làm hai hàm răng cậu chịu không nổi run lên bần bật.

Thế nhưng, nghĩ đến hành động hiện tại của chính mình, cậu lại nhịn không được cả người ấm áp lên, vui vẻ ngây ngô cười.

Khẩn trương xoa xoa hai tay, ánh mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài, thấy bạn học đi ngang qua, lại lập tức cúi đầu làm bộ đọc sách.

Kỳ thật, không ai chú ý tới cậu, nhưng mà vẫn nhịn không được muốn trốn những ánh mắt kia.

Tâm tình giống như sắp làm kẻ trộm, rõ ràng không phải đang làm chuyện gì kỳ quái, chẳng qua cậu cũng chỉ là đang ở trong một đám người mà thôi.

Ngây ngô cười, khẩn trương, lại khiếp đảm cúi đầu, liều mạng an ủi chính mình không có việc gì.

Thời gian cứ như thế từng giây từng phút trôi qua.

Lại thêm ba mươi phút nữa, Tô Dung cuối cùng thấy cửa phòng thí nghiệm mở.

Cậu nín thở ngưng thần, hai tay không tự giác nắm chặt sách vở, ánh mắt nhìn chăm chú vào mỗi một khuôn mặt nam tính từ trong phòng tươi cười đi ra.

Sau khi tốp năm tốp ba nghiên cứu sinh ra hết, cuối cùng người đóng cửa lại chính là một nữ sinh.

Tô Dung kinh ngạc trừng lớn hai mắt, tay không tự giác buông ra, sách giáo khoa rơi xuống đất phát ra tiếng vang.

Cao Thịnh đâu?

Chẳng lẽ cậu nhớ lầm?

Ngày hôm qua rõ ràng cậu nhìn thấy bản bút ký của anh, là hôm nay anh ở lại trường học làm thí nghiệm.

Tâm trong nháy mắt băng hàn tới cực điểm, cả người bỗng nhiên đều bắt đầu rét lạnh thấu xương.

Không có ước định, lại có một loại phẫn giận vì bị lừa gạt cùng cảm giác mất mác.

Cậu cúi đầu dùng sức xoa xoa mặt, thu thập sách vở, chuẩn bị trở về một mình trải qua lễ Giáng Sinh.

Có lẽ, anh đã có hẹn, chỉ là không viết ở bảng giờ giấc mà thôi.

Mà chính mình, lại đang tính làm gì chứ?

Đẩy cửa ra, buông xuống khuôn mặt có chút mệt mỏi, thông qua xoang mũi, không khí đông lạnh cơ hồ như ngàn mũi kim châm vào khí quản, trong lòng lại càng không thoải mái.

Sớm biết như thế này, thì nằm ở nhà ngủ một giấc quên đi.

“Tô Dung? Sao cậu lại ở trong này?”

Tô Dung không rõ ràng lắm chính mình làm sao xoay người lại, thế nhưng khi cậu thấy nam nhân kia hướng chính mình chạy tới, cậu đột nhiên có loại cảm giác uỷ khuất mà muốn khóc.

Cúi đầu đem cảm giác khó chịu xoá sạch, vừa mới ngẩng đầu, nơi cổ trần trụi bỗng nhiên trở nên ấm áp.

“Không sao, không cần.” Tay Tô Dung đặt lên khăn quàng cổ, miệng nói không cần, thế nhưng lại không có ý muốn lấy chiếc khăn ra, càng đừng nói là trả lại.

Tay đặt trên lớp lông mượt mà của khăn quàng cổ, cùng với nói lời chống đẩy, giống như đang vuốt ve ấm áp của kẻ khác, nơi này còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Cao Thịnh.

“Tôi không lạnh, cậu cứ choàng đi, đừng lấy ra.”

Tô Dung gật gật đầu, như là sợ anh đổi ý, không tiếp tục từ chối.

Có ấm áp vờn quanh, thật khác với cảm giác rét lạnh vừa nãy, theo bản năng càng thêm quấn chặt khăn quàng cổ, mùi ấm áp của nam nhân làm hồng chóp mũi, nhợt nhạt tươi cười rất đỗi ngọt ngào, giấu ở phía sau khăn nên không bị ai đó phát hiện.

“Hôm nay khoá học của cậu trễ đến thế sao? Giảng viên không biết ngày hôm nay có ý nghĩa gì ư, không biết rất nhiều người vội vã tan học đi chơi lễ Giáng Sinh?” Cao Thịnh nhìn nhìn đồng hồ, cười nói.

“Ân, cho nên muốn nói ngày hôm qua nhìn thấy trên bản bút ký của anh viết hôm nay sẽ ở phòng thí nghiệm, cho nên mới tới đây nhìn xem anh còn trong ấy không?” Vừa mới nói xong, Tô Dung mới ý thức được chính mình đang nói năng lộn xộn, kỳ quái, liền cúi đầu nhanh hơn cước bộ, có loại cảm giác nan kham muốn khóc.

Rốt cuộc cậu đang nói cái gì thế này?

Sớm biết thế này hôm nay sẽ không lại đây, nguy hiểm thật!

Cao Thịnh lại giống như không phát hiện có cái gì kỳ quái, nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên thật cao hứng giữ chặt cậu, “Đúng rồi, bạn tôi có cho tôi hai phiếu nhà ăn chiêu đãi miễn phí, muốn cùng đi ăn hay không? Cậu hẳn là chưa từng đi?”

Bị giữ chặt Tô Dung có điểm sửng sốt, cả khuôn mặt đều đỏ, gật đầu không đúng, lắc đầu cũng không đúng, chỉ nhẹ nhàng mà 『 Ân 』một tiếng.

“Xe máy của tôi dựng ở bên cạnh, lại đây đi.”

Tô Dung bị anh lôi kéo về phía chiếc xe, đáy lòng có loại cảm giác vừa nan kham lại vừa hạnh phúc bao phủ.

Trong sân trường lúc là sáu, bảy giờ, chỉ còn lại có mấy ngọn đèn toả ánh sáng mờ nhạt.

Có thể thấy rõ ràng phương hướng muốn đi, thế nhưng lại thấy không rõ lắm biểu tình trên mặt.

Cho nên, cho dù bị lôi kéo như thế, hẳn là sẽ không kỳ quái đi? Cho dù là hai nam nhân, có thể cũng sẽ không có người quá chú ý đến đâu.

Tô Dung do dự hưởng thụ sự ngọt ngào này, lại cảm thấy khuỷu tay bắt đầu nóng lên.

Cho dù cách vài lớp quần áo, tựa như ánh thái dương mùa hạ chiếu thẳng vào chính mình, ấm áp làm cho cậu thật thỏa mãn.

Đội nón bảo hộ, Tô Dung từ trong ba lô lấy ra khẩu trang, cậu chán ghét mùa đông, chán ghét cảm giác lạnh như băng, ngồi xe máy mà không mang khẩu trang chắc chắn sẽ bị lạnh chết.

Thắt dây nón bảo hộ, ánh mắt Tô Dung hướng về phía cái nón phía trên.

Đây là do chính cậu chọn, đặt ở trong xe anh, bởi vì hai người ở cùng nhau, thường thường cùng nhau ăn cơm hoặc cùng đi ra ngoài, cho nên mới mua.

Không biết có ai mang qua chưa? Ánh mắt cậu tối sầm lại, tâm tình lại trầm xuống.

Hảo muốn hỏi. . . . . .

Không thể hỏi.

Vào thời điểm nào mới có thể mở miệng hỏi anh?

Còn phải chờ bao lâu?

Xe máy bằng phẳng chạt trên quốc lộ, tốc độ làm kẻ khác tâm an, nhưng tâm an chỉ là trong nhất thời thôi, không biết vào thời điểm nào mới có thể làm cho cậu chân chính an tâm?

“Đang nhìn cái gì?”

Tô Dung giật mình ngẩng đầu, một lần nữa nhìn về phía anh, “Không có gì.”

Cao Thịnh nhìn thấy nón bảo hộ trong tay cậu, cảm thấy có chút quen mắt, “Em nếu muốn mua liền mua đi.”

Tô Dung cười buông nó, “Trong nhà đã có, tại sao còn muốn mua?”

“Nhưng mà em nhìn nó rồi ngẩn người đã lâu.” Thuận tay cầm lấy nón bảo hộ kia, thật cẩn thận đánh giá qua một lượt.”Không có gì đặc biệt, nhưng đỉnh đầu rất đỗi an toàn.”

Tô Dung bật cười, “Nó vốn chính là nón bảo hộ mà.”

“Cười cái gì? Là em rất kỳ quái. . . . . .” Cao Thịnh nhìn nhìn rồi bỗng nhiên nở nụ cười.

“Xảy ra chuyện gì?” Tô Dung tiếp nhận nón bảo hộ, cũng bắt đầu đánh giá, “Anh thấy có gì lạ sao?”

“Cùng nón bảo hộ thời đại học của em giống nhau.”

Tô Dung mặt đỏ lên, buông nó xuống, “Anh còn nhớ rõ?”

“Đương nhiên nhớ rõ.”

Tô Dung gật gật đầu, trực giác định mở miệng hỏi.

Bất quá đến bên miệng vòng vo mấy lượt, lại nuốt vào.

Hiện tại hỏi cũng quá kỳ quái, đó đều là chuyện trước kia, nói gì thì nói, hiện tại hai người đã ở bên nhau.

Nghĩ đến đây, Tô Dung lại cúi đầu.

Thật là, thời điểm không thể hỏi, nói không nên lời, mà thời điểm có thể hỏi, cũng nói không nên lời.

Cao Thịnh nhìn thấy Tô Dung ngơ ngẩn, có chút suy nghĩ phức tạp nhíu mày.

Rốt cuộc là có việc gì? Anh cũng rất muốn biết.

Bị cậu gạt bỏ ra khỏi đầu óc trong mười mấy phút vừa qua, anh muốn biết đến tột cùng là cái gì đã chiếm cứ hết ý nghĩ của người yêu.

“Tô Dung?”

“Ân?” Tô Dung nâng mắt lên, đối diện một đôi mắt phá lệ nghiêm túc, thoạt nhìn rất đỗi thu hút, làm tim cậu đập rộn ràng.

Thẹn thùng bán thuỳ mắt tiệp, sợ bị Cao Thịnh nhìn ra chính mình cư nhiên giống như một đứa nhóc với mối tình đầu, chỉ một ánh mắt thôi cũng có thể làm cho cậu đầu váng mắt hoa.

“Vừa rồi em suy nghĩ cái gì?”

“Không có gì.”

“Nhất định là em có suy nghĩ gì đó, tại sao không nói cho anh biết?”

“Không có gì mà.”

“Tô Dung, em đang nghĩ đến nam nhân khác?” Cao Thịnh đè thấp thanh âm, không phải sợ người khác nghe thấy, mà là điềm báo tức giận.

Tô Dung kinh ngạc nhìn về phía anh, vừa bực mình vừa buồn cười lướt qua anh đi về phía trước, “Chịu không nổi.”

Quên đi, dù sao cũng đã là quá khứ, hiện tại đã được bên nhau, mới là tối trọng yếu.

Cho dù hỏi ra, nghe được đáp án, nếu không phải chính mình thích, mà là cái đáp án kia, cũng chỉ là tăng thêm phức tạp, phá hư không khí mà thôi.

“Tô Dung.” Cao Thịnh hắc sắc nghiêm mặt đuổi kịp cậu, đưa cậu kéo vào một công viên trong chợ đêm.

“Anh định làm gì?” Tô Dung chạy nhanh tránh khỏi tay anh, hai nam nhân dây dưa thế này thật sự rất kỳ quái.

Cao Thịnh mặc kệ cậu, đem người áp đến thân cây, động tác tránh né của cậu làm cho anh cảm thấy có chuyện lạ.

Là tên nam nhân nào?

“Nói, rốt cuộc em đang suy nghĩ cái gì?”

Tô Dung nhìn thấy anh rồi không hiểu vì sao, bỗng nhiên khởi xướng tính tình muốn trêu chọc người yêu, “Thật sự không có gì.”

“Anh không tin, Tô Dung, em nói cho anh biết, anh không thích em nghĩ đến chuyện mà anh không biết, giống như cho tới bây giờ anh cũng không hiểu biết em.”

Tô Dung kinh ngạc nhìn anh, “Tại sao anh lại nghĩ như thế?”

Trầm mặc đã lâu, Tô Dung cơ hồ nghĩ là anh giận đến không muốn nói chuyện.

Hai mắt Cao Thịnh bỗng nhiên tràn đầy chua xót, thở dài một hơi, buông tay ra, xoay người giống như đứa trẻ dùng chân đá tảng đá.

“Anh biết, bởi vì trong quá khứ, rất nhiều thời điểm, em đều thói quen áp ức ý nghĩ của chính mình. Tựa như vào thời điểm em còn thầm mến anh. Tô Dung, là báo ứng sao? Anh hiện tại giống như là đang yêu thầm em vậy. Rõ ràng chính là người yêu của nhau, vậy mà anh vĩnh viễn không biết em đang suy nghĩ cái gì. Nếu sớm một chút biết tâm ý của em thì tốt rồi, sớm một chút, như vậy chúng ta cũng trở thành người yêu ăn ý sớm vài năm, ít nhất, anh cũng biết đến tột cùng em đang suy nghĩ cái gì?”

Là bất an, thật lớn bất an làm cho anh bởi vì không thấu được suy nghĩ của Tô Dung mà sợ hãi.

Tô Dung đầu tiên là kinh ngạc, định đi giải thích rõ, sau một lúc im lặng mới ôn nhu từ phía sau ôm lấy nam nhân bỗng nhiên tính trẻ con làm cho người ta đau lòng.

“Em là đang nghĩ, cái nón bảo hộ kia, anh có cho người khác đội qua hay không?”

Nói ra, cho dù cảm thấy hiện tại so đo điều này thật mất mặt, nhưng còn sống khá giả hơn là nhìn thấy bộ dáng khó chịu của nam nhân này.

“Thật không?”

“Ân.”

Cao Thịnh cười lắc đầu, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Không có.”

“Không có?” Tô Dung không tin hỏi lại.

Mặc dù ở đáy lòng nói qua mấy ngàn vạn lần không cần để ý, nhưng kỳ thật vẫn là phi thường để ý.

“Anh nhớ rõ giống như chưa từng muốn làm như thế. Khi mua nón bảo hộ, anh nói sau này không dùng càng phiền toái, em liền nhíu mày, cho nên không có đem nón bảo hộ của em cho người khác mượn qua.”

“Phải không? Em đều đã quên.” Buông tay ra, sờ mày chính mình, cậu thật sự đã quên.

Động tác rất nhỏ, tình tự nhất thời, cậu căn bản nhớ không được.

Cao Thịnh đột nhiên nở nụ cười, “Em còn nhớ rõ quẻ bát quái kia không? Anh nhớ rõ em còn hỏi qua anh.”

” Quẻ bát quái gì?”

“Khi đó không phải gặp được Tử Kì, hắn kể với em là anh luôn nói với mọi người sẽ không dùng nón bảo hộ. Thế nhưng, có một lần hắn nhìn thấy ở trong xe anh có nón bảo hộ, biết em đang ở cùng với anh, thế là tìm cơ hội trộm hỏi em có xem qua anh có ý định siêu cường giữ lấy hay không, ngay cả nón bảo hộ của bạn gái cũng không cho người khác đội? Em còn nhớ rõ không?”

“Nhớ, nhớ rõ.” Tô Dung bỗng nhiên nói lắp.

“Em nói với anh xong, còn hỏi anh, anh trước kia đem nón bảo hộ của bạn gái để ở nơi nào? Sớm biết thế, sẽ không dùng nhiều tiền để mua nón bảo hộ. Đúng không?”

“Đúng.” Tô Dung cảm thấy chính mình nóng ran giống như phát sốt.

“Anh nhớ rõ anh trả lời em, nào có nón bảo hộ gì của bạn gái đâu, rồi em không hỏi lại nữa. Khi đó anh cảm thấy rất kỳ quái, anh rõ ràng đã nói qua với em là anh không có bạn gái.”

“Đúng. . . . . .” Nóng quá. . . . . . Tô Dung bắt lấy khăn quàng trên cổ.

“Hiện tại anh cuối cùng mới biết em đang định hỏi cái gì, em cũng vòng vèo một vòng quá lớn.”

Tô Dung cúi đầu, cảm thấy cả người như đứng trong đống lửa, vành tai hồng đến sắp xuất huyết.

Cao Thịnh nhìn cậu, thật ôn nhu nở nụ cười, “Sau này, anh cũng sẽ không đem nón bảo hộ cho người khác mượn.”

“Ân.”

Trong công viên, ngọn đèn mờ nhạt chiếu rọi hai bóng dáng thật dài, chậm rãi tới gần, rồi mới dung hoà cùng một chỗ.

Ngọn cây bị gió gợi lên, phát ra thanh âm giống như tiếng cười.

Trăng rằm mắc câu, cười đến hảo ngọt.

Truyện Chữ Hay