Anh Yêu Em Rất Nhiều

chương 37

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Anh không nói lời nào, cô cũng không nói, một lúc sau, anh mới lên tiếng, giọng nói rầu rĩ, “Chuyện ba mẹ anh… là do tai nạn máy bay, lúc đó anh mười tuổi.”

Chỉ một câu, nhưng dường như đã chạm tới miệng vết thương tưởng đã liền lại, theo thời gian tưởng đã xóa nhòa, nhưng nay chỉ nhẹ nhàng chạm đến, vẫn khiến ta cảm thấy nhói lên một cơn đau nhỏ.

Ngồi một lúc, anh mắt của cô đã thích ứng được không gian tối tăm mông lung trong phòng khách, trầm mặc một hồi lâu, rốt cục cô vươn tay, chạm vào ống tay cái áo ngủ của anh, hiện tại cô chỉ mặc một chiếc áo ngủ, thân thể hơi lạnh co rúm lại. Thật ra cô không nghĩ rằng anh lại đột nhiên nói chuyện ba mẹ mình với cô, trước kia cô không hề hỏi anh, mà anh cũng ít khi kể chuyện trong nhà anh hay chuyện công việc, chuyện hay nói với cô nhất, có lẽ là trêu chọc cô mà thôi. Tuy rằng lúc chiều cô đã nghe dì Ngô nói về chuyện ba mẹ anh, nhưng lúc này nghe chính miệng anh nói ra, lại cảm thấy nặng lòng hơn, từng lời nghe được, thấm vào trong lòng, vọng đến cảm giác đau nhói.

Cô không hề nghiêng đầu nhìn anh, tay phải vẫn ôm lấy ống tay áo của anh, tay trái của anh vươn đến, vòng tay ôm lấy cô. Anh nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, vùi mái đầu cô vào lồng ngực mình.

Cả người cô vùi sâu vào lòng anh, không đành lòng đẩy anh ra, cứ để mặc anh ôm mình.

Mãi đến lúc vai trái có cảm giác lành lạnh, tập trung lại nhìn, mới phát hiện nút áo ngủ của cô không biết khi nào đã bị cởi mất hai cái, quần áo trên người cô vốn rộng, bị anh cởi hai nút áo, toàn bộ vai trái đã bị lộ ra. Áo lót bên trong của cô thấp thoáng ngay vị trú nút áo thứ ba, anh đang nhìn xuống, khóe miệng cười đến gian tà.

Không hổ là công tử anh chơi, sao cô lại không để ý cơ chứ, vội lấy tay trái khép cổ áo ngủ, tay phải đẩy bàn tay anh ra, “Anh muốn làm gì?”

Anh đưa khuôn mặt tới gần, chạm lên chóp mũi của cô, “Em nói xem anh muốn gì? Anh đang đau lòng, em cũng nên an ủi anh đi chứ?”

Một người đàn ông như anh cần phải an ủi sao, anh cũng không phải người có số phận hẩm hiu, cũng không phải nhân vật nữ chính éo le trên chương trình lúc giờ, cũng không phải là người có trái tim yếu ớt gì, mà có muốn an ủi, cũng không phải an ủi kiểu này, Nhất Hạnh nói thầm trong lòng một lúc, nhưng rốt cũng cũng không nói ra miệng, nhìn thấy gương mặt tuấn tú càng ngày càng lại gần, còn cười đầy mờ ám, “Bộp” Cô đứng phắt lên từ sô pha, “Em đi ngủ.”

Còn chưa bước được bước nào, tay anh đã ôm lấy thắt lưng cô, dùng lực nhưng lại nhẹ nhàng, ôm ngang Nhất Hạnh vào trong ngực, sau đó bước đi như bay, trong chốc lát đã đi lên lầu, sau đó “Rầm” một tiếng, đá văng cửa mở ra.

Nhất Hạnh bị một trận hoa đầu chóng mặt, không kịp phản ứng gì, đã bị anh đặt dưới người, hơi thở phả lên tai, khó chịu ngứa ngáy. Đương nhiên cô không để anh dễ dàng muốn làm gì thì làm, cố gắng đẩy anh ra, “Lâm Tử Diễn, Lâm Tử Diễn, anh…” Ở chỗ của người ta, cô cũng không dám kêu to, mà cho dù cô kêu to, không chừng cũng không có ai tới cứu cô.

Anh mắt điếc tai ngơ, làm như không nghe thấy, cúi người cắn nhẹ vành tai cô, vừa cắn vừa phát ra tiếng cười trầm thấp. Nụ hôn ẩm ướt trượt từ vành tai lưu luyến xuống khóe môi, thình lình phủ lên môi cô, trằn trọc. Cô bị hôn đến choáng váng, không nhớ cả việc mình ở đâu cũng không nhớ, bối rối đến mức không quơ tay chân bừa bãi, quýnh quáng đến mức đập tay lên đầu giường, cơn đau truyền đến mới khiến cô tỉnh táo lại. Rốt cục cô dùng sức, “Bịch” xô anh qua một bên mà ngồi dậy, tóc xoa tung về phía trước mặt, cô ngồi ở trên giường, muốn đi ra ngoài phải vòng qua anh, vì thế cô cẩn thận di chuyển, còn phải chú ý sắc mặt và hành động của anh.

Tốt lắm, sắc mặt bình tĩnh, cũng không nhúc nhích, chỉ ngồi ở đầu giường nhìn cô, mặt cô đỏ hồng: “Em về phòng mình ngủ, ngủ ngon.”

Tận lực vọt về phía chân giường, nhanh chóng xuống giường, nhưng mũi chân còn chưa chạm đất, phía sau truyền đến một lực mạnh, cổ tay trái chị tóm lấy, Nhất Hạnh nghiêng người, biểu tình trên mặt anh lại ra vẻ vô tội, giật mạnh, cô lại ngã xuống trên ngực anh.

Làm sao bây giờ, hiện tại lên làm gì, cô lại thử đứng lên, nhưng âm điệu anh phát ra là lạ, còn mang theo giọng điệu vui sướng khi người khác gặp họa: “Em đừng có lộn xộn, xảy ra chuyện tự gánh lấy hậu quả.”

Trong lòng cô có không biết bao nhiêu là uất ức, cam chịu mà nuốt xuống cơn giận, tức đến mức không nói nên lời, sớm biết thế, lúc trước đã không đồng ý, có sợ đi một mình cũng phải về, có phải bò về cũng phải bò, thì đã không phải lâm vào cảnh này, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, cũng không có khả năng kêu bà nội Lâm Tử Diễn hay là dì Ngô.

Anh chỉnh lại hai cánh tay mình, vòng qua ôm lấy eo cô thật an ổn. Chưa từng mất mặt như vậy trong dời, mặt Nhất Hạnh đã sớm nóng lên như nước sôi.

Dù sao cũng sắp “tiêu” Nhất Hạnh thầm suy nghĩ, cố gắng thoát khỏi móng vuốt sói.

Cũng không biết cô đèn lên anh thế nào, lại nghe thấy anh “Ai” xuýt xoa một tiếng, cô vội nắm tay lại, nhìn anh nghi hoặc.

“Hôm nay sao em lại không ngoan thế, còn hắt canh vào anh…”

Cô cũng không phải cố ý, nhưng mà canh cá tuy là mới múc ra, nhưng cũng không phải quá nóng, nhưng nhìn mặt anh cứ như là bỏng rất nặng, khiến cho cô cảm thấy như thể mình đã phạm phải tội lớn, dường như không thể trốn tránh nữa, cô đành phải hỏi một câu: “Vậy anh có bị phỏng không?”

Trên người anh mặc áo ngủ, nghe cô hỏi, lại bày ra vẻ mặt như mèo nhỏ tội nghiệp, “Rất nóng.” Nói xong lập tức bắt lấy tay cô, nhấn lên lưng mình, “Không tin em xem đi.”

Cô biết anh cố ý, tư thế hai người lúc này không được đứng đắn, đêm hôm khuya khoắt, quần áo xộc xệch, còn lôi kéo muốn cởi ra, cô quyết tâm phải rời khỏi phòng ngủ này ngay.

Nhưng sao cô ngờ được Lâm Tử Diễn vừa thấy cô có động tĩnh, ngăn tay lại, vị trí hai người trong chớp mắt thay đổi, hai ba giây đã cởi hết nút áo còn lại trên áo ngủ của cô, động tác lưu loát liền mạch.

Nhất Hạnh trợn mắt há hốc miệng, Lâm Tử Diễn sử dụng một lúc cả môi và tay, ngay cả một tia phản kháng cô cũng không có. Môi của anh đi lên, buộc cô hé miệng, một bàn tay ấn lên vai trái của cô, vuốt ve một đường đi xuống.

Nhất Hạnh cố gắng kháng cự, nhưng cũng không ngăn được động tác của anh, tay của anh lướt từ cằm cô xuống, dừng ở lưng chừng, giống như một con báo đang rình mồi, chờ thời cơ mà phát động.

Bởi vì cô không đẩy nổi anh, đành phải nhắm chặt hai mắt, nghiêng mặt đi, chỉ nghe được tiếng tim đập của chính mình, từng nhịp từng nhịp manh, giống như là muốn phá tan cả lồng ngực, hai tay siết lấy drap giường, bày ta bộ dạng sắp sửa hi sinh. Anh phủ lên người cô, thở nhẹ, cô mở mắt ra, thấy anh đanh nhìn cô, trên mặt không thể hiện biểu tình gì, cứ duy trì mãi tư thế như vậy, tầm mắt thẳng tắp của anh chìm vào đáy mắt của cô, đôi mắt không nhìn thấy đáy kia của anh như mất đi một vài tia sáng rực rỡ thường ngày.

Taycô chậm rãi buông drap giường ra, có lẽ tim đập quá nhanh lên lồng ngực nhói đau.

“Tử Diễn…”

Anh nghiêng người, “Đi ngủ sớm đi.” Nói xong thì xuống giường, tắt đèn đầu giường cho cô, sau đó lại đi ra khỏi phòng khép cửa lại.

Sau nửa đêm, cô ngủ không được yên ổn. Rạng sáng mới miễn cưỡng ngủ được một chút, lúc tỉnh lại còn rất sớm, mặc quần áo rồi ra khỏi phòng ngủ, thì gặp ngay dì Ngô.

“Dì Ngô.”

“A, dậy rồi sao?” trong tay dì Ngô là một cái túi nhựa trong suốt, bên trong là những hạt nhỏ màu xám.

“Đây là cái gì?” Nhất Hạnh nhìn cái túi nhỏ.

“Thức ăn cho cá.”

“Thức ăn cho cá? Trong nhà có nuôi cá vàng sao?” Cô ở đây cả đêm hôm qua có thấy con cá nào đâu.

“Nuôi ở thư phòng, chỗ của Tử Diễn, mỗi ngày đều nhìn tới vài lần, hồi trước nó luôn ngại phiền hà, không hiểu sao năm ngoái lại quyết định nuôi, đi ra ngoài một chuyến lại thì mang theo hai hai con cá vàng, nuôi bể kính ở thư phòng.”

“Con đi xem thử không?” dì Ngô đẩy cửa thư phòng, quay đầu hỏi Nhất Hạnh.

“Vâng.”

Là hai con cá vàng có vây màu ngân đỏ, bể kính được trang trí hòn non bộ và bèo trông đẹp mắt, hai con cá vàng nhàn nhã bơi lôi. Năm trước lúc sinh nhật cô, anh tặng cô hai bịch cá vàng, nhưng cô lại không lấy, đưa lại cho anh: “Anh nuôi cho em, nuôi cho tốt, sau này em sẽ kiểm tra.”

Sau này khi tới nhà riêng của anh, cô cũng không thấy hai con cá đó đâu, cũng không để ý, hóa ra là nuôi ở đây.

Lúc trước cô còn học ở đại học cũng nuôi cá vàng, mỗi ngày đều thay nước, nhưng cũng chỉ nuôi được mấy tháng là lại chết. Cá vàng rất khó nuôi, nhưng hai con này cũng đã hơn một năm, cô cúi đầu nhìn hai con cá, hỏi: “Dì Ngô, hai con cá này nuôi được một năm rồi ạ?”

“Thật ra cũng không phải, đây là hai con mới nuôi sau này, lúc trước cũng nuôi hai con, nhưng được nửa năm đã chết, sau đó Tử Diễn lại mua hai con khác, giống hai con cũ như đúc.”

Truyện Chữ Hay