Anh Yêu Em Rất Nhiều

chương 31

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

… chỉ cần cô nguyện ý, chẳng sợ phía trước chong gai khổ ải, anh cũng sẽ mang cô đi đến cuối đường, quyết sẽ không khiến cô chịu nửa điểm uất ức…

.

Thật ra ở bữa tiệc khi nãy, mọi người không thể nào không uống rượu, nhưng khi quay về, xe đi cực kì chậm, không có nổi một chút dáng vẻ của xe thể thao, ngay cả xe máy bên kia đều liên tục vượt qua. Nhìn phía trước, anh thật tỏ ra nhàn nhã, hai tay nắm tay lái, lái xe thể thao một cách thảnh thơi, thỉnh thoảng dùng tay phải xoa khẽ khóe miệng, khó có được dịp thấy anh an nhàn ngắm cảnh thành thị như vậy.

“Tử Diễn, hôm nay anh làm sao vậy?” Quen lâu như vậy, cho tới bây giờ chưa thầy qua trạng thái như hôm nay của anh, vẻ hoan hỉ hiện cả lên ở đuôi chân mày.

Anh nghe vậy cũng không quay đầu, ho nhẹ vài tiếng: “A, không có việc gì, không có việc gì.”

Gần nửa tiếng xe thể thao mới đến tiểu khu dưới lầu, tuy là buổi chiều ba bốn giờ, nhưng đang là mùa đông, cho nên tiểu khu dưới lầu cũng không có người qua lại, cô xách túi xuống xe, anh cũng đi ra, vẫn theo cô đi vào hàng hiên, cũng không nói gì.

“Còn có chuyện gì sao?” Cô cuối cùng xoay người lại hỏi.

Nhìn thấy thần sắc vui vẻ của anh, đi nhanh vài bước vượt qua, thiếu một chút liền ôm lấy cả người cô, trực tiếp cầm tay cô: “Em đồng ý rồi!”

Cô đồng ý cái gì, suy nghĩ vài giây lập tức hiểu ra, chính là lúc ăn cơm, trên thực tế, lời nói của anh, không phải không cân nhắc, chính là không có kết quả. Cô với Hứa Diệc Dương chia tay chưa lâu, mà hai người bọn họ lại có quan hệ anh em bà con, cô nếu là như đáp ứng, người trong nhà, những người quen biết sẽ nghĩ như thế nào, huống chi, cô hiện tại như trước vẫn chưa rõ ràng tâm tình của mình, cho nên……

Bế tắc một hồi, thoát khỏi suy nghĩ, khuôn mặt anh ở trước mắt, trong mắt đều là ý cười, tay còn bị anh nắm, lòng bàn tay truyền đến từng đợt lo lắng, ở cùng anh một chỗ, bất kể lúc nào, cho dù là hai người tranh chấp, sau đó hồi tưởng lại cô vẫn cảm thấy vui vẻ, nhớ là anh không có việc gì cũng lôi kéo cô chạy lung tung khắp nơi, không phải ăn thì là ngắm cảnh, trước kia không biết tâm ý của anh, cô cũng chỉ đem những chuyện đó cho là bạn bè quan tâm lẫn nhau, có qua có lại, anh đối với cô tốt, cô cũng nên đối anh tốt. Nhưng mà mấy ngày nay chuyện xảy ra quá mức rắc rối, cô không rõ tâm ý của mình, nếu là sai lầm rồi, chỉ sợ lại tổn thương một người.

Không cho cô có cơ hội mở miệng, có lẽ trên mặt cô ẩn hiện phức tạp khiến anh không hiểu, mọi xúc động lại dâng lên, một tay ôm lấy cô, ngữ khí mang theo chút vô lại: “Dù sao em đã đồng ý rồi, không được lại đổi ý, có biết hay không.”

“Tử Diễn…… Chúng ta……”

Anh như đã hiểu thần sắc trong mắt cô, ngữ khí cũng trở nên cứng rắn: “Em không cần lo lắng, chuyện khác nói sau, ngày mai anh đi công tác, chờ anh trở lại sẽ cùng người trong nhà nói chuyện, em chỉ cần ở bên anh là được, có biết hay không?”

Nơi hàng hiên truyền đến tiếng bước chân, là một đôi vợ chồng trẻ, chạy đi thật vội vàng, Nhất Hạnh bị Lâm Tử Diễn nhốt lại trong lòng, không kịp tránh ra liền nghe thấy người ta cười. Cặp vợ chồng kia cũng là người hiểu chuyện, thấy người khác ôm nhau, chung quy vẫn xấu hổ, dưới tình thế cấp bách cũng không nhìn có phải hay không người quen, chào hỏi, rồi đi nhanh hơn.

Cô cảm thấy chua xót, trong mắt nóng rát, trong lòng anh giãy ra, giãy kịch liệt, hiện tại quẫn bách, nhưng thật ra thành dở khóc dở cười, không thể nghĩ nhiều, trong lòng lại một mảnh nhu nhuyễn, cuối cùng không nói gì.

Buông cô ra, nhìn cô từng bước một đi lên, trong lòng dâng lên ấm áp. Anh làm sao có thể không rõ, nếu bọn họ cùng nhau, nhất định sinh ra nhàn ngôn toái ngữ, cho dù cô đã chia tay Hứa Diệc Dương, anh cũng không thể xác định con đường phía trước của bọn họ liệu có phẳng lặng. Ý kiến của trưởng bối, quan hệ của anh và Hứa Diệc Dương, thái độ của bạn bè thân thích, anh phải nhất nhất đối mặt. Nhưng chuyện này đối với anh mà nói cũng không là gì, chỉ cần cô nguyện ý, chẳng sợ phía trước chong gai khổ ải, anh cũng sẽ mang cô đi đến cuối đường, quyết sẽ không khiến cô chịu nửa điểm uất ức.

Lái xe trở về, cũng không cảm thấy cô đơn, hiện tại tồn tại trong mắt anh chỉ có cô, trong mắt luôn hiện lên hình ảnh của cô, khóe mắt nảy lên ý cười, chưa từng vui vẻ như thế, nhiều năm như vậy, anh một mình, phiêu phiêu đãng đãng, cho đến giờ khắc này, rốt cục lòng cũng yên ổn giữa cõi trần ai này.

Cách vài ngày, Nhất Hạnh đang vội vàng sửa lại văn kiện, người giao hoa tươi lên lầu tìm cô ký nhận, cô chưa từng nhận hoa, còn tưởng là người ta giao sai rồi, bảng ký nhận cầm trên tay vẫn không hiểu rõ, một bó tường vi hồng, cô kiểm tra từ trên xuống dưới mấy lần vẫn không thấy tấm thiếp, cầm trong tay cân nhắc phải làm sao bây giờ, Lưu Ý Khuynh thở hồng hộc chạy vào, nhìn lướt qua bó hoa: “Oa, hoa thật đẹp.” Thừa dịp để thở một lát sau là một trận bùm bùm: “Chị Nhất Hạnh, “Hằng Tắc” lại không thông qua, quảng cáo phải chú ý đến phông cảnh, còn có diễn viên, toàn bộ đều phải chụp lại, đạo diễn lúc này đang phát giận, Vương tổng thông báo toàn thể nhân viên họp.”

Nhất Hạnh vì thế gác lại chuyện bó hoa, theo Lưu Ý Khuynh đi ra.

Lúc này đợt chụp ảnh tiếp theo là trang sức quảng cáo Hằng Tắc, trọng điểm là nhẫn kim cương. Ý tưởng sửa lại vài lần, nghiệm thu vài lần, nhưng mỗi lần đến cuối Hằng tắc luôn phủ quyết, một đám người làm việc sứt đầu mẻ trán, tưởng như người ngã ngựa đổ, vốn tưởng rằng tổng hợp lại sửa chữa vài lần ảnh chụp hẳn có thể thông qua, không nghĩ tới vẫn là không được, đạo diễn và tổng giám tức giận đến muốn phát điên, lúc họp mọi người dường như đều ăn thuốc nổ, nếu không xả ngòi, chỉ sợ toàn bộ phòng họp đều đã biến thành một đống phế tích. Đoàn người nhẫn nhịn, cấp trên phát uy, thảm nhất vẫn là tiểu dân chúng cấp dưới, liều sống liều chết lại tăng ca.

Rời phòng họp cũng không dám thở mạnh, thật không biết quảng cáo Hằng Tắc đến tột cùng còn muốn gây sức ép tới khi nào, Lưu Ý Khuynh muốn gợi lại chuyện bó hoa mới vừa tặng Nhất Hạnh, vì thế nhỏ giọng hỏi: “Chị Nhất Hạnh, hoa kia là ai đưa a?”

Nhất Hạnh lắc đầu: “Chị cũng không biết, không có thiếp.”

Lưu Ý Khuynh nhìn nhìn xung quanh: “Nếu vậy, có thể hay không là Hứa tổng đưa?”

Nhất Hạnh theo trực giác lắc đầu: “Không phải.”

Hai người nói không dưới năm sáu câu, liền trở về văn phòng, công tác thật sự rất nhiều, không dư thời gian mà nhàn thoại.

Tới gần tan tầm, Nhất Hạnh nhìn chằm chằm bó hoa kia lại cảm thấy lúng túng, dù sao đi nữa cứ mang về nhà vậy, vì thế đơn chuẩn bị rời khỏi văn phòng. Đúng lúc Lí Xu tiến vào tìm cô, vừa thấy hoa kia, giống như phát hiện ra đại lục mới hô lên: “A, bó hoa lớn như vậy là ai đưa nha.”

Hoàn toàn là ngữ khí chế nhạo, Nhất Hạnh tức giận: “Không biết.”

“Thì ra là tường vi a, mình còn tưởng hoa hồng, ôi chao, kì, lần đầu tiên gặp người tặng hoa tường vi, vẫn là màu hồng phấn, có ý gì a?” Lí Xu cứ nhìn bó hoa lầm bầm lầu bầu, gặp lại sau Nhất Hạnh hừ cũng không hừ một tiếng, vừa chuẩn bị đứng lên, “Là ai đưa vậy, là Hứa tổng chúng ta? Không thế nào, chẳng lẽ là Lâm Tử Diễn?”

Nhất Hạnh sớm sửa sang gọn gàng chờ ở cửa, thấy Lí Xu còn vây quanh bó hoa, không khỏi bật cười: “Này, cậu có đi hay không a.” Nói xong chính mình quay đầu đi trước, cố ý đem cước bộ nhanh hơn, Lí Xu lúc này mới phản ứng: “Ai, đợi mình với, đợi mình với……”

Hoa chỉ tặng một lần, đến bây giờ vẫn là một ẩn số, theo trực giác Nhất Hạnh biết không có khả năng là Hứa Diệc Dương, cũng không thể là Lâm Tử Diễn, quen biết Lâm Tử Diễn hơn ba năm, Nhất Hạnh chưa từng thấy anh tặng hoa ai, anh từ trước đến nay hào phóng, tặng lễ vật không phải trang sức thì là quần áo, cho dù là sinh nhật, anh cũng lôi kéo cô ra ngoài ăn cơm, lần duy nhất tặng thứ gì đó, hẳn chính là hai vĩ cá vàng vào lúc sinh nhật năm trước.

Liên tục một tuần bận rộn, quảng cáo Hằng Tắc rốt cục thông qua, hình ảnh lần này so với báo trước khác nhau rất nhiều, sau khi hoàn tất, Nhất Hạnh lại cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì nguyên bản bối cảnh hoa hồng đổi thành bối cản tường vi, xóa bỏ nhận định hoa hồng là biểu tượng tình yêu.

Khi ăn cơm hỏi Lí Xu, Lí Xu hứng thú dạt dào: “Này, may nhờ người tặng cậu tường vi, một cái là biểu tượng, một cái là hứa hẹn, nếu là cậu, chọn ai nào?”

Nhất Hạnh đương nhiên không chút do dự: “Chọn hứa hẹn.”

“Thôi đi, đây chỉ là lý thuyết, quảng cáo chú trọng cái gì, thì sáng tạo cái đó.” Nói xong lại vùi đầu ăn cơm tiếp.

Tan tầm về nhà cảm thấy lạnh thấu xương, mấy ngày trước nghe dự báo thời tiết, nói là luồng khí lạnh đi qua. Nay đi ở trên đường, mặc dù mặc áo lông, vẫn cảm thấy cả người lạnh run, cô thân thể tính hàn, vừa đến mùa đông, mặc nhiều lớp nhưng tay chân vẫn lạnh như băng.

Tiểu khu dưới lầu một loạt những cành cây khô bị cắt đi, tro nâu bên ngoài, hơi giật mình, trông giống như cảnh tượng dân du cư không nhà để về, giữ vài miếng lá cây khô, run rẩy trong gió.

Chạy chậm lên lầu, trên môi thở ra nồng đậm sương trắng, thay dép vào nhà, trong nhà vẫn thoải mái nhất, di động đúng lúc vang lên, cầm lấy nhìn là Lâm Tử Diễn gọi tới.

“Em ăn cơm chưa.”

Trực giác đoán là anh đi công tác về, thói quen cũ, anh đi công tác về thường gọi điện thoại, tóm lại giống như một câu này, vô luận cô nói ăn hay vẫn chưa ăn, đến cuối cùng vẫn là cùng anh ngồi ở nhà hàng nào đó, cùng nhau ăn hoặc là ngồi nhìn anh ăn.

Cho nên trực tiếp liền hỏi: “Anh đi công tác đã trở lại?”

Thanh âm của anh lười biếng, dẫn theo một ít bất đắc dĩ: “Còn chưa.”

Không biết anh đi công tác ở đâu, cũng không biết bên kia rốt cuộc là lúc nào, nói hai câu, có người gọi tên anh, nghe qua cũng là vừa vội vừa tức lại bất đắc dĩ.

Ngữ khí kia ngay cả cô nghe đều cảm thấy sốt ruột, chắc là anh đang bàn bạc hay gặp gỡ ai, nói chuyện với cô câu có câu không, thanh âm kia càng lúc càng gần, càng lúc càng lớn, cô nhịn không được nhắc nhở anh: “Tử Diễn, không phải anh bề bộn nhiều việc sao, có người gọi anh.”

Anh lưu loát đơn giản mà nói: “A, không có việc gì, mặc kệ hắn, gọi mệt hắn liền không gọi nữa.”

Hai người nói chuyện thưa dần lời, muốn nói cô đói bụng, bà nội ở phòng bếp gọi cô mấy lần ăn cơm, vài lần muốn tắt điện thoại, nhưng nghe ngữ khí kia, rốt cuộc không tắt, liền đem di động dán vào lỗ tai. Nói trong chốc lát, anh mới đột nhiên hỏi: “A, em chưa có ăn cơm.”

“Còn chưa…….”

Như là rốt biết được sai lầm của mình, ngữ khí khẳng khái hào phóng: “Vậy đi, em đi ăn cơm trước, nhớ rõ ăn nhiều một chút, trở về anh kiểm tra.”

Truyện Chữ Hay