Trình Úc nhanh chóng ổn định tinh thần, lấy ra một tờ giấy, nhặt măng rơi trên bàn, nhân tiện lau sạch vết dầu trên bàn.
"Chúng ta chưa ăn lẩu cùng nhau bao giờ." Anh nói, "Như em biết đấy, một tuần trước khi em mất trí nhớ, chúng ta mới xác định quan hệ. Lúc đó anh thì vội vàng em cũng bận bịu, tình cờ gặp nhau cũng chỉ ăn rau xào."
Lâm An Lan không nghi ngờ anh, vừa gắp món ăn khác vừa nói, "Thì ra là vậy à."
Cậu thổi thổi đồ ăn trên đũa rồi bỏ vào miệng, hai má phồng lên ngay tức thì, giống như một chú sóc nhỏ, phồng lên phồng lên, đáng yêu không chịu được.
Trình Úc dịu dàng nhìn cậu, lấy giấy lau vết dầu nơi khóe miệng, không tự chủ được đứng lên, cúi người hôn lên gò má phồng phồng của cậu.
"Đúng rồi." Anh ôn nhu nói, "Anh theo đuổi em rất lâu đấy."
"Cực kỳ lâu."
Lâm An Lan nhất thời có hơi chột dạ, nhanh nhẹn giúp anh gắp thịt bò trong nồi rồi bỏ vào bát anh, lấy lòng nói, "Anh ăn đi."
Trình Úc cười cười bắt đầu ăn, chỉ là ánh mắt không rời người cậu.
Đến bây giờ anh vẫn nhớ đêm ngày hôm ấy, cái đêm đã làm thay đổi tất cả.
Ngày đó trời mưa rất lớn, Trình Úc không ra khỏi cửa, vùi đầu ở nhà xem phim, mới xem được nửa bộ phim thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa.
Thời điểm ban đầu rất nhỏ, nhưng về sau dường như người gõ cửa đã củng cố thêm dũng khí, âm thanh càng lúc càng lớn, nhịp điệu cũng càng ngày càng mạnh.
Trình Úc cau mày đi ra mở cửa thì thấy Lâm An Lan đứng ở cửa, cậu rõ ràng bị mắc mưa, quần áo tóc tai đều ướt sũng.
Mà cố tình cậu lại mặc một chiếc áo sơ mi trắng, chiếc áo bị nước mưa xối đâu ra đấy dán chặt vào thân thể cậu, phác ra vòng eo mảnh khảnh, thân hình mỏng manh của cậu, bên trong như lập lờ cảm giác mê hoặc gần như trong suốt.
Trình Úc dời tầm mắt đi như thể đang lảng tránh, chỉ thấy nước da trắng nõn nay lại thêm tái nhợt, gương mặt dính nước mưa như thoạt nhìn có vẻ yếu đuối dễ vỡ.
Cậu đứng trước mặt anh, mái tóc đen như mực thấm đẫm nước, càng làm tôn lên đôi môi kiều diễm của cậu, chẳng khác nào đóa hoa mân côi trong đêm đen.
Cậu mấp máy miệng, cẩn thận từng li từng tí một hỏi, "Xin chào, có phải em đang ở đây không?"
Trình Úc không hiểu sao cậu lại hỏi thế, không lên tiếng ngay.
Lâm An Lan thấy anh không nói lời nào, không thể làm gì khác hơn là hỏi lần nữa, "Thật không tiện, có một vài việc em không nhớ rõ. Xin hỏi, anh là bạn trai của em sao, em đang ở đây có phải không?"
Trong mắt cậu tràn đầy nghi hoặc, giọng điệu vô thức mà vô tội.
Tại một tích tắc này Trình Úc hình như đã hiểu ra điều gì đó.
Anh kinh ngạc nhìn người trước mặt, không thể tin tưởng tình tiết như trong hí kịch ấy vậy mà lại phát sinh trên người mình, thân thể anh khẽ run lên.
Niềm vui sướng vô bờ bến khiến anh choáng ngợp, thậm chí khiến anh tức khắc phát huy kỹ năng diễn xuất mà một diễn viên nên cần, anh không thể hiện sự kinh ngạc của mình, cũng không làm lộ sự kích động của bản thân.
Cho dù trong lòng đã dấy lên một cơn sóng lớn và đôi vai khẽ run lên, nhưng lúc này, Trình Úc đã bày ra một cách hoàn mỹ tư thái mà một người yêu nên có.
Anh nở nụ cười, vươn tay dắt Lâm An Lan vào trong nhà rồi đóng cửa lại.
Anh ôn nhu nhìn người trước mặt, yêu thương tràn ngập đáy lòng nói: "Đúng thế. Em về quá muộn, bà xã ạ."
Lúc này Lâm An Lan mới thở phào nhẹ nhõm, gõ gõ đầu của mình, nói với anh, "Trí nhớ của em xảy ra chút vấn đề, chính vì thế có một số chuyện không nhớ rõ lắm, lúc trước em định đi làm gì vậy? Cho nên anh mới nói em về quá muộn."
Trình Úc nghe vậy, nụ cười trên mặt càng nhu hòa.
Anh nói, "Em không có nói với anh nha, em nói là có chuyện ra ngoài một chút nhưng cũng không nói là đi làm gì, anh đoán chắc là công việc của em nên anh không hỏi nhiều."
"Vậy lúc em hỏi anh lần thứ nhất sao anh không trả lời?" Lâm An Lan cẩn thận nói.
Trình Úc thành thạo điêu luyện nói, "Bởi vì tự nhiên em hỏi thế làm anh thấy hơi ngạc nhiên, trước em nói muốn chuyển qua ở cùng anh, nhưng mà chưa có chính thức chuyển đến, vì thế mới nhất thời bị em làm cứng họng thôi."
Lâm An Lan cau mày.
Trình Úc dịu giọng nói, "Được rồi, trước hết khoan nói mấy cái này đã, anh chuẩn bị nước nóng cho em, đi tắm nước nóng trước đã, sau đó uống ít trà gừng, coi chừng bị cảm lạnh."
Anh nói xong, lại không nhịn được nói, "Mưa lớn như thế, em nên gọi điện thoại nói anh tới đón mới phải, lần sau nhớ kỹ đấy."
Lâm An Lan gật gật đầu, lại hỏi, "Anh tên là Trình Úc đúng không?"
Trình Úc không nghĩ tới cậu mất trí nhớ mà vẫn còn nhớ kỹ tên mình, vui vẻ nói, "Đúng rồi."
Anh không kiềm được ôm người trước mặt, càng ôm càng chặt, cuối cùng, tham lam mà kiềm chế hôn lên tai cậu..
"Thật vui vì em còn nhớ tên anh."
Lâm An Lan cũng thở phào nhẹ nhõm, ký ức của cậu thật sự rất hỗn độn, mọi thông tin đều lộn xộn, vài cái thì như trống rỗng, vài cái thì như không tìm được vị trí thích hợp.
Trong đám lộn xộn rối tinh rối mù đó, cậu chỉ nhớ cậu có một người bạn trai, người đó tên Trình Úc, sống tại tầng chung cư Bạch Dương trên đường Bạch Dương.
Nhưng mà...
Lâm An Lan chậm rãi đẩy Trình Úc ra, mặc dù gần như chắc chắn rằng anh ấy là người trước mặt này, nhưng cậu vẫn muốn xác nhận lại một chút.
"Em muốn xem chứng minh thư của anh." Lâm An Lan nói, "Tuy không tiện lắm nhưng em muốn xác nhận lại chút."
Trình Úc rất phối hợp gật đầu, "Anh đi lấy cho em."
Anh bước nhanh về phòng ngủ của mình, cầm chứng minh thư của anh đưa cho Lâm An Lan, chăm chú nhìn cậu.
Lâm An Lan tỉ mỉ xem xong chứng minh thư, xác nhận anh đúng là Trình Úc rốt cuộc mới an tâm.
Cậu ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị nói chuyện liền thấy ôn nhu và lưu luyến si mê trong mắt Trình Úc.
Tình cảm mà con người vô thức toát ra sẽ không thể dối gạt, giấy chứng nhận có thể làm giả, vẻ bề ngoài có thể thay đổi, có điều tình cảm ẩn chứa trong đôi mắt sẽ không lừa người.
Lâm An Lan nghĩ, anh hẳn là rất yêu cậu, vậy nên anh là bạn trai cậu chắc không sai đâu.
Cậu đưa trả chứng minh thư cho Trình Úc.
Trình Úc nhận lấy, hỏi cậu, "Bây giờ đi tắm được rồi chứ?"
Lâm An Lan gật đầu, kỳ thực cậu đã muốn thay quần áo từ sớm rồi, quá lạnh.
Trình Úc dẫn cậu vào buồng tắm, mở nước nóng giúp cậu rồi lấy cho cậu quần áo ngủ với quần lót mới.
"Em tắm trước đi, anh đi nấu trà gừng cho."
"Cảm ơn." Lâm An Lan nói.
Trình Úc cười cười xoa tóc cậu, "Còn khách khí với ông xã mình thế sao."
Lâm An Lan có chút ngượng ngùng, thế nhưng thấy anh nói cũng không sai nên cười với anh một cái.
Trình Úc chưa từng gặp qua cậu dùng ánh mắt ôn nhu như vậy nhìn mình huống chi là mỉm cười.
Anh quý trọng mà nhìn, thầm nghĩ, nếu như đây là một giấc mộng, thế thì, anh sẽ nguyện vĩnh viễn sống trong mơ.
Anh ôm Lâm An Lan lần nữa, cà cà bên tai cậu, nhẹ giọng nói, "Thật tốt."
"Cái gì thật tốt?" Lâm An Lan hỏi anh.
Trình Úc gõ nhẹ sống mũi cậu, "Em mất trí nhớ còn nhớ địa chỉ mà về nhà, còn nhớ anh mà tìm đến, thật tốt."
Lâm An Lan cũng cảm thấy rất thần kỳ, rõ ràng với người đối diện một chút ấn tượng cậu cũng không có, nhưng cậu lại nhớ tên anh, nhớ địa chỉ nhà anh, còn nhớ anh là bạn trai mình.
"Em cũng thấy có chút kì diệu." Cậu ngay thẳng thừa nhận nói.
"Có lẽ là do anh quá yêu em đấy." Trình Úc không hề che giấu chút nào nói.
Lâm An Lan tự nhiên có thể cảm nhận được sự yêu thích trong giọng nói của anh, mà cậu vẫn thấy huyền huyễn lắm, tâm lý vẫn luôn không an ổn, vì vậy lại hỏi, "Em tên gì nha?"
Trình Úc kinh ngạc, "Ngay cả tên mà em cũng quên luôn rồi?"
Lâm An Lan đương nhiên chưa quên, chỉ là thăm dò anh thôi.
Trình Úc thấy cậu vẻ mặt ngoan ngoãn, thành thật trả lời, "Em tên Lâm An Lan, Lâm trong rừng cây (thụ lâm), An trong bình an, Lan trong sóng lớn (ba lan)."
Từ "ba" nghĩa là lớn nha, giống trong cụm "phong ba bão táp".
Đáp án đúng rồi.
Lâm An Lan nghĩ cậu nên buông bỏ bất an trong lòng đi thôi, dù sao, điều gì Trình Úc cũng đối đáp lại được, điều đó nói rõ anh chính là bạn trai cậu.
Hiện giờ cậu mất trí nhớ, quên mất tình cảm của hai người đã là rất có lỗi với bạn trai cậu rồi, sao còn có thể ngày ngày nghi ngờ đối phương được?
Hơn nữa cũng không phải là Trình Úc đến tìm cậu, là cậu dựa vào trí nhớ của chính bản thân tìm tới Trình Úc, coi như cậu không tin Trình Úc, cũng nên tin tưởng mình, cho nên, không cần dò xét nữa.
Lâm An Lan cười đẩy anh ra, "Anh đi ra ngoài đi, em muốn đi tắm."
"Được, có nhu cầu gì thì gọi anh nhá."
"Ừm." Lâm An Lan gật đầu.
Trình Úc ôn nhu nặn nặn mặt cậu, bấy giờ mới lưu luyến không rời đi ra ngoài.
Khoảnh khắc cánh cửa được đóng lại, nụ cười trên mặt Trình Úc nháy mắt biến mất, thay vào đó là sự nghi hoặc và nghiêm túc.
Anh rảo bước tới thư phòng cách xa phòng tắm nhất, đóng cửa lại, đứng ở ngoài ban công của thư phòng, gọi một cuộc điện thoại.
"Đi thăm dò một chút xem Lâm An Lan đã xảy ra chuyện gì?"
"Được." Đối phương nói.
"Còn có Tưởng Húc, điều tra động thái của hắn trong vòng một tuần gần đây, sau đó từ hôm nay trở đi, để ý cặn kẽ nhất cử nhất động của hắn, mỗi ngày đều phải báo lại cho tôi."
Đối phương kinh ngạc nói, "Mỗi ngày?"
"Đúng, mỗi ngày. Nếu có cơ hội thì cài bộ nghe lén lên điện thoại hắn, xem hắn có liên hệ với Lâm An Lan hay không, nếu có thì nói với tôi ngay còn không có thì không cần."
"Nếu như có, có cần phải nói với cậu nội dung cuộc trò chyện không?"
Trình Úc hơi sửng sốt, hồi lâu sau mới trả lời, "Không cần."
Nội dung cuộc trò chuyện là việc riêng tư của Lâm An Lan, em ấy sẽ không hy vọng chuyện riêng tư của chính mình bị người khác biết.
"Tôi biết rồi." Đối phương trả lời.
Trình Úc cúp điện thoại, nhìn màn mưa rơi ngoài ban công, luôn cảm thấy mọi chuyện vừa xảy ra đều tràn ngập khó tin.
Lâm An Lan mất trí nhớ, lại còn nhớ tên anh, không chỉ có nhớ còn nhớ nhầm anh là bạn trai của cậu.
Anh không thể tin được, trên đời này còn có chuyện tốt như vậy sao?
Hay Lâm An Lan cố tình nói dối anh?
Nhưng nếu là lừa gạt anh thì vì điều gì chứ? Tưởng Húc sao?
Trình Úc lấy điếu thuốc ra, ngậm trong miệng, chậm rãi nhen lửa.
Ánh lửa đỏ tươi lờ mờ như ẩn như hiện trong bóng tối, độ sáng chỉ đủ thấy.
Trình Úc bi ai phát hiện, ngay cả khi Lâm An Lan thực sự lừa dối anh, giả dạng mất trí nhớ đến giúp Tưởng Húc đối phó anh, thì anh cũng tình nguyện rơi vào cạm bẫy của người này.
Anh thích Lâm An Lan, cấp ba thích cậu, lên đại học cũng thích cậu, bây giờ vẫn thích cậu như cũ.
Nửa đời này của anh, đối với cái gì cũng không để bụng, chỉ có Lâm An Lan, là khát khao mà anh chẳng thể chiếm giữ.
Như thể anh đem tất cả tình cảm của bản thân chất đống hết lên người Lâm An Lan, dù cho biết rõ đối phương chẳng hề để ý đến mình, cũng cùng người ta thi vào cùng trường đại học, thậm chí tại sau khi tốt nghiệp, theo gót cậu mà bước chân vào giới giải trí.
Mọi người ai cũng không hiểu nổi vì sao anh lại làm minh tinh, chỉ có anh biết, anh muốn cùng cậu xuất hiện ở cùng một nơi, cùng một tấm hình.
Tuyệt nhất là có thể đóng phim cùng cậu, cùng nhau lên sân khấu biểu diễn, cùng nhau quay chương trình tạp kỹ, hoặc là cùng nhau xem biểu diễn nào đó.
Nhưng những cái đó chỉ là mơ tưởng, chính vì Tưởng Húc không ưa anh, do đó Lâm An Lan cũng lảng tránh.
Mấy lần anh cố ý nhờ quản lý đàm luận rõ ràng về việc đóng chung phim điện ảnh hoặc phim truyền hình với Lâm An Lan, nhưng nếu anh tham gia tổ diễn thì Lâm An Lan sẽ rút lui xem như câu trả lời của cậu cho anh.
Giống như hồi còn đi học, anh ngắm nhìn Lâm An Lan, Lâm An Lan chăm chú nhìn Tưởng Húc.
Tưởng Húc không thích ai, Lâm An Lan đối với người đó cũng lạnh nhạt hẳn.
Đời này của Trình Úc chưa từng đố kỵ với ai, chỉ có duy nhất Tưởng Húc.
Anh đố kỵ hắn luôn luôn có Lâm An Lan bên cạnh, lúc hắn yếu đuối ở bên cạnh bầu bạn, không từ bỏ hắn lúc sa ngã, không quản thời điểm nào, chỉ cần Tưởng Húc cần, Lâm An Lan đều sẽ xuất hiện bên cạnh hắn.
Cậu mãi mãi chỉ nhìn Tưởng Húc, chỉ quan tâm Tưởng Húc, đó là lí do mà dù là anh có bước tới trước mặt cậu, cậu cũng làm như không thấy.
Trình Úc thở dài, lại nghĩ ngay đến cái gì đó, vội vàng dụi điếu thuốc rồi đi ra ngoài.
Anh còn chưa nấu trà gừng cho Lâm An Lan đây, phải nhanh đi nấu thôi.
Trình Úc cắt gừng, bật bếp.
Giữa lúc nấu trà gừng, anh nhớ tới Lâm An Lan hình như chán ghét mùi khói, nên vội vàng đi vào phòng tắm dành cho khách, đánh răng, ngửi mùi đồ ngủ trên người, cuối cùng thay bộ đồ ngủ mới để đảm bảo không có tí mùi thuốc nào.
Nguyên gốc là 万无一失 -Vạn vô nhất thất- không sơ hở; phải hết sức cẩn thận, chắc chắn; tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn; không sơ hở tý nào. Theo ngữ cảnh tui nghĩ là không để lộ tí mùi thuốc nào. (Từ điển Lạc Việt)