Thập Tam không biết vì sao Thanh Vi lại vội vàng rời khỏi, sắc mặt cũng biến đổi không ngừng, một hồi ôn nhu một hồi phẫn uất, nhưng anh biết chắc chắn có liên quan tới mình, cho nên ngoan ngoãn về nhà cùng Thanh Vi.
Sau khi về nhà Thanh Vi khí thế mười phần đè Thập Tam lại:“Vì sao chạy trốn ? Còn tắt máy, anh cố ý hả?”
“...... Anh cho rằng......” Thập Tam không thể giải thích, đành phải trầm mặc.
“Anh cho là cái gì ? Đừng nói là anh còn chuẩn bị đón cậu ta về nhà nha ?”
“Anh sẽ, chỉ cần em thích, anh còn có thể trông coi cuộc sống của cậu ta.” Thập Tam vội vàng cam đoan, tỏ vẻ mình rất hiền đức.
“Anh ! Anh trông nom thế nào, chẳng lẽ anh còn định chuẩn bị nước tắm giúp bọn em ?” Thanh Vi hận không thể mở sọ não Thập Tam ra, xem kết cấu thần kinh của anh.
“Anh có thể làm được. Nếu em muốn cậu ta đến ở cùng, anh đi mua chiếc giường bố trí thật tốt.”
“Cái gì ?” Thanh Vi ôm trái tim chịu đủ tàn phá của mình:“Anh còn muốn mua giường mới cho cậu ta?”
“Bây giờ anh có tiền lương, anh có thể làm được.” Thập Tam thành khẩn nói.
...... Thanh Vi triệt để hỏng mất.
Thập Tam đang thể hiện ra rộng lượng của anh sao? Nữ tôn nam đều là như vậy sao ? Anh còn chuẩn bị tự mình bỏ tiền giúp Thanh Vi bao dưỡng Đường Đường? Có lẽ nên nói, giúp Thanh Vi bao dưỡng nam nhân cô thích ?
Thập Tam thấy Thanh Vi không nói lời nào, cho rằng cô không tin, thấp giọng nói: “Anh nói thật. Anh cam đoan không đố kỵ, cũng không gây trở ngại em thích người khác. Chỉ cần em ở bên cạnh anh là được.”
“Vậy còn anh ? Anh thích ai em cũng không thể gây trở ngại ?” Thanh Vi nghiến răng nghiến lợi.
Thập Tam khẽ cười : “Anh? Anh là của em, anh chỉ thuộc về em.”
Thập Tam cười luôn rất đẹp, tuy rằng bây giờ mỉm cười nhạt nhẽo, lại giống mây phá ánh trăng, một đôi mắt phượng trong sáng như sao. Đẹp thì đẹp thật, nhưng giờ phút này Thanh Vi lại cảm thấy đặc biệt chói mắt.
Khá lắm Thập Tam, dám khiêu chiến điểm mấu chốt đạo đức của cô, kích thích dục vọng hắc ám của cô. Thập Tam như vậy, nên giáo huấn hay là không nên giáo huấn đây?
Nhất định phải khiến anh quên mất mớ quan niệm loạn thất bát tao này, cho dù không thể quên được cũng không được lại đề xuất công khai. Nếu ngày nào đó anh nói trước công chúng, vậy hậu quả......
Nghĩ vậy, chỉ số độc ác của Thanh Vi thẳng tắp bay lên, nhảy lên đánh về phía Thập Tam. Cô vốn muốn đánh gục Thập Tam, nhưng Thập Tam không rõ ý này, vững vàng tiếp được cô, ánh mắt nhìn cô không tiếng động hỏi.
Chính là vẻ mặt này, phía sau sự vô tội là lý luận tà ác! Cuối cùng Thanh Vi không nhịn được, quyết định dạy dỗ vị “Hiền phu” này thật tốt. Tuy rằng giá trị vũ lực của cô thấp, nhưng rất có tính uy hiếp, bởi vì đối phương chịu phối hợp.
Thanh Vi trượt xuống từ trên người Thập Tam, chỉ vào giường: “Nằm sấp lên !”
Thập Tam sửng sốt, anh cảm thấy cảm xúc của Thanh Vi đang bạo động, hơn nữa hơi nghiêng về tức giận, phẫn nộ. Nhưng anh đã nói rõ thái độ, càng không ghen tị, sao Thanh Vi còn tức giận ?
Chẳng lẽ vì đối lập Đường Đường, cuối cùng Thanh Vi cũng phát hiện của anh thô bỉ, không đáng quý trọng ? Hay là, kỹ thuật của anh không tốt bằng Đường Đường ? Thập Tam mím môi, ngoan ngoãn nằm sấp lên trên giường.
Sau lưng chợt lạnh, Thanh Vi xốc quần áo của anh lên. Bôi thuốc mấy ngày nay, thương tích sau lưng đã khôi phục, nhưng còn mấy chỗ chưa lành hẳn, cũng nhìn thấy da non màu hồng nhạt.
Nhìn thấy lưng anh càng khiến Thanh Vi tức giận, đây cũng do người này tự mình đánh, sao anh hạ thủ được ? Da thịt như ngọc ban đầu, bây giờ biến thành thế này !
Ra vẻ nhu thuận, ngoan ngoãn nghe lời, kỳ thực không bao giờ để người ta bớt lo!
Nghĩ đến vậy, Thanh Vi không nhịn được muốn đánh anh vài cái. Nhưng nhìn thấy cái lưng kia, sao đánh xuống được.
Thanh Vi cắn răng một cái, túm lấy quần Thập Tam dùng sức kéo xuống. Quần dính lại - phía trước không cởi được.
Thập Tam vốn nằm sấp, cho rằng Thanh Vi nhìn thương thế sau lưng anh, đột nhiên bị kéo quần, lập tức đỏ mặt. Chẳng lẽ hôm nay Thanh Vi và nam tử tiếp xúc, có vẻ cái kia, ân, nhiệt huyết sôi trào ?
Lỗ tai Thập Tam đều đỏ: Cô muốn anh sao ? Mình thật là ngốc, vài ngày không thân thiết, Thanh Vi tuổi trẻ đương nhiên sẽ muốn.
Thập Tam nghĩ vậng, thoáng nâng eo lên, mở nút thắt và khóa kéo, thì thào nói: “Thanh Vi......”
Anh lưng về phía Thanh Vi, Thanh Vi không thấy được khuôn mặt hồng giống cà chua của anh, căn bản không nghĩ tới suy nghĩ của Thập Tam không cùng kênh với cô.
Thanh Vi lại túm quần Thập Tam nói: “Cởi ra, nằm sấp.” Thập Tam lại nâng người cởi quần ra. Anh cho rằng Thanh Vi muốn anh, nên ngay cả quần lót cũng nhất cởi luôn.
Không phải anh chưa từng cởi quần áo trước mặt Thanh Vi, nhưng là loại này tư thế nằm sấp tự mình cởi đồ này rất quyến rũ, Thập Tam xấu hổ ngay cả nói cũng nói không ra, nhìn cũng không dám nhìn cô.
Thanh Vi thấy anh cởi quần lót mới trố mắt. Cô mới phản ứng lại, Thập Tam hẳn là hiểu sai ý. Thực ra cô muốn ác với anh một phen, không đánh lưng được, muốn đánh vài cái lên mông giáo huấn anh.
Mà lúc này, cái mông trần đột nhiên xuất hiện trước mắt là chuyện gì xảy ra ?
Nhưng lại nói tiếp, cái mông này thực sự rất mê người, rất gợi cảm.
Làn da bóng loáng, co dãn mười phần, bên trên là chiếc eo gầy, nhỏ hẹp hữu lực; bên dưới là chân thon dài thẳng tắp, bởi vì căng thẳng mà hiện ra cơ bắp rõ ràng.
Mông như vậy thật sự khiến người ta muốn sờ sờ, vỗ vỗ, thậm chí dùng sức mà vo vê hai cái. Lúc Thanh Vi nghĩ như vậy, đã kìm lòng không đậu vươn hắc trảo. Khi cô ý thức được cảm giác nhục đoàn trong tay tốt lắm, mông Thập Tam đã bị chà xát mấy cái.
Lần đầu tiên Thập Tam bị đối đãi như vậy, chẳng những lỗ tai hồng sắp chảy máu, xấu hổ đến nổi trên người đều nổi lên màu hồng nhạt.
Thanh Vi nhanh chóng dừng tay, trong lòng nhắc nhở : Bình tĩnh bình tĩnh, mày muốn giáo huấn anh, không phải sàm sở. Ách, ý chí phải kiên định, ít nhất không thể bị sắc đẹp mê hoặc!
Vì thế Thanh Vi khụ khụ yết hầu, cố gắng làm cho thanh âm nghiêm túc một chút: “A Ngự, gần đây anh phạm không ít sai lầm, em nói rõ ràng một lần cho anh biết, anh phải nhớ kỹ.”
Thập Tam hồ đồ, đây là ý gì ? Mặc dù có chút không thep kịp, anh vẫn “ Ừ ” một tiếng đồng ý.
Vì thế Thanh Vi bắt đầu “Ba ba” đánh lên mông Thập Tam, vừa đánh vừa nói.
Ba ! “Em để anh xin lỗi Phó Hồng, không phải vì anh bạo lực, mà là dạy anh phải làm người thế nào. Nhưng anh chỉ làm qua loa đại khái, không hề có thành ý!”
Ba ! “Anh điểm huyệt em, hạn chế hoạt động của, là không tôn trọng em !”
Ba ! “Anh tự phạt bị thương, không quý trọng thân thể của mình, cũng làm tổn thương tình cảm của em.”
Ba ! “Anh giả bộ mặc bệnh tránh né nhập ngũ, phụ lòng tốt của em và bạn bè, càng lãng phí cơ hội.”
Ba ! “Anh thiếu kinh nghiệm xã hội, tìm việc không thương lượng với em, nếu bị lừa thì làm sao bây giờ?”
Ba ! “Anh làm bạn trai mà không giúp em đuổi hoa đào, còn giúp người khác tiếp cận em.”
Ba ! “Anh không tín nhiệm em, em yêu anh sao có thể loạn quen người khác ?”
Ba!“Anh coi thường bản thân, tự anh kiếm tiền, dựa vào cái gì ma nuôi dưỡng tình địch ? Hèn mọn yếu đuối không phải là Thập Tam của em !”
Ba ! “Cuối cùng, em xem anh là người yêu ngang hàng, anh phải nhớ kỹ điểm này!”