Ảnh Vệ Xuyên Đến Thật Dễ Nuôi

chương 98: đường đậu không ngọt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thanh Vi chú ý thấy Thập Tam đang co quắp bất an, sao lại không rõ anh đang nghĩ gì? Giải quyết cũng dễ, đổi người nam tới là được, để Thập Tam hưởng thụ một chút cũng không tệ.

Nhưng là Thanh Vi còn chưa nói, một kỹ sư nam kinh hỉ nói:“Chị? Chị,đúng là chị rồi !” Sau đó vui vẻ mà đi đến trước mặt Thanh Vi, giống như muốn ôm cô vậy.

Một tiếng “Chị” này hiệu quả quá mạnh mẽ, ánh mắt những người đều nhìn về phía Thanh Vi, Thập Tam cũng vậy.

Thanh Vi mạc danh kỳ diệu, cô nhìn kỹ nam hài đang cười với cô này, quả thật nhìn quen mắt, nhưng tuyệt đối không phải em họ trong nhà. Nam đó hài cười nói:“Chị không nhớ rõ em? Chúng ta...... Chúng ta cùng uống cà phê, em còn đề cử rượu cocktail chọ chị nữa!”

Cái này thì Thanh Vi có ấn tượng, nam hài này không phải Đường Đường sao. Lúc trước để bắt được tội phạm quan trọng Dương Đông Khuê, cho rằng Đường Đường là tình nhân của hắn, cô cố ý tiếp cận cậu ta.

Sao bây giờ cậu ta đến đây làm kỹ sư rửa chân ? Chẳng lẽ, hoàn lương ? Cũng may coi như cậu ta thông minh, không nói thẳng ra quen biết thế nào, nếu không còn không bị người khác khinh bỉ sao ?

Lưu Húc Dương không tiếp xúc gần gũi Đường Đường, sớm đã quên chuyện này, những người khác càng không biết. Thấy Đường Đường trò chuyện vui vẻ với Thanh Vi bộ, tất cả đều nhìn chằm chằm hai người không, ánh nhìn mập mờ đầy thâm ý.

Thanh Vi giận, lại không thể rống đám hại bạn này nói ra tình hình thực tế, sợ Đường Đường nói cái gì nữa, nhanh chóng nói:“Nga, tôi nhớ rồi. Bây giờ cậu làm việc ở đây sao ?”

Đường Đường cười: “Chỗ lúc trước làm không tốt, lại tìm không được việc làm, trước hết làm ở đây kiếm cơm ăn.”

Thanh Vi giật mình, sau hành động lần đó, là rà soát kiểm tra toàn khu vực, hội sở mà Đường Đường làm việc chắc chắn đứng mũi chịu sào, khẳng định chịu ảnh hưởng lớn, nơi khác cũng như vậy. Loại người không bằng cấp không sở trường như Đường Đường, lại là nam hài trẻ tuổi không thể chịu khổ, muốn tìm việc cũng khó.

Việc làm kỹ sư rửa chân này, chắc cậu ta cũng không thích làm -- trừ phi là phục vụ đặc biệt ? Bây giờ cậu ta thấy mình, chẳng lẽ còn cho rằng cô là tiểu thư nhà giàu, chuẩn bị tìm kim chủ ?

Nghĩ đến vậy, mồ hôi lạnh của Thanh Vi rơi xuống.

Cô nháy mắt với Lưu Húc Dương, tên chết tiệt này dám làm như không thấy, vừa rồi còn nhìn chằm chằm cô không tha, bây giờ lại thâm tình nhìn ly trà. Mấy người còn lại càng không cần nói, đều dựng thẳng lỗ tai hóng chuyện.

Đường Đường không đợi Thanh Vi nói chuyện, đã giành trước chiếm vị trí trước giường cô, vui rạo rực nói:“Để em tẩy cho chị, kỹ thuật của em tốt lắm.”

Lời nói có vô số nghĩa khác này mà làm Thanh Vi cứng lại, Tiểu Vị đang uống nước thực không nể mặt mà liên tục ho khan.

Thập Tam luôn luôn không người. Anh yên lặng đánh giá Đường Đường, tuổi trẻ, thanh tú, tươi cười mềm mại, quấn quýt lấy Thanh Vi không cút nào che giấu ân cần của mình. Nam hài này tuy rằng cử chỉ bình thường, nhưng trong tươi cười vẫn mang chút phong trần.

Thực hiển nhiên cậu ta đã sớm quen biết Thanh Vi, cậu ta nói từng uống cà phê, uống rượu với Thanh Vi, hơn nữa ngôn ngữ ái muội, rõ ràng còn có cái khác.

Trái tim Thập Tam bị níu chặt. Cho tới nay, quanh người Thanh Vi đều là đồng sự và thân hữu của cô, nhiều nhất xuất hiện Phó Hồng. Mà nam hài này khác bọn họ, cậu ta và Thanh Vi nhất định quen biết không đơn giản.

Nam hài tử mang theo hương vị phong trần, quen biết Thanh Vi trong quán bar sao ? Thanh Vi có từng thích cậu ta không ? Thanh Vi có qua đêm với cậu ta không ? Nhất là, này nam hài rõ ràng nhớ mãi không quên Thanh Vi, còn hy vọng bọn họ tiếp tục qua lại.

Nam hài nghiêng về thẩm mĩ quan của thế giới trước kia. Thanh tú, ôn nhu, ân cần. Thanh Vi có biết cậu ta ở đây hay không? Cô cố ý đến nơi này gặp cậu ta sao ? Thập Tam không dám xác định.

Thanh Vi lúc này sầu khổ, trời biết cô cũng không muốn để cậu ta rửa chân cho cô. Nhưng nếu cự tuyệt bây giờ, sẽ khiến Đường Đường vô cùng mất mặt, hơn nữa ai biết cậu ta có dám làm gì nữa không ?

Rửa chân thì cũng thôi đi, nếu Đường Đường đưa ra yêu cầu khác thì làm sao bây giờ? Rõ rang cậu ta có ý đồ này. Bọn Lưu Húc Dương một bộ xem kịch vui, nói không chừng ngày mai sẽ loan truyền trong cơ quan, chỉ có thể trông cậy vào Thập Tam.

Nghĩ đến Thập Tam, Thanh Vi nhớ lại còn chưa có đổi kỹ sư cho anh, hay để Đường Đường đổi với nữ kỹ sư của anh là được. Thanh Vi vừa nghĩ đã thấy hài lòng

Cô gái trước mặt Thập Tam còn đang xấu hổ, còn đang cao hứng khi đối tượng mình phục vụ là một soái ca, nhưng là người này luôn luôn lạnh như băng, thậm chí ngồi cũng không ngồi, cô ý bảo vài lần cũng không được.

Thập Tam thấy Thanh Vi nhìn anh, lại hiểu sai ý.

Anh nghĩ, Thanh Vi từng sủng ái nam hài này, có lẽ bây giờ còn có tình cảm, trường hợp này đương nhiên anh không tiện ở đây. Mình không tự giác lui ra ngoài, thế nhưng còn giống một cọc gỗ đứng trong này, đúng là không có nhãn lực.

Vì thế Thập Tam nói với Thanh Vi: “Anh có chút chuyện ra ngoài, một lát trở lại đón em.” Nói xong vội vàng rời khỏi.

Thanh Vi trợn mắt há hốc mồm, cô nhìn Thập Tam là để anh giải vây cho cô, sao anh lại xoay người bỏ chạy ? Còn chạy nhanh như vậy, giống như có ai đang đuổi anh, ngay cả kêu cũng không kịp.

Thập Tam đột nhiên rời đi, khiến mấy đồng sự cũng ngoài ý muốn, Tiểu Vị nói: “Chẳng lẽ anh ta tức giận?”

Thanh Vi lắc đầu. Cô đoán được Thập Tam sẽ không tức giận, nhưng chắc chắn hiểu lầm rồi. Người đã đi, bằng tốc độ của anh, ai đuổi kịp? Quên đi, vẫn là buổi tối lại giải thích.

Rơi vào đường cùng, Thanh Vi chỉ có thể tùy ý Đường Đường nhiệt tình phục vụ rửa chân.

Hành lang an tĩnh vọng ra âm nhạc nhu hòa từ trong phòng, ánh sáng màu chuyển động trên mặt đất. Thập Tam đứng ngoài cửa phòng, anh dựa vào tường mà đứng, mặt không chút biểu cảm, trong mắt phượng có một tia ảm đạm.

Từ trong phòng đi ra, trong lòng luôn đau đớn âm ỉ. Thập Tam chậm rãi điều chỉnh hô hấp, tự an ủi bản thân: Không có gì, Thanh Vi từng thích người khác, từng sủng ái người khác là chuyện rất bình thường. Thanh Vi thích người khác chỉ là nhất thời, chỉ cần có thể luôn luôn bên cạnh anh là tốt rồi.

Cô chỉ đáp ứng lời mời của bạn bè, không có chủ động đến nơi này đã là tốt lắm. Anh hẳn là, cần phải thích ứng mới đúng. Không thể ghen tị, không thể không hiểu chuyện, để Thanh Vi phiền chán anh.

Phó Hồng là người không thể tiếp cận, nam nhân khác, chỉ cần Thanh Vi thích, anh nên nhận. Phu đức, nam huấn anh đều từng đọc, tuy rằng thế giới này nam nhân không cần tuân thủ quy củ hà khắc đó, nhưng với Thanh Vi, anh muốn làm tốt, nhất định phải làm một người chồng tốt.

Điều quan trọng thứ nhất để làm hiền phu là, làm cho thê chủ vui vẻ. Chỉ cần thê chủ vui vẻ, phải chấp nhận được nam nhân khác.

Nhân viên phục vụ đi ngang qua lại kỳ quái mà nhìn anh, cô bé vừa rồi cũng đi ra, cô nhìn thấy Thập Tam sửng sốt, chuẩn bị hỏi, Thập Tam lại làm một động tác, để cô đừng lên tiếng.

Anh không muốn trả lời bất cứ vấn đề nào.

Xem ra đứng ở nơi này rất lạ, Thập Tam nghĩ nghĩ, đi đến sảnh lớn, ngồi xuống sofa bên cạnh thác nước giả, cảm thụ dự mát lạnh dòng nước mang đến.

Lại không nhịn được nghĩ tới Đường Đường. Nam hài kia tuổi trẻ qua, trưởng thanh tú nhu thuận, miệng lại ngọt, đương nhiên sẽ khiến người vui vẻ hơn nam nhân vừa lãnh lại vừa ngốc như anh.

Anh chỉ cần an phận thủ tường là được rồi. Nếu một lát Thanh Vi muốn dẫn Đường Đường về nhà thì sao ? Không, Thanh Vi săn sóc anh như vậy, chắc là sẽ không dẫn người về nhà, như vậy có lẽ sẽ đi khách sạn ?

Vừa nghĩ đến Thanh Vi có lẽ sẽ cùng nam nhân khác qua đêm, trong lòng Thập Tam vừa khổ vừa chua xót. Không thể giấu trong lồng ngực được, chua xót toát ra thấm sâu vào từng mạch máu.

Ánh mắt, cái mũi, hai tay...... Đều cảm thấy không thích hợp, đều vô cùng đắng chát.

Đây là ghen tị phải không ? A, không thể ghen tị, không nên...... Có lẽ sau này Thanh Vi còn có thể sủng ái người khác, nếu anh không thể chấp nhận, lộ ra sắc mặt của đố phu, thì quá khó coi, chắc chắn Thanh Vi không thích.

Trước kia cho rằng nhiều nhất chỉ có thể là một tiểu thị nho nhỏ, bây giờ Thanh Vi muốn lấy anh làm chồng, sao anh có thể không biết tốt xấu.

Trong lòng Thập Tam hung hăng nói với mình: Không được lộ cảm xúc, không được mất hứng ! Nếu Thanh Vi mang Đường Đường về nhà, anh nên chuẩn bị tốt cho họ, phải hiểu được lảng tránh. Nếu Thanh Vi muốn giữ Đường Đường lại vài ngày, mày phải vô cùng vui vẻ đi chuẩn bị.

Dù anh suy nghĩ, cũng thực muốn làm như vậy, trong lòng vẫn ẩn ẩn đau.

Tác giả có lời muốn nói: Thập Tam vẫn là thực hiền lành ha.

Truyện Chữ Hay