Mấy tháng sau, cuộc sống của Thanh Vi và Thập Tam rất hài lòng, bạn bè bên người cũng sống không tệ, đương nhiên này không bao gồm mỗ ta não thiếu hư hư thực thực. Khi trở về từ tuần trăng mật, Thanh Vi phát hiện, Tiểu Vị và Lưu Húc Dương nội đấu thăng cấp, hai người xem nhau không vừa mắt.
Lưu Húc Dương vạch trần Tiểu Vị nói chuyện với bạn gái Triệu Quang Hoa làm bất lợi cho đoàn kết trong cảnh đội, gây trở ngại chuyện tốt của người, Tiểu Vị nổi giận, nói đây là bịa đặt, thề muốn trả thù.
Vì thế hôm nay khi Thanh Vi đi làm phát hiện trong hộp thư lại xuất hiện một bưu kiện không phải công vụ:“ bản kiến nghị trừ ác”. Là một tài liệu nói, dĩ nhiên là làn điệu khúc quân hành, nhưng ca từ sửa lại:
Đứng lên, mọi người đừng bị lừa gạt!
Dùng tín nhiệm của mọi người, xây Trường Thành mới của chúng ta!
Hình cảnh chi đội, đến lúc rất nguy hiểm,
Mỗi người đều có thể bị Lưu Húc Dương lừa gạt!
Đứng lên, đứng lên, đứng lên!
Chúng ta toàn đội một lòng, sửa lại lời nói dối
Vạch trần, vạch trần, vạch trần mặc!
Rõ ràng ca từ trị ác, lại hát khí thế ngất trời.
Thanh Vi cười bò.
Không biết Tiểu Vị là tự mình có tài hay là tìm người làm, chắc oán niệm của cô nhiều lắm sâu lắm, mới có thể không tiếc vốn gốc ép buộc như vậy.
Bởi vì bài hát này quá khôi hài, mọi người gửi cho toàn đội, còn gửi về cục lí. Kết quả có người không cẩn thận phát đến hộp thư của phó cục trưởng Tống. Phó cục trưởng Tống bất mãn, thế nhưng ai nhàn lại làm chuyện loại này? Diễn trò trong lúc làm việc?
Vì thế truy raa, rõ ràng rất nhanh. Tiểu Vị nhận phê bình nghiêm khắc, sau đó từ bản đội tiến hành xử phạt.
Lúc này Kiều chính ủy đã lui về tuyến , tân chính ủy hiện tại họ Hồ, tên Hồ Nhất Đao, bởi vì gần đây anh khảo hạch rất nhiều người, lời cửa miệng chính là: “Chế độ phải chứng thực, áp đặt quản lý!”
Đại Hải nói thầm với Thanh Vi: Tiểu Vị rơi vào tay hắn, phỏng chừng dữ nhiều lành ít.
Quả nhiên, có người lộ ra quyết định bước đầu xử phạt Tiểu Vị là thông báo phê bình toàn cục, cũng khấu trừ tiền thưởng cả quý, xoá bỏ tư cách sếp loại ưu cuối năm.
Tiểu Vị không nghĩ tới chuyện biến thành như vậy, cô hối hận không kịp, không hơn hận Lưu Húc Dương nữa, thông báo phê bình dọa người khiến khẩu vị của cô giảm xuống.
Lưu Húc Dương cũng uể oải. Anh không nghĩ tới tranh đấu với Tiểu Vị khiến cô mất đi tư cách xếp loại, phải biết rằng Tiểu Vị biểu hiện làm việc rất tốt, không ngoài ý muốn có thể được hạng tiên tiến trở lên. Mà chuyện này đều là vốn liếng để thăng cấp sau này.
Nói đến việc này không phải sai anh, nhưng cũng có chút quan hệ, nếu lúc trước không phải anh và Tiểu Vị tổn hại lẫn nhau, làm Tiểu Vị nóng nảy, cũng sẽ không có chuyện này. Cho nên Lưu Húc Dương chột dạ.
Ban đêm, Tiểu Vị còn chưa đi, đèn văn phòng còn sáng. Cô còn khổ sở ? Chẳng lẽ cô khóc ? Lưu Húc Dương nghĩ: Tuy rằng cô hơi dữ một chút, ngốc một chút, hủ một chút, ăn nhiều một chút...... Nhưng dù sao cũng là con gái.
Nếu cô khóc thật, buổi tối cũng tránh ở trong văn phòng không muốn về nhà, Lưu Húc Dương có chút bất an. Anh cố gắng nhìn vào văn phòng của cô, lại không thấy rõ lắm.
Lưu Húc Dương do dự, sau đó có một quyết định gian nan - lấy kính viễn vọng ra nhìn. Trong lòng anh cầu nguyện ngàn vạn đừng xuất hiện hình ảnh hạn chế độ tuổi gì. Bằng kinh nghiệm công tác nhiều năm của anh, Tiểu Vị này, nếu làm chuyện thay quần áo mà không kéo rèm cửa sổ gì đó, cũng có khả năng.
May mắn không có. Lưu Húc Dương vừa thấy may mắn đồng thời lại có chút tiếc nuối. Tiếc nuối? Anh tuyệt không thừa nhận, dáng người kia thực đáng yêu.
Tiểu Vị ngồi trước bàn cạnh cửa sổ, lấy tay chống lên trán không nhúc nhích, cúi đầu không nhìn thấy biểu cảm trên mặt. Lưu Húc Dương nhìn thấy cô khổ sở như vậy, hoàn toàn không còn kiêu ngạo như khi ức hiếp anh, cũng không hung dữ, hoàn toàn là nữ sinh bị chèn ép đáng thương.
Anh nhìn một lát, suy xét một trận, rốt cục hạ quyết tâm hôm nay đi văn phòng lãnh đạo trực ban.
Lưu Húc Dương thừa nhận với thượng cấp, nói vì hành vi của mình khiến cảm xúc Tiểu Vị dị thường, mới có chuyện bưu kiện, hy vọng mình có thể gánh vác hoặc là chia sẻ trách nhiệm.
Đây không phải vấn đề của anh, nhiều lắm xem như nguyên nhân dẫn đến, cho nên lãnh đạo không đồng ý. Nhưng là xét thấy thái độ tốt của anh và biểu hiện nhất quán của Tiểu Vị, cuối cùng đảng uỷ quyết định, xử phạt Tiểu Vị là trừ tiền thưởng quý và xoá bỏ tư cách xếp hạng cuối năm, nhưng không thông báo phê bình.
Dù sao Tiểu Vị làm ra việc này, nếu không mất tư cách cũng không có khả năng được xếp loại ưu. Mặc kệ nói thế nào, việc Lưu Húc Dương làm không có nhiều tác dụng, Tiểu Vị sẽ không bị thông báo vẫn là trong lòng có chút an ủi.
Nhưng chuyện về bưu kiện giống như bão, lần đầu đổ bộ không tính cái gì, còn thổi quét một mảnh. Hồ Nhất Đao khởi xướng hoạt động tự kiểm điểm trong đội, yêu cầu toàn đội mỗi người đều nghĩ lại nghĩ lại tư tưởng nhận thức và tác phong làm việc của mình, đặc biệt là vấn đề trái pháp loạn kỉ, viết thành tài liệu nộp lên.
Hồ Nhất Đao còn cường điệu: Tài liệu phải thành khẩn, nội dung phải vững chắc, thái độ phải nghiêm túc, phân tích phải triệt để! Không được ít hơn chứ, hơn nữa phải có vấn đề. Không có vấn đề ? Không có người nào toàn vẹn, đó là chuyện không có khả năng!
Chuyện này làm người trong đội hình cảnh khổ sở rồi, trừ lúc đi công tác bên ngoài, từng văn phòng đều có nguoi ôm quai hàm, gãi đầu, viết tài liệu tự kiểm.
Đến ngày hội dự họp, Hồ Nhất Đao tổng kết tài liệu của mọi người, khen ngợi vài người. Sau đó rút ra hai tài liệu hỏi:“Triệu Quang Hoa, Đại Hải, tài liệu của hai người là tự mình nghiêm túc viết sao?”
Hai người lập tức cam đoan: Phải.
Hồ Nhất Đao hòa ái nói:“Nga, vậy tôi đọc một đoạn cho mọi người nghe.”
“Đây là Triệu Quang Hoa : Làm một người đồng chí công tác trên dư, tôi biết rõ tầm quan trọng của việc tuân chương thủ kỉ, lúc nào cũng nhớ kỹ, kỷ luật chính là đường dây cao thế, ai đụng vào sẽ bị điện giật......”
Anh đọc đến nơi này thì ngừng lại, dùng vẻ mặt ôn hoà nói:“Triệu Quang Hoa, tôi nhớ năm nay cậu còn chưa đến đi, có thể công tác năm? Chẳng lẽ khi cậu còn là thai nhi, đã biết không thể đụng vào đường dây cao thế?”
Triệu Quang Hoa xấu hổ vô cùng, bên dưới có một trận đè nén ho khan.
Hồ Nhất Đao lại đọc: “Đây là Đại Hải : Tôi thấy làm người cảnh sát nhân dân quan trọng nhất là kỹ năng cảnh vụ. Cương vị của tôi tại chỗ cảnh sát giao thông là như thế, vì chỉ huy tốt, khai thông giao thông có hiệu quả, tôi nắm chặt tất cả thời gian khổ luyện kỹ năng nghiệp vụ, còn đọc [ giải phẫu học ],[ hiện trường khám tra học ] vân vân......”
Hồ Nhất Đao nói:“Đại Hải đồng chí, tôi không biết cậu vừa đảm đương pháp y đồng thời còn kiêm nhiệm cảnh sát giao thông, có thể sử dụng giải phẫu học chỉ huy giao thông. Xem ra, đội cảnh sát giao thông cũng nên phát tiền lương cho cậu.”
Lần này đã có người không nín được, cười ra tiếng. Đại Hải mặt mày thảm đạm.
Anh và Triệu Quang Hoa đều là tìm trên mạng, sửa chữa sửa chữa báo cáo kết quả công tác. Nhưng chi tiết không chú ý lại hại chết người, không sửa chữa triệt để, kết quả tạo thành bi kịch hôm nay.
Thanh Vi cũng cười, đột nhiên nhớ mình cũng tải xuống sửa chữa, không biết có lỗ hổng hay không. Vì thế tâm tình khẩn trương nửa ngày, cũng may Hồ Nhất Đao không khai đao nữa, Thanh Vi thuận lợi qua cửa.
Chuyện nháo ầm ầm cũng đã xong, trước sau lại trôi qua thêm một tháng. Cuối cùng Thanh Vi lấy lại được thanh tĩnh. Nhưng hôm nay về nhà, Thập Tam hỏi cô:“Nếu anh trúng thưởng em có cao hứng không ?”
Thanh Vi nhất thời kích động, chẳng lẽ Thập Tam mua xổ số? Nếu là mấy trăm vạn, a cạc cạc cạc...... Đương nhiên, dù là mấy vạn cũng tốt lắm mà. Cô hưng phấn ôm lấy Thập Tam: “Trúng bao nhiêu?”
“Thật nhiều, nhưng mà......”
“Thật nhiều?” Thanh Vi vui vẻ nói:“Bao nhiêu?”
“Tiền mặt trăm vạn, chiếc Ferrari chiếc Porsche, iphone, laptop.”
“Cái gì? Sao có thể, đây là xổ số gì?”
“Không phải xổ số, là nhận được tin nhắn trúng thưởng. Hai ngày nay mới có. Có nói anh tham gia hoạt động, có nói là tùy cơ quay số, anh còn kỳ quái sao có thể có vận khí tốt như vậy.”
“......” Thanh Vi phun máu trong lòng. Có lẽ biểu cảm của cô vặn vẹo, Thập Tam có chút bất an, lại chủ động nói :“Nhưng cũng có chuyện không tốt. Nói anh chuyển phát hành cấm tư tang bắt, chi thẻ tín dụng, pháp viện lệnh truyền lệnh cái gì. Quái lạ nhất là còn có nói hài tử của anh bị thương nằm viện hoặc là bị bắt cóc, bảo anh mau chóng chuyển tiền.”
“......” Thanh Vi thấy Thập Tam một mặt không hiểu, nội tâm rơi lệ như mỳ sợi.
Được rồi, sống trong thế giới nhiều thủ đoạn lừa gạt như vậy, hết thảy đều là mây bay.