Nhìn thấy cảm xúc Đông Gia Tuệ kích động, Thịnh Thế không nhiều lời, khởi động ô tô trở về khách sạn. Sau khi Đông Gia Tuệ vào phòng thì đóng cửa không ra, Thịnh Thế không có thúc giục cô, qua hơn giờ phỏng chừng tâm tình của cô bình phục rồi, mới gõ cửa kêu cô ra ngoài. Hắn mang cô đi ăn tiệc đứng, mới đầu Đông Gia Tuệ không muốn động đũa, Thịnh Thế nói: “Bộ dáng hối hận khó xem nhất.”
Đông Gia Tuệ nhất thời xù lông: “Ai hối hận ?” Sau đó đối với đồ ăn như kẻ thù, giống như bị cô hung tợn ăn là Thập Tam. Ăn no rồi quả nhiên tâm tình cũng tốt hơn, Đông Gia Tuệ không tức giận nữa, Thịnh Thế nói:“Tự nhốt mình có buồn không ?” Đông Gia Tuệ không trả lời, Thịnh Thế cười cười, kéo cô xem cảnh đêm.
Chỗ cao của công viên, có thể nhìn thấy hơn phân nửa nội thành, dưới đêm thanh lương gió thổi lất phất, lấm tấm đèn đuốc, tiếng nhạc xa xa truyền đến. Thịnh Thế nói phải trái cho cô. Hắn nói, Doãn Ngự là một võ giả ý nghĩ đơn giản tứ chi phát triển, căn bản không xứng với cô, tiếp tục dây dưa sẽ đánh mất thân phận, không biết tốt xấu mà trả thù cũng đánh mất thân phận. Như vậy mới tốt, vừa vặn nhìn ra thô bỉ và thiển cận của hắn, đánh mất cô là nam nhân hỏng não.
Đông Gia Tuệ cũng không ngốc, biết hắn đang cho cô bậc thang đi xuống. Nhưng bậc thang này xuống thoải mái, vừa để ý vừa thấu đáo, cô đơn thuần kiêu căng, nhưng không ngu dốt. Đại tiểu thư liến thức rộng rãi sẽ không để tâm vào chuyện vụn vặt này. Tuy rằng còn giận Thập Tam, nhưng cũng không xúc động như vừa rồi.
Hoàn cảnh như vậy, giống như có thể khiến người ta thả lỏng phòng tuyến tâm lý, nói về góc độ tâm lí. Đông Gia Tuệ và Thịnh Thế hai người ngồi ở chỗ kia nói chuyện thật lâu, thượng vàng hạ cám gì đó đều nói. Cuối cùng vẫn là Thịnh Thế lo lắng đến vấn đề an toàn quay về khách sạn.
Nằm trên giường, Thịnh Thế cảm thấy mệt quá. Không biết là thân mệt hay là tâm mệt. Thân thể mỏi mệt khát vọng được ngủ ngon một hồi, lại cố tình không ngủ được. Hắn kéo rèm cửa sổ ra, nhìn ngọn đèn bên ngoài, suy nghĩ theo gió.
Không biết, bây giờ Thanh Vi đang làm gì? Cô và nam nhân kia ở cùng nhau sao? Loại người lãnh khốc như Doãn Ngự sẽ đối tốt với cô sao? Thịnh Thế lấy một điếu thuốc ra, yên lặng đốt.
Trong phòng tối om chỉ có một chút ánh sáng đỏ, giống như tâm tình phập phồng của hắn.
Lúc Thịnh Thế và Đông Gia Tuệ nói chuyện, Thanh Vi cũng nói chuyện với Thập Tam. Cô xách lỗ tai Thập Tam: “A Ngự, anh xử lý chuyện này quá cứng rắn. Như vậy rất dễ đắc tội người khác.”
“Anh không sợ đắc tội.” Thập Tam một mặt bình tĩnh.
“Anh phải học ở chung với người khác, xây dựng hoàn cảnh thiện ý bên người, không thể gây thù hằn khắp nơi. Có thể lạnh nhạt, nhưng không được đông cứng.” Thanh Vi không biết làm thế nào bèn ôm hôn anh.
“Anh chỉ muốn cùng em là tốt rồi.” Thập Tam cảm thấy không sao cả.
“Chúng ta ở cùng nhau, nhưng anh không làm việc sao ? Không làm chuyện gì sao? Dù là mua đồ ăn cũng phải giao tiếp với người ta.” Thanh Vi hướng dẫn từng bước.
“Nhưng hôm nay cô ta rất vô lễ với em !” Thập Tam biết vì sao Thanh Vi nói đến đề tài này, nghĩ đến Đông Gia Tuệ vô cùng kiêu căng, vẫn không vừa ý.
“Nhưng anh làm tuyệt tình quá, như vậy không tốt......” Thanh Vi bắt đầu thao thao bất tuyệt giảng giải. Thập Tam nghe, thỉnh thoảng đáp ứng dưới dâm uy của Thanh Vi.
Thanh Vi ôm Thập Tam nói vui vẻ, cuối cùng nhìn thấy mặt Thập Tam có chút hồng, buồn bực nói :“Anh có nghe hay không vậy, anh đang nghĩ gì đó ?”
“Nghe thấy, anh sẽ chậm rãi sửa.”
“Em nói với anh triết lý nhân sinh anh đỏ mặt cái gì?” Thanh Vi dõng dạc quảng cáo rùm beng bản thân.
“......” Thập Tam có chút lên án nhìn cô, động cơ thể.
“Thế nào?” Thanh Vi nhìn theo ánh mắt anh, mới ý thức được tay mình đặt ở nơi nào.
Vừa rồi cô ôm Thập Tam, không biết khi nào tay bắt đầu chui vào trong quần áo, vuốt ve da thịt của anh. Không trách được xúc cảm tốt như vậy, trơn trượt vô cùng. Đột nhiên nghĩ đến, hình như cô còn nhéo vài cái, bằng không cái loại xúc cảm khoẻ mạnh co dãn này từ đâu đến ?
Thanh Vi hắc tuyến, trong tiềm thức mình cũng không quên ăn đậu hủ của Thập Tam sao? Không tiết tháo, hình tượng ơi hình tượng...... Thực ra từ khi cô luôn dùng mắt sói nhìn Thập Tam, loại hình tượng này nọ đã sớm bay theo gió.
Ngày thứ hai vừa rồi, Á Á chạy đến đơn vị tìm cô. Mùa hè là mùa yêu nhất Á Á, có thể không kiêng nể gì bại lộ dáng người. Cô từng tuyên truyền Thanh Vi cho: Nữ nhân xuyên việt thanh lương nên đốt lửa nam nhân, lộ đùi mình, để nam nhân chảy máu mũi thôi!
Bây giờ Á Á không chớp mắt nhìn văn phòng Thanh Vi, vừa thấy bạn tốt, lập tức lộ nguyên hình, ôm cô cười ha ha: “Lợi hại thật đấy, không nghĩ cậu bắt được con cá lớn. Doãn Ngự lãnh bao nhiêu tiền thưởng về?”
Thanh Vi búng móng vuốt sói của cô :“Tiền thưởng nhiều lắm, hâm mộ sao ? Cậu cũng đi bắt cá đi.”
Á á dùng sức chọc vào cô: “Không lương tâm, mình là tới hỏi cậu, có muốn cùng mĩ nam nhà ngươi du lịch miễn phí? Còn có thưởng nữa ?”
“Đi du lịch nơi nào, tiểu khu xanh hoá ? Lễ vật là kẹo cao su cậu hữu tình cung cấp ?” Thanh Vi nâng má lười biếng nói.
“Maldives, biển Aegean, đảo Bali nơi nào là tiểu khu xanh hoá nhà cậu ?” Móng tay Á Á mới làm khinh bỉ vẽ vòng với cô.
Thanh Vi cười nhìn cô, căn bản không tin.
“Thực đó, ngày hôm qua mình đột nhiên nghĩ đến, lúc ấy định gọi điện thoại cho cậu lại quá muộn, vạn nhất các người đang lăn giường......” Á Á chưa nói xong đã bị túm cánh tay, Thanh Vi âm hiểm cười hỏi: “Có muốn làm cảm giác đau đớn của cậu trở nên càng sâu sắc hay không ?”
Á Á vội vàng cầu xin tha thứ, sau đó nói ra “Linh cảm” của cô. Cô coi chương trình tìm bạn trăm năm, những người đó khí thế lớn hơn nữa dắt tay thành công, sẽ được giải thưởng du lịch miễn phí, còn có di động máy tính nữa. Cô đột nhiên nghĩ nếu Thập Tam tham gia nữ chọn nam, Thanh Vi giả bộ không biết cũng báo danh, bọn họ có thể thành công dắt tay rinh về giải thưởng ?
Nói sau lấy ngoại hình Thập Tam và thanh danh quán quân vật lộn, khí thế nhất định rất tốt, tuyệt đối sẽ không bởi vì phiếu bầu thiếu mà mất cơ hội được thưởng. Đây không phải cơ hội tốt giành giải thưởng lớn sao ?
Á Á nói đén mặt mày hớn hở, Thanh Vi càng nghe càng thấy không đáng tin. Cô ấy nghĩ gì lại ra chủ ý như vậy? Thập Tam nhà mình đương nhiên tốt, nhưng cũng không cần lộ cho người khác xem. Nói sau, nếu sau đó lộ ra chuyện bọn họ vốn quen biết, còn là người yêu, còn không bị người phỉ nhổ?
Cô có thể dự tính nếu các đồng nghiệp nhìn thấy cô ở trên tivi sẽ có phản ứng gì, nhất là nhóm hại bạn đó, một năm cũng đừng muốn sống yên ổn.
Móng tay Á Á làm rất đẹp, nói hưng phấn còn một cào cào cào, càng giống một con mèo tao nhã xinh đẹp. Thanh Vi đánh gãy cô: “cậu vì cái này mà sớm tinh mơ chạy tới ? Có phải xem tiết mục chịu kích thích hay không?”
Nghe xong lời này, Á Á dừng câu chuyện bĩu môi: “Là có một chút. Khi nào thì mình mới tìm được nam nhân hợp ý đây.”
“Nếu cậu không soi mói đã sớm cởi hết, bây giờ ong bướm vây quanh cậu cũng không ít đâu.” Thanh Vi không hề đồng tình với cô.
“A nha, quả nhiên có người yêu thì không giống trước kia, độc miệng như vậy.” Á Á oán giận nói:“Giống mình chỗ nào? Không có người hiểu nhau không có người yêu, trời nước một màu hàng đêm rét tận tim.”
Thanh Vi không nhìn được cô dùng độ ưu thương nhìn trời, lập tức nổi hết da gà. Á Á thấy cô như vậy, vui vẻ lấy ra gương soi:“Tốt lắm, không chọc cậu nữa, mình đến làm việc, phải đi.” Nói xong dùng một đường trang điểm xinh đẹp đi ra ngoài.
Tìm bạn trăm năm ? Thanh Vi cười: Có lẽ có thể nói cho Thập Tam nghe một chút, nhất định anh không biết còn có phương thức thân cận như vậy đâu.