Ảnh Trung Trì (Trì Trong Ảnh)

chương 3: được cứu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi ánh mặt trời chói chang hoàn toàn rọi vào đáy mắt của ta, ta thậm chí có chút nhảy nhót, sợ hãi tử vong lúc trước đều bị ta quăng ra sau đầu, chỉ còn lại hưng phấn khi nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài.

Lúc đó ta nghĩ, dù là trong một cái chớp mắt tiếp theo ta sẽ bị ánh mặt trời đánh cho tan hồn thể, ta có thể liếc mắt nhìn thấy ánh sáng của thế giới bên ngoài, cũng là hạnh phúc lắm rồi.

Nước biển đẩy thân thể ta lên trên, ta nhìn thấy ánh mặt trời cách ta ngày càng gần, mà thân thể của ta cũng dần tiếp xúc đến ánh mặt trời, tan thành bụi, ta nghĩ xong đời, cứ tiếp tục như vậy, ta chẳng lẽ ngay cả thế giới bên ngoài còn chưa thấy được, liền phải tan thành khói bụi sao. Không được, ta dầu gì cũng là con của chủ nhân Hoàng tuyền, ta dù thế nào cũng phải chết một cách vinh quang, vì vậy, ta liền ra sức bơi đến nơi có ánh sáng… Ta thực hoài nghi đầu của ta bị cổng ngục kẹp hư mất rồi…

Mặt trời chói chang trên cao, nước biển dập dờn, lúc ta từ đáy biển bơi đến thế giới nhân gian, ta nhảy cẫng hoan hô, nếu không phải đang chìm trong biển nước, ta liền muốn nhảy, nhưng đáng tiếc ta vui mừng chưa được bao lâu, thân thể nhẹ bẫng, liền nhìn thấy thân thể bằng xương của mình ở dưới ánh mặt trời nóng bỏng, nhanh chóng bốc thành khói, từng chút từng chút bị ăn mòn, tiếp sau đó…

“A? Bộ xương khô này như thế nào không thể gặp ánh sáng.”

Giọng nói ôn nhu giống như mũi tên lửa đâm vào người ta, một chốc, cả người ta đều sôi trào. Ta định thần đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy giữa trời và biển, nam tử một thân đồ trắng đứng trên phi kiếm đưa lưng về ánh mặt trời, từ từ bay về phía ta, khi cái bóng của y bao phủ trên người ta ngăn lại ánh sáng, thân thể của ta đình chỉ ăn mòn.

Ta vui mừng giơ tay hô to: “Nhanh cứu ta nhanh cứu ta!” Chỉ cần không đụng ánh sáng, ta liền có thể tiếp túc sống sót, ngưng tụ thân thể.

Nam tử kia dường như có chút nghi hoặc, đứng trên phi kiếm thật lâu cũng không nhúc nhích. Mà ta rồi lại đợi không được, dù không bị ánh mặt trời chiếu thẳng đến, nhưng chỉ cần có hơi nóng tản vào trong thân thể ta, ta cũng có thể tan thành khói bụi, chẳng qua là vấn đề thời gian dài hay ngắn mà thôi.

Ta giơ tay càng cao hơn, lớn tiếng la lên: “Nhanh cứu ta nhanh cứu ta, ta… ta nhất định sẽ báo đáp ngươi… ngươi muốn cái gì ta đều cho ngươi.”

“Xì,” Ta dường như nghe thấy tiếng cười của nam tử kia, tiếp theo giọng nói ôn hòa liền lướt nhẹ vào tai ta, “Ngươi có thể lấy thứ gì cho ta.”

Lấy cái gì cho y, ta bị câu hỏi này khiến cả người ngây ngẩn, tại địa ngục Hoàng tuyền nhiều năm, ta muốn cái gì người khác đều cầm đến cho ta, nhưng ta ở nơi này chưa lâu, liền tổn hại gần như sạch sẽ, cho nên trên tay ta thật đúng là không có thứ gì có thể lấy ra, lúc này bị y hỏi như vậy, ta liền nghẹn lời rồi, suy nghĩ một lúc lâu, đều không thể đưa ra một câu trả lời đáng tin cậy.

Ánh mặt trời càng lúc càng gắt, thân thể của ta cũng sắp không chịu được rồi, hiện tại cả người phải dựa vào việc núp dưới cái bóng của y để bảo vệ tính mạng, vì vậy, không biết có phải là bị mặt trời thiêu hỏng đầu óc, hay là do ý thức không còn tỉnh táo, ta cứ như vậy, nhắm mắt hô lớn: “Ta lấy sự trong sạch của ta cho ngươi!”

Ta nghĩ, khi ấy sắc mặt của người kia nhất định rất dễ nhìn…

Người kia vẫn là cứu ta lên, lúc nhìn thấy người đó vươn tay về phía ta, ta liền thất thần. Tại địa ngục Hoàng tuyền nhiều năm, tay ta nhìn thấy hoặc là cánh tay xương xẩu, hoặc là tay khô không chút sinh khí, mặc dù tay của cha ta đều có thịt dày, nhưng một chút cũng không dễ coi. Cho nên đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một cánh tay đẹp mắt như vậy, gân cốt rõ ràng, thon dài hữu lực, chỉ có tầng kén mỏng, tim ta thịch một cái, ma xui quỷ khiến cũng nắm chặt lại.

Đối phương dường như bị hành động của ta dọa sợ, ngay cả phi kiếm đều lung lay một cái, tại khoảnh khắc y thất thần, ta mượn lực nhảy lên, nhảy tới phía trên phi kiếm của y, nhưng một động tác này, lại khiến cho ta trực tiếp tiếp xúc với ánh mặt trời, thân thể nhanh chóng hóa khói.

Ngay vào lúc này, một vật nhanh chóng phủ lên ta, thân thể mát lạnh, hóa khói dừng lại, ta quay đầu nhìn, chỉ thấy mình từ đầu tới đuôi được một tấm áo bao phủ, ngăn cách ánh mặt trời.

Ta mừng rỡ vỗ tay, quay đầu muốn cảm ơn, nhưng trong khoảnh khắc hai mắt đều say. Ta ở địa ngục Hoàng tuyền không học được cái gì, muốn miêu tả dung mạo của một người đều cảm thấy từ ngữ nghèo nàn sâu sắc, người nọ rất đẹp, là trong cuộc đời mấy trăm năm của ta, là nhân loại ta thấy đẹp nhất, rõ ràng là một nam tử, nhưng không mất mỹ mạo của nữ tử, khóe miệng hơi giương, dù không cười, cũng khiến cho người cảm thấy gần gũi ấm áp.

Ta nhìn y thất thần, không nhịn được liền khen một tiếng: “Ngươi thật đẹp.”

Y hiển nhiên bị lời nói của ta khiến ngây ngẩn cả người, cười ngặt nghẽo một hồi mới mở miệng nói: “Cho tới bây giờ chưa có ai khen ta như ngươi, ngươi là người đầu tiên. A, không nói nữa, ngươi không thể gặp sáng, ta mang ngươi đến trong phòng tạm lánh, bằng không thì trong chốc lát người liền biến mất.”

Cả tâm trí ta đều đặt vào khuôn mặt của y rồi, một lời cũng không nghe lọt, ngây ngốc gật đầu, cũng không biết mình đồng ý cái gì.

Vào phòng của y, y gỡ xuống tấm ảo phủ trên người ta, mặc lại trên người mình, cười hỏi ta: “Ngươi là tới từ địa ngục Hoàng tuyền? Theo ta biết, từ địa ngục Hoàng tuyền đi ra ngoài, đều có đạo hạnh nhất định, canh giữ Song Thụ Đảo lâu như vậy, ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy một linh hồn bất tử không thể xuất hiện dưới ánh sáng mà đi ra. Nhưng nhắc tới cũng kỳ quái, bình thường linh hồn bất tử đều có đạo hạnh nhất định, mới có thể nói chuyện, nhưng ngươi thì ngược lại, thật sự kỳ quái.”

Ta bị lời này của y khiến cho nghẹn khuất, lúc ấy liền muốn phản bác một câu, ta sẽ nói chuyện bởi vì ta trời sinh đã có linh lực hậu duệ của chủ nhân Hoàng tuyền, nhưng lời đến khóe miệng, ta lại nuốt xuống. Mặc dù đối phương có khuôn mặt hiền lành, nhưng không chừng nhân tâm rất xấu, ta không thể tùy ý tiết lộ thân phận của mình, vì vậy ta vỗ vỗ ngực mình, ngẩng đầu ưỡn ngực: “Đó là vì ta thiên phú dị bẩm!”

Người nọ lại cười như hoa, ta lầu bầu hỏi y: “Có buồn cười như vậy sao.”

Y cười khoát tay xin lỗi ta: “Ha, ta vẫn là lần đầu tiên thấy người ngốc như vậy… ha ha, linh hồn bất tử lại ngốc như thế, ngươi thật thú vị.”

Y làm như ta không nghe thấy mấy chữ “ngốc” hay sao, ta bất mãn, hai tay vòng trước ngực, mũi hếch lên trời, móc ngược lại y, ta nói ta cũng là lần đầu tiên thấy một nhân loại không chút đề phòng với linh hồn bất tử.

Y cười cười xoa đầu ta, nói ta đây thân thể nhỏ bé, cũng không có linh lực, có gì để cho y đề phòng a.

Ta tức giận nắm quyền quơ quơ: “Ta dầu gì cũng là linh hồn bất tử sống trăm năm, tuy rằng ta thấp, nhưng khí lực của ta lại rất lớn!”

Y cười càng vui vẻ hơn, xoa đầu khô của ta, nói: “Nếu như ngươi có một ngày phải chết, đó nhất định là ngốc chết.”

“…”

Truyện Chữ Hay