Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
.
Giằng co một năm, cuối cùng Tả Thành bỏ cuộc.
Hôm đó bạn đang thu gom đồ đồng nát, Tả Thành chợt xuất hiện trước mặt bạn. Hắn đỏ mắt gọi bạn một tiếng anh Trình. Hắn nói hắn sai rồi. Hắn bảo hắn sẽ không giày vò bạn nữa. Hắn xin bạn quay về sống với hắn.
Bạn từ chối.
Sau đó, bạn không còn thấy hắn nữa.
.
Bạn tìm được một công việc kinh doanh, dốc sức làm việc cùng một đám thanh niên hơn hai mươi tuổi.
Bạn không rời khỏi thành phố này. Bạn chỉ là một người tầm thường, người tầm thường không có tư cách làm mấy trò lãng mạn đau thương trong truyện. Bạn đã quen thuộc với thành phố này, ở thành phố này bạn có chốn dung thân, nếu đi đến một thành phố mới, bạn không biết tương lai sẽ ra sao.
Bạn tiến bộ rất nhanh, chưa được bao năm đã bắt đầu nhận khách hàng lớn, sau đó chuyển sang làm thị trường. Lúc nghỉ hưu, bạn đã được coi là tầng lớp trung lưu thượng lưu, mặc dù không được như Tả Thành, nhưng cũng coi như có sự nghiệp, cuộc sống của riêng mình.
Sau khi làm được ba năm, dưới sự dẫn dắt của đám thanh niên bên cạnh, bạn biết đi bar. Bạn không còn trẻ nữa, nhưng vóc người vẫn rắn rỏi như trước, do thường xuyên phải đảo nồi, bờ lưng của bạn rất gợi cảm, lại chưa từng phát phì ở tuổi trung niên, thế là được rất nhiều người ưa thích. Bạn chơi vài năm, cảm thấy mình ăn không tiêu nổi, thế là đóng cửa cho yên chuyện, về nhà dưỡng lão.
Mấy năm đi bar, bạn quen được một đám bạn bè, lúc rảnh rỗi không làm việc bạn cùng họ nướng thịt uống rượu, có tuổi rồi thì leo núi uống trà, cuộc sống dễ chịu vô cùng.
.
Sau khi về hưu, bạn vốn muốn ở nhà chơi, tuy nhiên đã bận rộn cả đời rồi, đã quen làm việc, không chịu nổi rảnh rỗi. Thế là mỗi ngày bạn đến trường học dự thính, học thêm ít kiến thức không cần dùng tới, một thời gian dài sau, bạn trở thành bạn vong niên với một cô giáo trẻ tuổi, cô ấy thường đến nhà bạn uống trà.
Bạn chợt cảm thấy mình sắp xuống lỗ rồi, bạn tìm cô giáo trẻ ấy, nhờ cô thả tro cốt của mình xuống sông. Cô ấy nhận lời.
Một hôm, cô giáo trẻ đến nhà bạn uống trà. Trong lúc tán gẫu, cô hỏi tại sao bạn lại chọn một dòng sông đục ngầu hôi thối như thế làm chỗ táng thân. Bạn nói cho cô ấy biết, chị của bạn cũng được thả ở đó.
Theo dòng câu chuyện này, bạn nhắc tới những chuyện khi còn trẻ với cô ấy. Bạn rất vui rằng có người có thể hồi tưởng lại quá khứ cùng bạn.
Bạn nhớ về chị gái, nhớ tới cặp chân săn chắc của chị, bóng dáng chị thái rau, mâm xôi dại chị bụm trong tay. Nói mà bạn cảm giác dường như chị đang ở ngay trước mắt mình.
Bạn lại nhớ đến thằng chó con. Bạn ở bên hắn suốt hai mươi mấy năm trời, bạn vốn tưởng rằng, bạn có thể nói rất nhiều thứ về hắn ta. Thế nhưng bạn không thể. Thời gian trôi qua vùn vụt, hai người đã chia tay ba mươi mấy năm rồi, giờ đây, đến dáng vẻ của hắn bạn cũng không còn nhớ nổi nữa.
Cuối cùng, các bạn vẫn nói đến chuyện trong hiện tại. Bạn nói lưng của bạn đau, cô ấy phàn nàn về đứa con nghịch ngợm ở nhà, nói mãi nói mãi, bạn cười khà khà, đang cười thì đột nhiên hơi thở nghẹn cứng trong cổ họng.
Cứ như thế, bạn ngồi trên ghế mây, môi nở nụ cười, mãn nguyện lìa đời.
藤椅 Ghế mây