.
Nhưng bạn bỗng nhiên nhớ ra nhà bạn còn có một cái két sắt, đặt ở góc tường, từ sau khi chuyển đến đây chưa từng mở ra.
Đấu tranh hồi lâu, bạn đột ngột nhảy dựng.
Bạn bắt đầu đi về phía két sắt, đồng thời tự lải nhải trong lòng: “Lần này mà không có thì mình sẽ không dằn vặt nữa, mình sẽ quan tâm cậu ấy, tin tưởng cậu ấy, yêu cậu ấy, giống y như trước đây.”
Bạn suy nghĩ không ngừng lấy một giây, nghĩ đến tương lai mà gần như thốt ra thành lời.
Bạn run rẩy mở két ra.
Bạn mong đợi rằng bên trong trống rỗng.
Thế nhưng, khi cánh cửa mở ra, một hòm sắt màu đen xuất hiện trước mặt bạn.
Bạn thô bạo lôi hộp sắt ra khỏi két, giật tung nắp vứt sang một bên, đổ hết đồ trong hộp ra.
Không có tiền.
Không có thẻ.
Không có sổ tiết kiệm.
Trừ những thứ linh tinh mà bạn từng tặng cho thằng chó con ra, thì trong đó chẳng có gì cả.
Bạn cuối cùng cũng thật sự bình tĩnh trở lại.
Bạn ngã ngồi xuống đất, chán nản cười khổ, dùng ngón cái và ngón trỏ day sống mũi. Cuối cùng bạn cũng ý thức được mình nực cười ra sao. Bạn phát hiện ra mấy tháng nay mình cứ như một cô vợ đố kị ghen tuông, đa nghi, nhạy cảm, theo dõi thằng chó con, lật tung đồ đạc của hắn. “Cứ như một người phụ nữ đáng thương đang tìm kiếm bằng chứng chồng mình ngoại tình vậy.” Bạn nghĩ đầy xót xa.
Thế này chẳng giống bạn chút nào, đúng là khó coi.
Đúng lúc bạn phủi mông đứng dậy, định cất hộp sắt vào két, thì cửa có tiếng động – thằng chó con đã về. Bạn lập tức hoảng loạn, luống cuống tay chân, hộp sắt vốn chỉ cần ấn một cái là đóng được, giờ làm đi làm lại bốn năm lần cũng không khép vào nổi. Bạn sốt ruột đến mức toát mồ hôi, nét mặt hoảng hốt, tay chân lạnh ngắt. Bạn muốn đậy hộp vào, nhưng thế nào cũng không được.
Do sự run rẩy của bạn mà miếng sắt va đập vào nhau, tiếng vang đầy chói tai.
Đúng lúc này, cửa bật mở.
.
Thằng chó con cười rạng rỡ bước vào, nói với bạn rằng hắn cuối cùng cũng tìm được trợ lí phù hợp, mới nói được một nửa, ánh mắt của hắn liền bị thu hút bởi vẻ mặt hoảng sợ của bạn. Bạn muốn giấu giếm, nhưng càng cố càng hỏng, cuối cùng, theo ánh nhìn của bạn, thằng chó con đi đến chỗ két sắt.
Hắn mở cửa két, nhìn thấy cái hộp bị lật tung.
Hắn cuối cùng cũng nhận ra gần đây bạn đã làm những gì.
Bạn tưởng rằng hắn sẽ nổi cáu, nhưng hắn không làm vậy.
Hắn im lặng hồi lâu, chẳng nói năng gì, đứng dậy bỏ đi.
.
Bạn căng thẳng đến phát điên.
Bạn không ngừng xin lỗi thằng chó con, hắn bảo hắn cần yên tĩnh một lát, bạn chỉ đành nói được, bạn chỉ có thể ngẩn ngơ ở nhà không có mục đích.
Một tuần sau, hắn bắt đầu đi đêm không về nhà, bạn phát hiện ra mùi nước hoa xa lạ trên người hắn.
Hắn từng nói gần đây sẽ “phải tham gia vào một số bữa tiệc xã giao không được bình thường cho lắm”, bạn đã nhận lời sẽ không so đo mấy cái này. Nhưng bạn không biết rằng cái “không được bình thường” này sẽ “không bình thường” đến mức nào, bạn cũng không biết sau sóng gió ngày hôm đó, lời hứa của hắn với bạn có còn nguyên vẹn nữa không.
Hắn gặp dịp thì chơi, hay là diễn giả thành thật?
Bạn không biết.
Bạn tin rằng, trước khi phát hiện ra bạn lục lọi tìm “quỹ đen” của hắn, hắn còn yêu bạn, nhưng bây giờ, bạn ngày càng mờ mịt. Bạn không biết hắn có bị tổn thương do việc làm hôm đó của bạn hay không, bạn không biết có người nhân dịp này mà chen chân vào hay không.
Bạn chẳng biết gì cả.
Nhưng bạn không dám bám đuôi hắn, chứ đừng nhắc đến chuyện lên tiếng gặng hỏi.
.
Cuối cùng, “thanh gươm của Damocles” treo lơ lửng trên đầu bạn cũng rơi xuống.
Bạn phát hiện ra dấu hôn không phải của bạn trên người thằng chó con.
.
Bạn trỏ vào dấu hôn, hỏi thằng chó con là do ai hôn.
Gần đây hắn luôn lạnh nhạt với bạn. Thế nhưng, đại khái là bạn run rẩy rõ ràng quá, hoặc là do chột dạ, lần này, hắn thành thật đáp rằng, là một cậu “người mẫu nam” trong club.
“Em với cậu ta chẳng có gì cả, cái này là do cậu ta thừa cơ em uống say mà cắn.” Thằng chó con giải thích.
Bạn gật đầu không đáp, trong lòng lại chẳng tin tưởng tẹo nào.
Ngày hôm sau, bạn lại làm cái chuyện theo dõi bẩn thỉu. Bạn bám theo thằng chó con ra ngoài, mang theo ống nhòm, đi theo hắn nguyên một ngày. Lúc hắn ăn cơm với một đám đàn ông trung niên, bạn phát hiện ra có một cậu nam sinh ngồi cạnh hắn, lẳng lơ từ trong xương, lắc eo vểnh mông, người ngồi cùng bàn suồng sã sờ mông cậu ta.
Bạn cầm ống nhòm nhìn chăm chăm một lúc, xung quanh đã có người không kìm được nhìn bạn dò xét, lại còn thử gọi bảo vệ, bạn đành phải cất ống nhòm đi về nhà.
Bạn trèo lên tầng thượng, định hóng gió để bình tĩnh lại, nhưng lại không ngờ gió trên tầng thượng gào thét dữ dội, thổi mạnh đến mức bạn giàn giụa nước mắt. Bạn không bình tĩnh nổi, thậm chí còn sốt ruột hơn nữa.
Bạn gọi điện thoại hỏi thằng chó con đang làm gì, lại hỏi hắn đang ngồi với những ai, thằng chó con vẫn đáp lấy lệ như trước. Bạn miêu tả lại dáng vẻ của cậu nam sinh kia, hỏi hắn tìm đâu ra một cậu em đẹp trai vậy, thằng chó con nghe mà cười lạnh lùng, hắn tìm một chỗ yên tĩnh, hỏi bạn rằng rốt cuộc bạn muốn gì.
Giọng điệu của hắn vừa coi thường vừa mất kiên nhẫn, bạn thậm chí còn nghe ra được chút vẻ khinh thị.
Bạn bỗng nhiên sụp đổ.
Bạn gào lên, bắt hắn đuổi cậu trai kia đi ngay lập tức, doạ dẫm hắn rằng nếu hắn không làm theo ý bạn, bạn sẽ cầm dao chặt hắn ra. Lần này thằng chó con cười thành tiếng thật, hắn bảo bạn đến đi, hắn nhất định sẽ hầu đến cùng. Bạn bảo hắn đừng hối hận, vừa khóc vừa gào hồi lâu. Thế nhưng vừa buông lời bạn lại sợ hãi, chỉ đành xuống giọng xin hắn yên ổn cùng bạn sống qua ngày.
Đầu bên kia mãi chẳng đáp.
Bạn hạ điện thoại xuống khỏi má, liếc nhìn mới phát hiện ra điện thoại đã bị cúp từ lâu rồi.