.
Bạn nhanh chóng hiểu ra mình đã nhầm. Giết chóc dã man không so nổi với tàn nhẫn văn minh.
Một hôm, Đinh Đông và thằng chó con cãi nhau to. Đinh Đông giận dữ từ chức, mang đi một đống khách hàng và một nhân viên kĩ thuật nòng cốt.
Gã tự mình làm lại từ đầu, còn không quên gieo rắc tin đồn, từ việc công đến chuyện tư không chừa cái nào.
Ví dụ như “Tả Thành là một ông sếp hà khắc, ngay cả người cũ cùng hắn khởi nghiệp cũng không được đối xử đặc biệt”, lại ví như “quản lí nội bộ của Tả Trình rất lỏng lẻo, nguồn vốn sắp đứt đoạn”. Thậm chí còn có cái liên quan đến bạn. Đinh Đông nói Tả Thành dùng người không khách quan, điên cuồng nhét người vào công ty, cả lão gay hơn bốn mươi trên giường mình cũng nhét vào làm cấp dưới của gã, bắt gã dạy nghiệp vụ cho.
“Chính là cái người đó, Lí Trình, cái thằng trước đây tôi hay mang theo người.” Bạn ngồi trong văn phòng một khách hàng, nghe Đinh Đông đĩnh đạc mở mồm cách một bức tường.
Bạn biết khách hàng làm như vậy là một kiểu bày tỏ thái độ, nhưng bạn đã không dám tin tưởng phán đoán của mình nữa. Bạn thần hồn nát thần tính, lòng tự tin mới được xây dựng chớp mắt đã sụp đổ.
Bạn lo rằng khách hàng cũng giống như Đinh Đông, lo rằng thành ý mà y thể hiện ra là một sự nguỵ trang mà bạn không thể nhìn thấu được, dùng để bẫy hại các bạn. Vì vậy, để an toàn nên bạn không nhận ý tứ của khách hàng, chỉ cảm ơn liên tục, nhưng lại không đưa ra lời hứa thực chất nào.
Thế là, một tuần sau, khách hàng biến thành khách hàng của Đinh Đông.
.
Do trạng thái của bạn, cộng thêm việc xét đến chuyện tránh nơi đầu sóng ngọn gió, thằng chó con để bạn tạm thời nghỉ ở nhà, tạm ngừng công việc.
Bạn đồng ý.
Bạn biết bạn không giúp được gì, thằng chó con lại còn bận sứt đầu mẻ trán, bạn không muốn rước thêm phiền phức cho hắn.
Thằng chó con bắt đầu bận rộn.
Xét đến thoả thuận trước đó của các bạn, thằng chó con dặn dò bạn trước, hắn bảo tiếp theo hắn sẽ làm rõ quan hệ với bạn với người ngoài trước, đồng thời do phải lo lót trên dưới, nên không thể tránh khỏi việc phải tham gia vào một số bữa tiệc xã giao không được bình thường cho lắm.
Bạn đương nhiên hiểu cho hắn.
.
Thằng chó con chịu áp lực rất lớn, bạn cũng vậy.
Ngoại trừ áp lực, bạn còn thầm thấy hổ thẹn. Mặc dù biết tâm tư của Đinh Đông không phải mới nảy sinh nhất thời, nhưng bạn vẫn cảm thấy mọi thứ bùng phát nhanh chóng, có phần lỗi do bạn.
Cái cớ để Đinh Đông tranh chấp với thằng chó con chính là bạn.
Kể từ khi bắt đầu làm việc, dần dần khách hàng trong tay Đinh Đông được phân non nửa cho bạn, do vậy gã mới nửa thật nửa giả nói đùa với thằng chó con hết lần này đến lần khác. Mọi khi, thằng chó con sẽ an ủi gã, nhưng ngày hôm đó, đại khái là đúng lúc có chút chuyện, cộng thêm sự tin tưởng dành cho Đinh Đông, nên hắn mới không để ý đến giọng điệu cho lắm. Điều này đã tạo cơ hội cho Đinh Đông, hắn làm to chuyện trước mặt nhân viên, cho đến khi đỏ mặt đập bàn, cây ngay không sợ chết đứng, tức giận bỏ đi.
Ít nhất thì bạn đã cho gã một cái cớ phản bội quang minh chính đại.
Điều này khiến bạn ăn ngủ không yên.
.
Cảm xúc của bạn tụ lại, không có chỗ giải sầu, đành phí hết sức lực vào việc nhà, dốc sức làm việc nhà đến mức tốt nhất. Thằng chó con đã rất mệt rồi, bạn hi vọng ít nhất có thể làm tốt việc nhà, để hắn có thể thoải mái một chút sau khi về nhà.
Bạn giặt giũ nấu nướng, quét dọn trải giường cho thằng chó con, thỉnh thoảng còn chịch hắn, hoặc để hắn chịch.
Bạn cầm tiền tích cóp của hai người, làm mấy việc lặt vặt này, điều này tăng thêm gánh nặng tâm lí của bạn, cộng với cảm giác bất lực vốn đã rất lớn, bạn cảm thấy mình càng ngày càng vô dụng.
Bạn muốn ra ngoài làm việc, dù cho không thể vào công ty làm, thì tiếp tục bán mì xào cũng được.
Thế nhưng bạn biết bạn không thể.
Bạn không thể chuốc thêm phiền phức cho thằng chó con nữa.
.
Đúng trong tình huống này, thì bạn nghe được câu đó.
“Nó chẳng qua chỉ là con chó hoang thôi.”