Năm , album của Châu Kiệt Luân được phát hành, đồng thời Hành Dương cũng đón một trận tuyết lớn.
Từ giờ cho đến kì thi đại học chỉ còn nửa năm, thời gian tự học buổi tối đã tăng lên đáng kể. Đến tối, các phòng học của trường Trung học số Hành Thị vẫn đèn điện sáng trưng như cũ.
Trong lớp, mọi người đang luyện đề và học từ đơn, không khí học tập bao trùm cả phòng học.
Mãi cho đến khi một bạn học chỉ ra ngoài cửa sổ lớp, hô to: “Tuyết rơi!”
Mọi người trong phòng nghe thấy thế đều nhìn ra ngoài cửa.
Trận tuyết này rơi bất ngờ, giữa màn đêm tăm tối, những bông tuyết rơi lả tả xuống mặt đất.
Nhất thời bên cửa số có đầy người đứng xem, cảm nhận được từng trận gió lạnh thấu xương, tất cả mọi người theo bản năng quấn mình càng kín.
“Lạnh ghê người, có ai mang miếng giữ nhiệt không? Cho tớ mượn một cái.” Mẫn Tùng Nguyệt run rẩy không ngừng, hỏi.
Lý Ngạn Hạo quấn mình thành cái bánh chưng đứng bên cạnh giơ tay lên nói: “Tớ mang! Năm tệ một cái, ok không?”
Mẫn Tùng Nguyệt đột nhiên thay đổi nét mặt: “Cậu ăn cướp à? Tớ đây không thèm nhé, cùng lắm thì bị lạnh chết thôi gì căng.”
“Năm tệ thôi mà, gì keo kiệt vậy.” Lý Ngạn Hạo bĩu môi, mắt chợt sáng như đèn pha ô tô, bước đến chỗ Dư Châu Dạ đang ngồi đằng sau.
Cậu ta giơ miếng giữ nhiệt ra trước mặt Dư Châu Dạ đang chăm chỉ luyện đề, hỏi: “Dư ca, cần không?”
“Không.”
“Cậu làm đề gì thế? Mọi người ai cũng đi ngắm tuyết còn cậu thì ngồi học.”
Dư Châu Dạ buông bút, nhìn quanh một lượt, cằm hướng về phía cô gái ngồi dưới cùng bên phải đang cắm đầu vào học: “Không phải cũng có một người không đi ngắm tuyết đấy à, sao cậu không tìm cô ấy?”
“…..” Lý Ngạn Hạo ngoảnh đầu lại nhìn, không biết nói gì hơn, “Thật sự có người giống cậu này.”
Dư Châu Dạ gật đầu, kiên nhẫn nói: “Cho nên cậu đi mà gây họa cho người khác đi, đừng tìm tớ nữa.”
Lý Ngạn Hạo nghe thấy thế thì không vui: “Gì mà gây họa? Tớ là người như thế à!”
“Chẳng lẽ không phải?” Dư Châu Dạ nhướng mày.
“… Ok, tớ phải.”
Mẫn Tùng Nguyệt ở đằng xa gọi Dư Châu Dạ: “Dư Châu Dạ, lớp bên cạnh có người tìm cậu!”
Mọi người ồn ào.
Phản ứng của Lý Ngạn Hạo còn nhanh hơn cả dư Châu Dạ, kêu mọi người yên lặng một chút rồi lại hỏi Mẫn Tùng Nguyệt: “Ai thế? Nam hay nữ?”
“Nữ.” Mẫn Tùng Nguyệt đã đi tới, nhỏ giọng nói, “Hà Thanh, Quan Âm nương nương ấy.”
“Hà Thanh? Cái người một tháng quen năm người đấy hả?” Lý Ngạn Hạo ngẫm nghĩ.
“Đúng vậy.”
“Đờ mờ.” Lý Ngạn Hạo ngoảnh đầu lại nói với Dư Châu Dạ, “Dư ca, cô ta thế mà dám có ý đồ với cậu?”
Hà Thanh, cũng là một nhân vật phong vân, nhưng không nổi vì thành tích mà là do người yêu cũ của cô ta rất nhiều, nổi tiếng với sở thích thu thập lốp dự phòng [].
[] Nguyên văn là Quan Âm binh (phương ngữ Quảng Đông): có thể hiểu là một người đàn ông sẵn sàng vây quanh một người phụ nữ, đồng nghĩa với lốp dự phòng. Cho nên người có sở thích sưu tầm lốp dự phòng được gọi là Quan Âm nương nương.
Mẫn Tùng Nguyệt thở dài: “Đâu chỉ vậy, tuyết rơi mà cô ta còn mặc váy ngắn, nhìn là thấy lạnh hết cả người.”
“Dư ca, cẩn thận nha.” Mẫn Tùng Nguyệt nhắc nhở anh.
Dư Châu Dạ không đáp, trả lời xong một câu hỏi trên đề mới ngẩng đầu: “Ai nói với cậu tớ muốn đi gặp cậu ta?”
Mẫn Tùng Nguyệt: “A?”
Lý Ngạn Hạo phản ứng rất nhanh, dùng bả vai huých Mẫn Tùng Nguyệt, “Ý của Dư ca là, bảo cô ta cút… À không, bảo cô ta đi đi.”
Mẫn Tùng Nguyệt đã hiểu, “Ok, để tớ làm cô ta chết tâm luôn.”
…..
Phó Uyển Hòa ban đầu còn tập trung làm bài, nghe thấy thế bèn ngoảnh đầu lại nhìn, có phần không yên lòng.
Vừa nãy, cô gái mà Dư Châu Dạ nhắc đến là cô ư? Trong lớp cũng chỉ có mấy người đang học, hơn nữa cô ở gần Dư Châu Dạ nhất, cho nên chính là cô sao…
Không đúng, chắc không phải đâu, haiz, không làm đề dễ suy nghĩ lung tung thật.
Phó Uyển Hòa điều chỉnh lại cảm xúc, buộc lại tóc đuôi ngựa, hít sâu một cái rồi bắt đầu kiểm tra lỗi sai.
Sửa lại mấy đáp án sai, Phó Uyển Hòa lấy một tờ nháp mới tinh ra tính toán, lại nghe thấy cuộc trò chuyện đằng sau.
“Ê, Dư ca, ngày mai cậu đi xem phim với Lưu Vân à?”
“Ừ, sao, muốn đi à?”
“Không phải, tớ chỉ hỏi chút thôi.”
“Có chuyện gì thì nói.”
“À, thì là… Tớ định hẹn Mẫn Tùng Nguyệt đi cùng, nhưng mà chỉ có hai người thôi thì hơi ngại…”
“Thế ngày mai cùng đi.”
“A? Không làm phiền cậu với Lưu Vân làm chuyện gì gì đó chứ?”
“Không.”
“Cám ơn Dư papa.”
Phó Uyển Hòa âm thầm dịch chuyển cái bàn về phía trước một chút, ngây ngẩn một lúc rồi mới tiếp tục tính toán.
Vừa cầm bút lên, cô lại viết ba chữ “YZY” lên giấy nháp theo bản năng.
Lại viết sai rồi… Phó Uyển Hòa mím môi, vội vàng xóa dòng chữ đó đi, lại nhìn quanh một lượt, chắc chắn không có ai nhìn thấy mới thở phào nhẹ nhõm.
“Này, giáo viên đi hết rồi, hay là chúng ta bật nhạc nghe tí đi?” Có người đề nghị.
“Không sợ bị phát hiện à?”
“Bật nhỏ tí là được mà. Nghe gì đây nghe gì đây?”
Mẫn Tùng Nguyệt giơ tay đề nghị: “Châu Kiệt Luân!”
“!” Một bạn học nói.
Lý Ngạn Hạo cũng sán lại gần: “Được đó! Tớ đồng ý, tớ muốn hát bài này lâu rồi, Mẫn Tùng Nguyệt, tớ hát cho cậu nghe nhá?”
Mẫn Tùng Nguyệt mặt không đổi sắc: “Cút.”
“Ặc.” Lý Ngạn Hạo lấy di động của mình ra, nhấn vào một cái app, tiếng nhạc nhanh chóng phát ra từ di động.
“Nơi thành phố trung cổ trăm năm, tôi muốn đi tới chốn này. Hải âu đã không còn quyến luyến biển rộng, có thể bay đến một nơi khác xa hơn.”
Lớp học biến thành dàn đồng ca của tất cả mọi người.
Phó Uyển Hòa không có thói quen vừa nghe nhạc vừa làm đề, cô đưa tay lên muốn chặn âm thanh lọt vào tai, lại nghe thấy một câu hát:
—— Ở phương xa vọng lại tiếng sáo, nhưng tôi chỉ để ý đến tin tức của em.
—— Tòa lâu đài vì yêu mà lưu giữ bí mật, còn tôi vì em mà cất giữ những kỉ niệm.
Một khắc đó, Phó Uyển Hòa dừng bút, ngoảnh đầu đã thấy ——
Nụ cười tựa ánh dương của chàng trai nọ.
– Toàn văn hoàn –