Chương : Lời thú tội của tuyết đầu mùa
Có lẽ bởi ánh mắt Phó Uyển Hòa quá mãnh liệt, Dư Châu Dạ rốt cuộc cũng dời mắt khỏi sân khấu, hơi mất kiên nhẫn nhìn sang người bên cạnh nãy giờ cứ nhìn chằm chằm mình. Khi ánh mắt hai người giao nhau, thời gian như ngừng lại.
Không có lạnh nhạt và thơ ơ, sự dịu dàng dần nhuốm đầy đôi mắt. Niềm vui bất ngờ khiến Dư Châu Dạ nở nụ cười: "Sao em lại ở đây?"
"A," Phó Uyển Hòa phản ứng lại, "Tôi đến cùng bạn."
Lại tiếp tục im lặng.
Phó Uyển Hòa buộc bản thân dời sự chú ý lên sân khâu, lại nghe thấy người bên cạnh hạ giọng nói: "Mấy hôm nay không được gặp em, thật sự khó chịu."
Giận dỗi và tủi thân.
Giọng Dư Châu Dạ còn mang theo chút cô đơn, tựa như hạt sen không có tâm sen [] khiến cho người ta bất tri bất giác cảm thấy xót xa.
[] Tâm sen: Phần đắng ở giữa hạt sen.
Phó Uyển Hòa bỗng cảm thấy, có phải cô đã làm sai rồi không.
Hình như cô đã khiến Dư Châu Dạ buồn.
Rõ ràng cô thích anh như vậy, sao cô có thể khiến anh buồn được.
"Công ty nhiều việc sao, sếp của các em thật ác." Dư Châu Dạ lại nói tiếp.
Đây là một bậc thang để cô xuống, Phó Uyển Hòa biết.
Dư Châu Dạ hiểu rõ hết thảy.
Chỉ không biết cô cũng thích anh.
Không biết đã bắt đầu từ bao giờ, Tạ Diệc Thư chuyển từ một bài nhảy nhạc jazz sang một ca khúc trữ tình.
Giữa sân khấu, Tạ Diệc Thư mặc một chiếc áo len màu trắng, ngồi bên cạnh đàn piano màu trắng đã được sắp xếp ổn thỏa, hát vô cùng thâm tình.
Nhạc dạo vừa vang lên, Phó Uyển Hòa đã biết đây là bài gì.
Thủy tinh ký.
"Còn bao lâu nữa mới có thể bước vào trái tim anh, còn bao lâu nữa ——"
Đây là bài hát lần đầu tiên Phó Uyển Hòa hát trước mặt Dư Châu Dạ.
"Tôi vẫn nhớ hôm đó, em cũng hát bài này." Dư Châu Dạ bỗng lên tiếng.
Phó Uyển Hòa đột ngột quay đầu lại, hỏi một cách khó tin: "Gì cơ?"
"Tôi nói," Dư Châu Dạ cũng ngoảnh đầu nhìn cô, "Em cũng từng hát bài này, rất êm tai, bài hát không chỉ hay mà người hát cũng hát rất hay."
Có lẽ bởi bầu không khí quá bi thương, một nỗi chua xót dâng lên trong lòng cô, hốc mắt dần dần ẩm ướt.
Ngay từ đầu, Phó Uyển Hòa không ngờ Dư Châu Dạ thật sự chú ý đến giọng hát của mình.
Cô từng nghĩ tấm lòng không ai hay biết của mình sẽ như đá chìm đáy biển, mãi mãi.
Nhưng, bỗng có một ngày, người ấy nói với cô: "Tôi đã nghe thấy rồi, rất êm tai."
Hóa ra cô cũng không có đáng thương như vậy.
"Cậu, nghe thấy sao?" Phó Uyển Hòa nhìn vào mắt anh.
"Ừm, nghe thấy, thật sự rất hay."
Nước mắt cuối cùng cũng không nhịn được, Phó Uyển Hòa vội vàng đứng dậy, thuận miệng tìm một lí do: "Tôi đi toilet."
Lát sau.
Phó Uyển Hòa rửa mặt xong, đang định trở về hội trường.
Nhưng mà cô không biết nên đối diện với Dư Châu Dạ như thế nào.
Nên nói gì cho phải.
Nói "Cảm ơn cậu đã nghe tôi hát" ư? Không được.
Cô lại muốn trốn tránh rồi.
"Phó Uyển Hòa." Giọng Dư Châu Dạ vang lên.
Phó Uyển Hòa chợt ngẩng đầu, nhìn thấy Dư Châu Dạ đằng xa không biết đã theo đến đây từ bao giờ, giật mình: "Sao cậu lại..."
"Tôi thấy em đi lâu vậy mà chưa quay lại, nên đi ra tìm em." Dư Châu Dạ bước đến bên cô, hỏi: "Gặp chuyện gì phiền phức à?"
Phó Uyển Hòa ngẫm nghĩ, lấy một cái cớ: "Có hơi lạnh, tôi định đi mua một cốc trà sữa nóng."
Dư Châu Dạ nhìn xung quanh một lượt: "Xung quanh đây có lẽ không có, nếu em muốn mua trà sữa thì phải ra khỏi hội trường, trên đường lớn chỗ đó có rất nhiều cửa hàng."
"Ồ..." Phó Uyển Hòa không ngờ Dư Châu Dạ thế mà lại nghiêm túc trả lời mình, cô có hơi chột dạ.
"Tôi đi cùng em?"
"....." Thôi quên đi, sao cũng được, Phó Uyển Hòa thầm nghĩ.
"Được."
Hai người rất ăn ý mà cùng im lặng, không ai lên tiếng phá vỡ sự yên lặng này.
Truyện được đăng tại page Mạn Mạn Trường Dạ và wattpad @thnman
Người dần dần nhiều lên, cuối cùng bọn họ cũng đi tới đường lớn.
Hôm nay là Giáng Sinh, trên đường rất đông đúc, trên những cành cây bên đường treo đầy bóng đèn nhỏ tỏa ánh sáng vàng ấm áp và những dải ruy-băng nhiều màu sắc.
Trên cửa kính các cửa hàng đều trang trí hình dán ông già Noel, chuông và hoa tuyết.
Hầu như cửa hàng nào cũng đặt một gốc cây thông Noel cạnh cửa.
Dòng người ngày càng đông, Phó Uyển Hòa không quá quen thuộc nơi này, chỉ có thể theo sát Dư Châu Dạ.
Có một bạn nhỏ hỏi: "Mama, sao năm nay Thuận Thu chưa có tuyết ạ?"
Phó Uyển Hòa đứng rất gần bọn họ nghe thấy vậy, lòng cũng tự hỏi.
Đúng vậy, năm nay còn chưa có tuyết rơi, không biết chừng nào mới có thể nhìn thấy tuyết đầu mùa nhỉ.
Dư Châu Dạ vẫn luôn đi đằng trước đột nhiên dừng lại, Phó Uyển Hòa không để ý lập tức đụng vào lưng anh.
"Sao vậy?" Phó Uyển Hòa xoa xoa trán, nghi ngờ hỏi.
"Phó Uyển Hòa." Dư Châu Dạ xoay người lại, dù tiếng nói xung quanh rất ồn ào, giọng anh vẫn có thể truyền đến tai Phó Uyển Hòa một cách rõ ràng như cũ.
Dư Châu Dạ khẽ mím môi, nét mặt dường như rất căng thẳng.
"Sau này em có thể hát cho tôi nghe mỗi ngày được không?"
Phó Uyển Hòa ngây người, tưởng bản thân nghe nhầm: "Gì cơ?"
"Phó Uyển Hòa," Dư Châu Dạ hơi cúi người xuống, ánh mắt vô cùng chăm chú, trong mắt là hình ảnh ngược của cô, "Chúng mình ở bên nhau được không?"
Phó Uyển Hòa vẫn bất động, ngơ ngác nhìn Dư Châu Dạ, khóe mắt hồng hồng.
Thậm chí cô đã quên cả hô hấp.
"Dư Châu Dạ, ngoại hình của tôi không đẹp, tính tình thì nhạt nhẽo," Phó Uyển Hòa cố nén sự run rẩy trong giọng nói, "Cậu sẽ không thích một người như tôi đâu."
Dư Châu Dạ bị những lời này chọc cười: "Đúng, anh không thích kiểu con gái như thế này, nhưng mà anh thích em."
Thích em là đủ rồi, chẳng phải sao?
Chỉ là anh thích em, muốn cùng em đi đến chân trời góc biển, muốn cùng em trải qua quãng đời còn lại, muốn cùng em sống đến bạc đầu.
Không hơn.
"Cậu suy nghĩ kỹ hơn đi, được không?" Phó Uyển Hòa hít hít cái mũi, nhìn anh.
Anh hãy suy nghĩ kỹ hơn đi, xem anh thật sự thích em sao? Không phải vì đồng tình và thương hại em ư?
Xin anh, đừng nói yêu em một cách dễ dàng như vậy.
Cô rất sợ, sợ bản thân đồng ý rồi, đón nhận tình cảm này, tất cả những gì trước mắt sẽ biến mất ngay lập tức.
"Dư Châu Dạ, nếu cậu chỉ muốn yêu chơi thôi ——"
"Không phải." Dư Châu Dạ ngắt lời cô, chậm rãi nói: "Không phải yêu chơi."
Mà thật sự nghiêm túc.
Phó Uyển Hòa bị ánh mắt nồng nhiệt quá mức này làm bỏng, mở miệng nhưng lại phát hiện ra không biết nên nói gì.
Trong một thoáng, cô như trở lại buổi họp lớp cấp ba vào năm ba đại học ấy, dưới ánh đèn neon le lói, một mình cô cất tiếng hát.
Hát đến nửa sau, thực ra cô đã có chút nghẹn ngào, nhưng cô vẫn kiên trì hát tiếp.
Cô muốn nói cho người ấy, cô thật sự thích anh.
Phó Uyển Hòa từng nghĩ đến kết cục tốt nhất là, có một ngày, từ trong miệng người khác cô có thể hay tin Dư Châu Dạ kết hôn, anh rất yêu cô gái kia, bọn họ cũng rất hạnh phúc.
Chỉ cần vậy là đủ.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc bước vào cuộc sống của anh.
—— Còn bao lâu nữa mới có thể tiến vào lòng anh
—— Phó Uyển Hòa, chúng mình ở bên nhau đi?
Nhưng ngay khoảnh khắc này, cô thật sự đã tiến vào lòng anh.
Ước nguyện bấy lâu cô chỉ có thể giấu kín trong lòng, đã thành hiện thực.
Những năm qua, ba chữ Dư Châu Dạ luôn bị cô giam giữ vào chỗ sâu nhất trong lòng.
Nhưng người này phá vỡ từng lớp từng lớp giam cầm, một lần nữa xuất hiện trong tâm trí cô.
Không đến một giây, tình cảm của cô dành cho anh không thể trở lại bình thường được nữa.
Dư Châu Dạ thấy Phó Uyển Hòa không có phản ứng gì, yết hầu lên xuống, tiếng tim đập inh tai nhức óc sắp nhấn chìm anh.
"Phó Uyển Hòa, nếu em không thích anh, cũng không sao cả."
Dư Châu Dạ không ai bì nổi kia cũng có ngày vì thích một cô gái mà chủ động hạ mình.
"Để cho anh yêu thầm em, được không?" Dư Châu Dạ nhẹ giọng hỏi.
Lần này cô sẽ không chạy trốn nữa.
Phó Uyển Hòa nhìn thẳng vào đôi mắt kia: "Từ giờ về sau, hãy biến đơn phương thành song phương đi."
Vừa dứt lời, Phó Uyển Hòa cảm nhận được trước mắt bỗng xuất hiện rất nhiều đốm trắng, dừng trên lông mi cô.
Xung quanh cũng xôn xao, Phó Uyển Hòa ngẩng đầu nhìn.
Giữa màn đêm, từng bông tuyết nhỏ bé nhẹ bay tựa như tơ liễu, chầm chậm rơi xuống mặt đất.
Giây tiếp theo, Phó Uyển Hòa rơi vào một cái ôm ấm áp.
Dư Châu Dạ vùi đầu vào cổ Phó Uyển Hòa, cái ôm này trông cứ như dùng nhiều sức nhưng thực tế Dư Châu Dạ không dùng quá nhiều lực, chỉ nhẹ nhàng ôm, sợ người trong lòng sẽ bị anh ôm vỡ.
Tuyết rơi ngày càng nhiều, rơi ngợp trời, rơi trên cây, trên mặt đất, trên người hai người họ, bay lả tả.
Trên ngã tư đường ồn ào náo nhiệt, trong màn tuyết, có một đôi tình nhân đang ôm nhau.
"Dư Châu Dạ," Phó Uyển Hòa rất thích gọi tên đầy đủ của anh, từ thời học sinh cô đã cảm thấy tên anh rất êm tai rồi.
"Ừm?"
"Tuyết rơi rồi." Phó Uyển Hòa nói.
Phó Uyển Hòa từng nghe một câu, đó là cặp đôi cùng nhau đón tuyết đầu mùa sẽ có thể bên nhau thật lâu thật lâu.
"Ừ, tuyết rơi, ngắm tuyết đầu mùa cùng người mình thích." Dư Châu Dạ nhướng mày, lười biếng nói, "Giáng Sinh vui vẻ, Phó Uyển Hòa."
Hôm nay là ngày anh tỏ tình với em, cũng là ngày có tuyết đầu mùa.
Em xem, ngay cả ông trời cũng tác thành cho chúng ta, hy vọng đôi ta hạnh phúc.
"Phó Uyển Hòa." Giọng nói trầm thấp của Dư Châu Dạ vang lên.
Phó Uyển Hòa vùi mặt trong lòng anh, nhắm mắt lại, khẽ hỏi: "Sao vậy?"
"Vừa nãy anh rất căng thẳng." Dư Châu Dạ cười, "Hồi thi vào đại học anh cũng không căng thẳng thế này."
Phó Uyển Hòa bị những lời này chọc cười.
Dư Châu Dạ thu lại nét cười, gương mặt trở nên nghiêm túc: "Anh sợ em không đồng ý."
"Anh đã suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc nên tỏ tình với em như thế nào." Dư Châu Dạ ngừng một chút.
Trái tim Phó Uyển Hòa cũng ngừng đập theo, cô nghiêng tai lắng nghe tiếng tim đập kịch liệt của Dư Châu Dạ.
"Anh nghĩ, mình có nên bắt chước cách tỏ tình khác người trên phim không, hay tỏ tình qua điện thoại," Dư Châu Dạ cười khẽ, "Nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy em, anh quyết định lập tức nói cho em biết ——"
"Anh thích em."
Tuyết hãy còn đang rơi.
Trận tuyết đầu mùa ở Hành Dương mười năm trước, Phó Uyển Hòa ngắm một mình.
Trận tuyết đầu mùa ở Thuận Thu mười năm sau, cô không còn độc thân nữa.
Chuyện tình yêu thầm lâu dài và chua chát này cuối cùng cũng có một kết thúc.
Phó Uyển Hòa và Dư Châu Dạ hơi tách ra, cô chăm chú nhìn người trước mặt, như thể muốn khắc họa khuôn mặt anh vào trong lòng từng chút từng chút một.
Chóp mũi bắt đầu chua xót, Phó Uyển Hòa cho rằng mình không phải một người yếu đuối, nhưng hôm nay cô lại khóc rất nhiều lần.
"Sao lại khóc rồi," Dư Châu Dạ cau mày, khẽ vươn tay giúp cô lau nước mắt, "Hôm nay em khóc rất nhiều lần."
Dường như tuyết ngày càng rơi nhiều hơn, bông tuyết dừng trên hàng mi dày của Dư Châu Dạ, chắn mất tầm mắt, anh hơi khó chịu mà chớp chớp mắt.
Thấy thế, Phó Uyển Hòa hơi kiễng chân, nhẹ nhàng phủi tuyết giúp Dư Châu Dạ.
Bốn mắt nhìn nhau.
Theo sau đó là ánh mắt đen nhánh tựa bóng đêm, sâu không thấy đáy của Dư Châu Dạ. Anh trở tay nắm lấy cổ tay Phó Uyển Hòa đang dừng giữa không trung, hỏi:
"Phó Uyển Hòa, anh hôn em được không?"