6.
Là bạn bè, Lương Dịch chỉ có thể nói: “Đường do chính ông chọn, đừng hối hận là được.”
Du Tâm Kiều không biết liệu mình có hối hận không, chỉ bảo: “Tôi đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với thất bại từ lâu rồi.”
Đối với người có lòng hiếu thắng cực cao mà nói, đời người giống như đang trải qua vô số lần thử thách. Năm ấy một mình đi tới nơi đất khách sinh sống là thử thách, theo đuổi Từ Ngạn Hoàn là thử thách, ra nước ngoài du học là thử thách, lựa chọn về nước làm lại từ đầu cũng là thử thách.
Trước kia Du Tâm Kiều tưởng rằng chỉ có vượt qua được thử thách mới được xem là thắng, sau này mới biết, có một số thử thách bản chất vốn đã không thể thắng nổi.
Ví dụ như có được trái tim của Từ Ngạn Hoàn.
Mà một khi số lần thất bại nhiều lên, người kiêu ngạo cũng sẽ cúi đầu, hạ thấp cái tôi xuống. Giống như học sinh giỏi trước giờ đều nắm chắc 100 điểm trong tay, thỉnh thoảng bị trừ mất 1 điểm sẽ tự trách bản thân, thậm chí nghĩ đến việc buông xuôi, từ đó bắt đầu chấp nhận những khuyết thiếu không hoàn mỹ.
Tuy rằng…
Du Tâm Kiều vô thức vuốt ve phần gỗ sần sùi viền quanh hộp ổn nhiệt, thầm nhủ, có điều hình hài của sự khuyết thiếu này cũng kỳ lạ quá rồi đấy.
Cậu đã chứng kiến rất nhiều cặp tình nhân lẫn vợ chồng, không cặp nào giống cậu và Từ Ngạn Hoàn hết. Không thể tính là thân mật, nhưng cũng chẳng đến mức như người dưng nước lã. Nếu đơn thuần chỉ sống chung để san sẻ cơm áo gạo tiền với nhau, vậy tại sao đôi bên lại có thể nhận được sự quan tâm và lo lắng từ đối phương?
Hai hôm trước, Du Tâm Kiều mang từ cửa hàng thú cưng gần phòng diễn tập về một con nhím mini châu Phi, cậu dùng khăn lót vào chậu làm cái ổ tạm thời cho nó.
Lúc Từ Ngạn Hoàn về nhà, Du Tâm Kiều đang loay hoay không biết làm sao dời con nhím từ lồng vận chuyển vào trong ổ. Cậu dè dặt với tay vào, con nhím kêu lên một tiếng, lập tức dựng gai đâm vào lòng bàn tay Du Tâm Kiều, lúc cậu lùi về sau suýt nữa bị ngã.
Từ Ngạn Hoàn bước vội tới đỡ Du Tâm Kiều lên. Anh thế chỗ cậu (?), tìm một cái khăn lông khô bọc tay lại, luồn tay vào trong lồng tóm được con nhím, tiếp đó nhanh chóng bỏ vào trong chậu. Nhím ta dường như chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, kêu lên hai tiếng chẳng có sức uy hiếp chút nào rồi rúc lại thành một cục, nằm im re.
Du Tâm Kiều đứng xem bên cạnh thở ra một hơi, nói: “Cảm ơn anh, may là có anh đó.”
Từ Ngạn Hoàn im lặng, vẻ mặt càng sa sầm hơn, mi mắt hơi rủ xuống nhìn vào tay Du Tâm Kiều.
Du Tâm Kiều cũng cúi đầu nhìn, thấy lòng bàn tay mình đầy nốt đỏ chi chít, cậu lúng túng nắm tay lại, giấu tay ra đằng sau.
Nhận ra sự khó chịu của cậu, Từ Ngạn Hoàn rời mắt, cầm găng tay bằng bông đặt cạnh đó, xé mở bao bì.
Anh nhấc tay lên, lúc sắp chạm đến tay Du Tâm Kiều, dường như nghĩ đến điều gì đó, anh đột nhiên dừng lại.
Sau đó buông đồ trên tay xuống, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Lần sau nhớ mang găng tay.”
Rồi ví như hiện tại, phát hiện Du Tâm Kiều muốn làm chuyện “nguy hiểm”, Từ Ngạn Hoàn nhanh chân chạy tới, nhận lấy tua vít trong tay cậu, một tay khác đỡ lấy khung, rành rọt lắp ráp hộp ổn nhiệt.
Chiều mùa đông, ánh tà dương dịu dàng trải lên mặt sàn trong gian phòng, Du Tâm Kiều vừa nhét mấy thứ đồ dùng linh tinh cho nhím vào trong hộp vừa liếc nhìn về phía phòng khách.
Hôm nay là cuối tuần, sáng sớm Từ Ngạn Hoàn đã ra ngoài, trưa về thì mang theo một máy tạo ẩm.
Đây là loại máy tạo độ ẩm bằng hơi lạnh khá cao cấp, tản hơi nước vào không khí bằng cánh quạt, nhìn bằng mắt thường thì không thấy được hơi nước. Có người nói cách cấp ẩm này có thể bảo vệ đường hô hấp.
Du Tâm Kiều không biết Từ Ngạn Hoàn là người tỉ mỉ như thế. Sau khi chuyển nhà, anh sửa tường phòng đọc sách thành tường cách âm, chừa ra một kệ sách cho Du Tâm Kiều để nhạc phổ. Đầu giường trong phòng ngủ có thêm đèn đọc sách, thậm chí còn đổi rèm cửa sổ có sẵn của căn hộ thành rèm cản sáng, cứ như là đoán được Du Tâm Kiều không thích ngủ ở chỗ có nhiều ánh sáng.
Rồi đến máy tạo ẩm… Du Tâm Kiều không muốn tưởng bở, nhưng cậu khó mà không nhớ đến khi còn ở Tầm Thành, vào buổi tối mùa thu lạnh lẽo kia, dưới ánh đèn đường, trên băng ghế dài, có một bàn tay lau máu mũi cho cậu.
Ấm áp, khô ráo, còn vương cả hơi thở chỉ riêng người kia mới có. Cậu ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, tựa như rơi vào đại dương to lớn.
Bây giờ vùng biển này được mài mòn góc cạnh dưới ánh mặt trời, hóa thành sự dịu dàng của dòng nước hiền hòa sâu lắng.
Khiến Du Tâm Kiều hoảng hốt cảm thấy, dường như hình ảnh trước mắt đã từng xuất hiện từ lâu. Từ Ngạn Hoàn vốn không nên ở trong khu nhà ngang âm u cũ nát kia, mà nên ở dưới ánh mặt trời, ở nơi rộng rãi sáng sủa, sống một cuộc sống êm đềm thong dong.
Bỗng dưng thấy thư thái, hệt như dù không lấy được một trăm điểm thì vẫn có thể chấp nhận cái “không hoàn mỹ” này.
Chỉ cần được ở cùng nhau như thế, không bàn đến tương lai, cũng chẳng bàn về quá khứ.
“Hỏi anh câu này được không?” Du Tâm Kiều đột nhiên mở miệng.
Từ Ngạn Hoàn ngẩn ra, rút bàn tay đang thử khởi động máy tạo ẩm về. Anh quay người về phía Du Tâm Kiều, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Em hỏi đi.”Làm Du Tâm Kiều cũng căng thẳng theo luôn, cậu rời mắt đi, cúi đầu nghịch ổ của nhím: “Sao tên của anh, lại là Ngạn Hoàn?”
Một câu hỏi khá bất ngờ, Từ Ngạn Hoàn trầm ngâm chốc lát, đáp: “Ngạn là dùng nghĩa gốc, Hoàn là tên một dòng sông ở quê mẹ anh.”
(*) Ngạn 彦 nghĩa là người tài giỏi, có tài đức.
Du Tâm Kiều gật đầu, thầm bảo thì ra là vậy. Nước ở khe suối nhỏ nơi hẻm núi chảy vào đại dương, ngược lại, dòng hải lưu chảy vào đồng bằng hình thành sông hồ.
“Vậy, con nhím này cùng tên với anh được không?” Cậu đề nghị, “Em lười đặt tên cho nó thật đó.”
Đây là câu nói trái lương tâm. Thật ra là vì con nhím này giống Từ Ngạn Hoàn quá, ban đầu cứ đề phòng cảnh giác với con người, hễ có ai tới gần là bày ra dáng vẻ sẵn sàng chiến đấu, tránh xa người ta ngàn dặm.
Không biết Từ Ngạn Hoàn có phát hiện hay không, lần này anh lại im lặng một thoáng.
Không nghĩ ra lý do từ chối, Từ Ngạn Hoàn nói: “Được.”
07.
“Hoàn Hoàn, ăn cơm thôi.”
Sau lần thứ n ngẩng đầu lên do phản xạ có điều kiện khi nghe thấy Du Tâm Kiều “triệu tập”, Từ Ngạn Hoàn tập trung tinh thần, đỡ gọng kính hơi trượt xuống, thở ra một hơi, cố ép bản thân phải dời sự chú ý lên tài liệu.
Thời gian dần trôi tới tháng cuối năm, Du Tâm Kiều bôn ba lưu diễn ở khắp nơi. Cậu cũng không phải người có kỷ luật. (?) Tuy đang sống chung nhà, nhưng vì bận rộn nên hầu như cậu cứ quên nói với Từ Ngạn Hoàn là phải đi lưu diễn. Có hôm về nhà sớm đột xuất, Từ Ngạn Hoàn vẫn đang ở công ty luật. Anh trở tay không kịp, thế là đành phải vội vã tan làm, xuống dưới tầng mua mì vằn thắn nhân tôm về cho cậu.
Du Tâm Kiều từng bảo anh đừng đợi, cậu cũng có áp lực với mấy món anh đã nấu nướng xong. Từ Ngạn Hoàn bèn đổi cách khác, chọn mua thức ăn ngoài. May mà Du Tâm Kiều kén ăn nhưng chỉ cần thăm dò được khẩu vị của cậu là có thể giảm tối đa xác suất “trật ray”.
Cho nhím Hoàn Hoàn ăn xong, hai người ngồi xuống dùng bữa.
Xử lý công việc cả buổi sáng, Từ Ngạn Hoàn quên tháo kính xuống. Lúc ăn cơm phát hiện có ánh mắt cứ đáp lên người mình, Từ Ngạn Hoàn ngẩng đầu nhìn đối phương ý hỏi sao đấy, Du Tâm Kiều cắn đũa lắc đầu: “Không có gì.”
Tay còn lại của cậu cứ cầm điện thoại ấn mấy lần, lúc buông xuống, Từ Ngạn Hoàn phát hiện vành tai cậu chợt đỏ ửng.
Hiếm khi có ngày nghỉ, Từ Ngạn Hoàn định làm tổng vệ sinh nhà cửa.
Nhờ sự phát triển của khoa học kỹ thuật nên không cần động tay động chân làm quá nhiều. Cho nồi bát muôi chậu vào máy rửa bát, xịt nước tẩy lên máy hút mùi, sàn đã có người máy quét dọn, chỉ cần xử lý những góc người máy quét không tới là được.
Mai là tết Tây, cũng xem như là đón năm mới. Trước khi Từ Ngạn Hoàn vào phòng ngủ chính có gõ cửa, sau khi được cho phép, anh đi thẳng về phía giường, vén chăn lên, bắt đầu mở vỏ chăn ra.
Du Tâm Kiều đứng bên cạnh dòm, muốn giúp lắm nhưng không xen vào được. Là một thành viên trong gia đình, cậu lo đến nỗi cứ cắn móng tay.
Từ Ngạn Hoàn sợ cậu cắn cụt hết cả móng, bèn chia cho cậu nhiệm vụ phơi chăn.
“Được!”
Du Tâm Kiều nhận nhiệm vụ ôm lấy chăn chạy vù ra ban công.
Mãi đến khi trải xong ga giường mới vẫn không thấy người đâu. Tưởng Du Tâm Kiều không biết dùng giá phơi quần áo bằng điện, Từ Ngạn Hoàn đi ra ban công, nhìn thấy chăn đã được “treo” xong xuôi rồi.
Có điều thứ dùng để treo không phải là giá phơi đồ, mà là cơ thể con người. Du Tâm Kiều đắp chăn lên người, mình thì ngồi xếp bằng dưới đất, bị ánh mặt trời chiếu cho không mở mắt nổi. Đầu cậu nghiêng sang một bên, môi khẽ nhếch, ngủ quên mất tiêu.
Lần đầu tiên thấy có người phơi chăn kiểu này. Từ Ngạn Hoàn ngơ ra một chốc, sau đó ngồi xổm chống tay lên sàn nhà, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Hai người cách rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận rõ hơi thở khẽ khàng của đối phương, dễ khiến người ta nhớ về góc sân trường yên tĩnh giờ nghỉ trưa ở Trung học số 2 Tầm Thành, thiếu niên tên Du Tâm Kiều bất chấp dán vào, đầu gần như là dựa sát lên vai anh. Hơi liếc mắt sang là có thể nhìn thấy vành tai ửng đỏ của đối phương cùng với cái gáy trắng nõn.
Du Tâm Kiều cất cao giọng, nói cho anh biết bằng giọng rất chi là tự tin: “Câu này chọn C.”
Là chuyện cách đây rất lâu rồi, đến nỗi mỗi khi Từ Ngạn Hoàn nhớ lại vẫn không rõ đây là sự thật hay chỉ là giấc mơ.
Sau khi tỉnh lại, Du Tâm Kiều lúng túng gần chết. Cậu xoa vệt đỏ do bị cấn trên mặt, cố sức đổ thừa: “Do thời tiết tốt quá mà…”
Vừa nói vừa nhìn vai Từ Ngạn Hoàn, như thể đang nhìn xem trên đó có dấu vết nước miếng của mình không.
Phơi chăn xong nhét vào vỏ, Từ Ngạn Hoàn mang bốn cái vỏ được thay ra cho vào máy giặt.
Lúc về thấy cửa phòng ngủ chính đang khép, anh giơ tay đẩy nhẹ, đập vào mắt anh là bờ lưng trắng nõn, xương sống uốn lượn giấu trong lưng quần, bả vai có hình dáng đẹp đẽ đang nhấp nhô theo động tác.
Du Tâm Kiều đang thay quần áo.
Người trong phòng chưa kịp nghe thấy gì, Từ Ngạn Hoàn đã lùi ra khỏi phòng, tiện tay chốt cửa lại.
Về phòng sách, anh tháo kính mắt xuống, nhắm mắt lại rồi xoa mi tâm.
Hình ảnh kia càng rõ ràng hơn, không tài nào lờ đi được.
Tay anh chống trên thái dương, đợi nhịp thở bình tĩnh lại, Từ Ngạn Hoàn mở ngăn kéo tủ ra theo thói quen, sờ vào thuốc lá và bật lửa.
Khi mà lý trí không dằn được cơn xúc động, hút một điếu có thể giảm bớt cảm giác khát khô.
Nhưng khi ngón tay chạm vào điếu thuốc thì bỗng dưng ngừng lại.
Nhớ lại lần trước hút ở ban công, Du Tâm Kiều đi ngang qua cứ liên tục ho khan, bị sặc khói thuốc lá tới nỗi nhăn hết cả mặt.
Anh rút tay về, đóng ngăn tủ lại, cầm cái tách trên bàn lên, dồn sức rót một tách nước sôi để nguội qua đêm.
Không phải là lần đầu tiên.
Ở chung một nhà, sau này vẫn sẽ còn thêm nhiều lần nữa.
Từ khi kết hôn đến nay, hiếm khi Từ Ngạn Hoàn có một thứ cảm giác tựa như bất đắc dĩ.
Không biết kẻ đầu têu kia có biết hay không, trong lòng một người có ý nghĩ đen tối chẳng hề trong sáng này, đây chính là hành động cám dỗ người ta.
08.
Ngày đầu tiên của năm mới, Du Tâm Kiều có một buổi diễn tấu chuyên đề ở phòng hòa nhạc thủ đô.
Không từ chối được bữa tiệc ăn mừng sau biểu diễn, Du Tâm Kiều ra hậu trường gọi cho Từ Ngạn Hoàn, bảo hôm nay mình ăn cơm bên ngoài xong mới về.
Từ Ngạn Hoàn đáp qua điện thoại: “Ừm, trùng hợp hôm nay anh cũng tăng ca.”
Cúp điện thoại, Từ Ngạn Hoàn siết chặt vô lăng, nghiêng đầu liếc phòng hòa nhạc đang đèn đuốc sáng choang sừng sững trong màn đêm. Anh đập chân ga, chầm chậm lái vào dòng xe cộ.
Anh không về thẳng nhà mà đi đến cửa hàng của ông chủ Hoàng.
Lần trước đến là sau khi nhận giấy hôn thú. Ông chủ Hoàng nghe thấy tin tốt này nên muốn mời một ban nhạc tới chúc mừng bọn họ, cuối cùng vì cả hai đều đồng lòng từ chối nên mới không thực hiện được. Lần này thấy Từ Ngạn Hoàn đến đây một mình, ông chủ Hoàng kẹp điếu thuốc, cười nói: “Sao có mình cháu thế? Lại bị bỏ rồi à?”
Sáu năm trước Du Tâm Kiều im hơi lặng tiếng rời khỏi Tầm Thành, ông chủ Hoàng từng hỏi Từ Ngạn Hoàn, có phải hai đứa đang dỗi nhau không.
Từ Ngạn Hoàn nói, không, do em ấy bỏ cháu.
Cho nên chữ “lại” này cũng khá tế nhị, giống như là biết rõ nhưng không nói toạc ra. Từ Ngạn Hoàn liếc Hoàng Hòa một cái, không nói gì, tìm một chỗ ngồi như thường lệ, từ chối điếu thuốc được mời.
“Nhóc con, cái gì cháu cũng tốt, chỉ mỗi tội kiệm lời quá.” Hoàng Hòa nhét thuốc vào lại bao, “Chú dám cược, chắc chắn cháu không nói chuyện cai thuốc cho nó biết, có phải cháu cảm thấy, ai cũng đủ tinh ý để tự mình suy xét, phát hiện ra lòng tốt của cháu không?”
Từ Ngạn Hoàn hờ hững: “Cháu không cần.”
Anh không cần Du Tâm Kiều phát hiện ra lòng tốt của anh. Tốt nhất là cứ để Du Tâm Kiều nhớ rõ những điều không tốt mà anh từng gieo cho cậu, tốt nhất cứ trả thù anh, soi mói đủ điều, trách móc nặng nề, cứ thấy không hài lòng là được. Ít ra quan hệ kiểu này cũng bền chặt hơn, lâu dài và ổn định hơn bất kỳ kiểu quan hệ nào khác.
Hoàng Hòa nghe xong thì mắng anh khùng lắm rồi.
“Xưa nay chú chưa từng thấy đôi nào kỳ quặc hơn hai đứa.” Chú dụi tắt điếu thuốc trong tay, trợn mắt trắng, “Hai đứa bây cứ mà giằng co nhau đi, coi như là thi xem sức chịu đựng của ai giỏi hơn, rồi coi cuối cùng đứa nào không chịu nổi trước.”
Từ Ngạn Hoàn không quan tâm.
Nhưng trong lòng anh lờ mờ biết được, người thua trận trước chắc chắn là anh.
Tối nay uống một ít rượu.
Lúc chống tay lên trán chợp mắt, anh ngờ ngợ nghe thấy Hoàng Hòa gọi điện thoại cho ai. Từ Ngạn Hoàn tưởng chú đang gọi lái xe hộ cho anh, thầm bảo thôi thì ở tạm bên này một đêm cho rồi, trong nhà có ai đâu, về làm gì.
Rốt cuộc vẫn được đỡ lên xe. Từ Ngạn Hoàn không chịu nổi cơn say nữa, lên xe xong là nằm ngả ra, dựa lên lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Nếu như không phải vì kỹ thuật lái xe đáng quan ngại của “người lái hộ” này, thắng gấp mấy phát làm mình buồn nôn mắc ói, không chừng về đến nhà anh mới mở mắt ra được.
Vừa mở mắt đã hết hồn.
“… Sao lại là em?”
Du Tâm Kiều ngồi thẳng đơ, hai tay song song nắm vô lăng, cậu nhìn Từ Ngạn Hoàn một cái, sau đó rời mắt nhìn ra đằng trước: “Anh dậy rồi.”
Hỏi một đằng đáp một nẻo.
Từ Ngạn Hoàn không quen điều tra tận gốc, thấy cậu không đáp thì không truy hỏi nữa.
Trong xe yên tĩnh quá, lần đầu lái xe Từ Ngạn Hoàn, Du Tâm Kiều đưa tay mở loa trên xe. Vừa bật lên, bluetooth đã tự động kết nối với điện thoại di động của chủ xe, phát ra nội dung thường nghe gần đây nhất.
Không phải nhạc theo xu hướng, cũng không phải nhạc remix DJ, lại càng không phải kênh tin tức luật pháp mà Du Tâm Kiều hằng nghĩ, mà là một bản piano.
Ca khúc vô cùng quen thuộc, là bài “Ánh Trăng” của Claude Debussy.
Trong giai điệu nhẹ nhàng du dương, Du Tâm Kiều vô thức siết tay lại, siết thật chặt vô lăng xe.
Sau đó giả vờ tiện mồm hỏi: “Bình thường anh cũng nghe nhạc piano à?”
Từ Ngạn Hoàn “ừ” một tiếng.
“Kiểu playlist kia ấy hả? Kiểu… “100 bản nhạc piano cổ điển chắc chắn phải nghe” ấy?”
Đây là một suy đoán hợp lý. Là một luật sư tẻ nhạt luôn bận rộn với công việc, và là một người chưa từng tỏ ra hứng thú với âm nhạc, Du Tâm Kiều không tin anh sẽ không cố ý tải ứng dụng nghe nhạc chỉ vì từng nghe qua một giai điệu, lại còn cho vào danh sách phát.
“Không phải.” Nhưng Từ Ngạn Hoàn đã cho ra đáp án phủ nhận, “Đây là khúc nhạc em đàn cho anh từ sáu năm trước.”
Sáu năm trước, vào ngày sinh nhật Từ Ngạn Hoàn, Du Tâm Kiều từng đàn ca khúc này tặng anh.
Trước đó, bọn họ còn đón nhận nụ hôn đầu của nhau.
Từ Ngạn Hoàn không quên cái cớ mình mượn khi ấy: Hôm nay là sinh nhật mình, mình có thể ích kỷ một lần.
Cho nên nụ hôn kia rất kích động, rất hoảng hốt, kèm theo cả nỗi đau đớn, tựa như cơn mưa rào ngoài khung cửa sổ ngày hôm ấy.
Vậy hôm nay thì sao? Nếu như coi uống say là cái cớ, thì có thể vô liêm sỉ hơn đúng không?
Tuy rằng, trong mắt Du Tâm Kiều, anh chưa bao giờ được xem là người tốt.
Cũng may, rượu là công cụ đắc lực trợ giấc ngủ.
Về đến nhà, Từ Ngạn Hoàn nằm trên giường trong phòng ngủ phụ, mê man rơi vào giấc mộng.
Ban đầu xung quanh chỉ có một màu trắng xóa, cất bước đi trong đó cứ như đang đi trong hư không không đích đến, không phân biệt được phương hướng, không có chút ý nghĩa nào. Anh cứ thế mà đi, không biết đã qua bao lâu, đột nhiên một cơn gió xuất hiện xua tan sương mù. Xa xa có một bóng người đang đến gần, đường nét ngày càng rõ ràng hơn.
Là cảnh tượng đẹp đẽ mà Từ Ngạn Hoàn từng ảo tưởng vô số lần.
Anh bắt lấy cổ tay người trước mặt, kéo mạnh về phía trước, ôm siết người kia vào lòng.
Cảm giác chân thật như giơ tay là có thể chạm lấy khiến Từ Ngạn Hoàn thở ra một hơi thật dài.
“Du Tâm Kiều…” Anh gọi cái tên đã cất giấu nơi đáy lòng những sáu năm, cổ họng khàn khàn, hỏi: “Sao giờ em mới về?”
Dư Trình: Tửu lượng của Tiểu Từ yếu thiệt nha không xạo