Doãn Thường Lăng nhìn rất lâu, Bách Vụ Thanh ngắm cậu cũng lâu như vậy.
Tới tận khi Doãn Thường Lăng phải cúi đầu xoa cổ vì cổ đau, cậu bỗng nhiên cảm thấy được cú tấn công cả thị giác và tinh thần.Bách Vụ Thanh nhìn rất đẹp trai, là loại không thể nào miêu tả được, cộng thêm ánh sao hỗ trợ, chỉ liếc mắt nhìn thôi là không thể buông bỏ được, mọi cử chỉ đều đẹp đẽ, làm người ta không dám phá vỡ, cặp mắt sáng như chứa đom đóm, lặng lẽ đáp trên người Doãn Thường Lăng, là ai cũng cảm thấy mình đúng là phúc ba đời.
Ngoại trừ Doãn Thường Lăng, giờ da gà da vịt trên cánh tay cậu trỗi dậy, khoé môi co giật, ôi vãi người này nhìn chằm chằm cậu bao lâu rồi?!
“Bạn Bách đến lúc nào vậy?”
“Vừa đến.” Bách Vụ Thanh bước lại gần, đứng đối diện Doãn Thường Lăng.