Thái độ của Bách Vụ Thanh đối với Đổng Hãn là kiểu cộc lốc lạnh lùng, nếu không sau này Đổng Hãn cũng chẳng đi tìm Doãn Thường Lăng làm gì.
“Tôi đến tìm Thường Lăng.”
Doãn Thường Lăng cười, “Xin hỏi bạn Bách tìm tôi có chuyện gì thế?” Xưng hô của hai người hoàn toàn không cùng một quan hệ.Bách Vụ Thanh chắc là không ngờ Doãn Thường Lăng ngày thường chẳng nói chuyện gì lại hỏi thế này, nhất thời không nghĩ ra cớ gì.
“Tôi không được tìm cậu chơi à?”
Nhưng tôi không muốn chơi cùng cậu.
Trong hai mắt Doãn Thường Lăng toàn là mấy chữ này, nhưng đối phương chẳng hiểu ý gì, “Tuỳ.”
“Thái độ gì thế hả? Doãn Thường Lăng, nói thế nào người ta cũng là bạn học, cậu đừng có giận lây sang Vụ Thanh vì tôi!” Đổng Hãn chen vào giữa hai người trách móc.
“Bạn Đổng đúng là đánh giá cao tôi quá, tôi đâu có tư cách nhớ cậu đâu.” Doãn Thường Lăng tốt bụng không có nghĩa là hiền lành.
Giả Dị Gia đằng sau kéo áo cậu, mặt mày nhăn nhó, “Thường Lăng à, quà của cậu quả là khác thường.”
Đó là một cái móc chìa khoá, trên móc có hai thứ, một cái là bát một cái là đũa.