Trời xanh mây trắng, không khí khô ráo, xung quanh toàn là tiếng trẻ con cười đùa.
Bây giờ Doãn Thường Lăng dùng một câu nói để hình dung cảm giác của mình, vậy chính là “đầu óc ong ong”.
Đỏ đen trước mắt trộn lẫn vào nhau, đầu mông đều đau, hình như cậu ngồi trên mặt đất, vò đầu chớp mắt, tầm nhìn dần dần trở lên rõ nét hơn, bên cạnh dường như có một quả bóng rổ.“Bạn ơi, bạn không sao chứ?”
Giọng nói này như suối trong trên núi, lành lạnh mà sạch sẽ.
Cũng là giọng nói mà kiếp này Doãn Thường Lăng hận không thể nghe tám trăm lần.
Ngẩng đầu, khuôn mặt quen thuộc, nhưng non nớt đi hẳn, trong nụ cười của người đó mang theo vẻ xin lỗi, mày rậm mắt sáng nhìn rất tuấn tú.
“Bạn ơi?”
Thấy Doãn Thường Lăng vẫn đờ đẫn nhìn mình, trong lòng anh ta thầm khịt mũi khinh bỉ, ngoài mặt lại chẳng để lộ chút nào, huơ tay định gọi đối phương tỉnh lại.
Ai dè người này vậy mà lại ngã thẳng ra đất, một tay bóp cứng lấy mắt cá chân của anh ta, giọng nói yếu ớt, cứ như không thuộc về thế giới con người vậy.
“Không cử động nổi, đền tiền…”