“Ôi chao… cục cưng ngoan của mẹ ơi~ sao lại tốt thế này!” Mẹ Doãn nghe xong, lập tức đỏ hoe vành mắt, thơm một cái lên trán Doãn Thường Lăng, rồi vui vẻ đi nấu cơm cho cậu.
Doãn Thường Lăng tranh thủ lúc đó nhìn quanh nhà mình, xa lạ mà lại quen thuộc, rộng rãi nhưng trống trải, lại tràn đầy không khí ấm cúng.Nhớ lại, thực ra đáng lẽ cậu phải là một cậu ấm gia đình điển hình đầy hạnh phúc, thành tích tầm tầm, nhân duyên cũng tạm, mặt mũi đẹp trai, chỉ cần không liên quan đến nam chính, sau này chắc chắn cậu sẽ ổn định, vui vẻ.
Thế nhưng…
Doãn Thường Lăng nhìn một nghìn tệ nằm im trong điện thoại, đầu óc mông lung, cậu yếu đuối đến độ chưa kịp làm gì đã tèo rồi!
Lần này chắc chắn sẽ bị nhân vật chính ghim, cậu không nên nghe theo phản ứng của cơ thể…