Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô

chương 90: kết thúc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phương Mãn: “…”

Vừa rồi làm một mạch từ bể bơi đến phòng khách, lúc đè Khổng Khuyết lên tượng Nam Thần Ánh Trăng quất phát nữa, Phương Mãn cực độ hăng máu, sau lưng là tinh thần rực lửa của đấng mãnh công truyền từ đời này sang đời khác của Tấn Giang. Nhưng giờ tinh thần mãnh công đã hóa thành tng trùng mãnh công và chui hết vào mông Khổng Khuyết, gã đã bình tĩnh lại.

Phương Mãn vòng tay qua khuỷu chân Khổng Khuyết toan bế hắn lên, ai dè Khổng Khuyết tự dưng giãy nảy như bị điện giật, té cái bụp xuống đất.

“… Cái lều gì thế?” Phương Mãn khó hiểu, cúi người nắm cổ tay Khổng Khuyết: “Sao em cứ bảo anh nóng thế?”

Phương Mãn nắm một lát rồi buông, thấy da Khổng Khuyết không có dấu vết phải bỏng, chứng tỏ đây không phải là nóng kiểu vật lý.

Phương Mãn sửng sốt: “Chẳng lẽ anh đây cũng có siêu năng lực? Có thể thiêu đốt linh hồn người khác? Vãi cả lù!”

Khổng Khuyết: “…”

Meowo nghe tiếng chạy đến, cái mũi hồng hồng khịt khịt, lè lưỡi toan liếm chất lỏng không rõ nguồn gốc dưới đất. Phương Mãn gạt chuyện khả năng mình có siêu năng lực sang một bên, túm gáy Meowo lên ôm vào lòng, vuốt lông nó: “Khổng Khuyết, anh muốn đi tắm.”

Khổng Khuyết nhướn mắt liếc Meowo, Meowo lập tức xù lông, đạp ngực Phương Mãn rồi nhảy phắt đi.

Khổng Khuyết mỉm cười đá quần sịp hẵng treo ở mắt cá chân trái, gật đầu: “Trên tầng hai.”

Khổng Khuyết mở cửa phòng tắm, đương định quay người rời đi, Phương Mãn bỗng chộp tay hắn kéo lại: “Đừng đi, vào tắm với anh. Mấy nay cấm được biến mất khỏi tầm mắt anh.”

Khổng Khuyết: “…” Dần chuyển sang màu hồng.

Phương Mãn: “Đỏ mặt cái khỉ gì! Tự dưng lại ngây thơ vô tội thế!”

Khổng Khuyết: “…”

Khổng Khuyết ngâm mình trong bồn, cứ nhắm tịt mắt không dám nhìn Phương Mãn.

Cũng may hắn không có mở, chứ không đã thấy cảnh Phương Mãn kì ra một thân ghét suýt tắc cống rồi.

Sau khi tìm được Khổng Khuyết, Phương Mãn càng thấy tủi thân hơn, cứ xoen xoét kể khổ: “Người ta chưa bao giờ phải chịu khổ thế này luôn ấy, hôm nào cũng chạy bán sống bán chết, lo sốt vó cả lên. Nhìn đống nốt đỏ đây này, đều do côn trùng cắn đấy.”

“Buồn ngủ gần chết, nhưng cứ nhắm mắt là lại nghĩ lỡ trong mấy phút người ta chợp mắt, em lại ngỏm củ tỏi thì sao. Thế là lại lau nước mắt, xốc thân tiếp tục lên đường. Liệu mà dỗ người ta nhé Khổng Khuyết, không người ta ứ thèm chơi với em nữa đâu.”

Khổng Khuyết mở mắt, Phương Mãn đang trần chuồng đứng trước mặt hắn, giọt nước lăn theo đường nét cơ bắp và nhỏ tỏng xuống mặt hắn.

Khổng Khuyết kiềm chế ý muốn rướn người lên liếm, nói chầm chậm: “… Anh gầy rồi.”

“Chả thế thì sao, sắp chết đói đây này.” Phương Mãn tắm táp thơm tho xong thì choàng áo tắm, bắt đầu sai Khổng Khuyết: “Kiếm gì cho anh ăn đi.”

Năm phút sau, Phương Mãn ngồi trên giường, gào thét với mấy thanh socola và đống lon đồ ăn của mèo trước mặt: “Anh muốn ăn cơm!”

Khổng Khuyết bị Phương Mãn gào cho giật cả mình, vội nói: “Đợi một lát, em gọi người ship lên.”

Phương Mãn gào xong thì choáng cả đầu, bèn bóc một miếng sôcôla nhét vào miệng, tát bay di động của Khổng Khuyết: “Nghe hỏi đây, cái chết của bố anh có liên quan đến em à?”

Hơi thở của Khổng Khuyết như ngưng lại, hắn trợn to đôi mắt đen lánh nhìn chằm chặp Phương Mãn, mắt lóe lên.

Phương Mãn đã nghĩ suốt cả chặng đường đến đây, và sự thay đổi mùi của Khổng Khuyết càng chứng thực suy đoán của gã. Giọng gã trầm hẳn xuống, gằn từng chữ: “Em… chẳng lẽ đã giết bố anh?”

Khổng Khuyết: “…”

“Trả lời anh, nếu không anh sẽ nhảy từ tầng hai xuống đấy.” Nói rồi, Phương Mãn giả làm động tác đứng dậy. Khổng Khuyết run người, vội ôm rịt lấy đùi gã.

“Có phải em giết hay không?”

“Không… là.” Khổng Khuyết lắc đầu quầy quậy, hoảng loạn nói: “Là… Y Sinh.”

Phương Mãn đoán sẽ có khả năng này nên không quá ngạc nhiên. Gã bóp cằm Khổng Khuyết, buộc hắn phải nhìn vào mắt mình: “Sao gã lại giết bố anh?”

Khổng Khuyết: “…”

“Nếu em nói sự thật, thì chúng ta sẽ tiếp tục ở bên nhau. Nhưng nếu em lại nói dối anh lần nữa thì ngay bây giờ anh sẽ đi về.” Phương Mãn chìa tay, giơ hai chiếc nhẫn ở ngón giữa và ngón áp út, “Thời gian đầu khả năng sẽ không quen, nhưng dăm ba năm nữa thôi, chắc chắn sẽ cho em vào quên lãng. Lúc đấy anh sẽ trao nhẫn cho người khác.”

Khổng Khuyết sững sờ nhìn chiếc nhẫn trên tay Phương Mãn. Tầm mắt hắn đã bắt đầu xuất hiện bóng chồng, từ hai chiếc nhẫn đã biến thành bốn và rồi lại về hai. Hắn vươn tay hòng túm tay Phương Mãn nhưng tóm hụt, hét lên bằng giọng điệu the thé sắc nhọn: “Không được! Không được cho kẻ khác! Không được không được không được!”

Phương Mãn cười khẩy: “Em còn tự tiện đá anh về Bắc Kinh kia mà, sao anh không được cho người khác?”

Mặt Khổng Khuyết tái mét, trán mướt mồ hôi lạnh, chỉ biết lặp lại: “Không được. Nó là của em… là của em…”

“Ha…” Phương Mãn bực bội nhíu mày: “Khó chịu thế nhở, bình thường thì kiểu đéo sống nổi nếu thiếu anh mày, nhưng nãy lại nhận anh mày thành thằng ‘anh’ yêu quý kia…”

Phương Mãn nói, rồi đột nhiên sững lại, trong đầu như nổ tia sét đánh.

Khổng Khuyết thật sự sẽ nhận nhầm ư? Mấy lần trước, Khổng Khuyết đều phân biệt rất rõ gã là Phương Mãn cơ mà, sao ban nãy lại nhận sai?

Nếu hắn không nhận sai thì chỉ còn một khả năng, gã chính là Nam Thần Ánh Trăng, và gã đã từng gặp Khổng Khuyết ở đâu đó trước đây.

Phương Mãn ngoảnh lại nhìn bức họa treo trong phòng, Nam Thần Ánh Trăng tự mang ánh sáng thần thánh của riêng mình, trong phông nền mờ ảo, dường như hắn là ánh sáng duy nhất.

Tay Nam Thần này đang đứng đâu đây? Phương Mãn nheo mắt, chỉ thấy đen thùi lùi, chả nhìn được rõ.

Đổi sang hướng suy nghĩ khác, gã từng gặp Khổng Khuyết khi nào? Với hoàn cảnh sống của Khổng Khuyết thì theo lý mà nói bọn họ sẽ không bao giờ có điểm giao nhau.

Một tia sáng chợt lóe qua mắt Phương Mãn, gã nhìn chằm chặp mặt Khổng Khuyết.

Khổng Khuyết không chịu nổi Phương Mãn cứ nhìn mình thế này, định gắng nở nụ cười, song hắn kiệt sức thật, khóe miệng mấp máy, đờ đẫn nhìn gã.

“Em… em là thằng nhỏ bị ném xuống giếng phải không?” Phương Mãn nói đến đây, chợt thở gấp: “Chỉ vì… chỉ vì bố anh đưa em đến đồn công an, nên Y Sinh mới giết bố anh?”

Khổng Khuyết giương mắt nhìn Phương Mãn. Mắt hai người giao nhau, Phương Mãn chợt giơ tay che mắt Khổng Khuyết lại.

Vì ngay khoảnh khắc ấy, trong đầu Phương Mãn đã nảy ra ý nghĩ: “Nếu mình không cứu Khổng Khuyết thì liệu bố có còn sống không?”. Tuy rằng gã đã đè xuống ngay lập tức, nhưng gã không biết liệu Khổng Khuyết có nghe thấy hay chưa.

Đôi môi tái nhợt của Khổng Khuyết mấp máy: “Em xin lỗi… em xin lỗi.”

Phương Mãn che đôi mắt Khổng Khuyết, rướn người ôm đầu hắn ghì vào lòng mình, thì thào: “Em, không có lỗi, Khổng Khuyết, em không có lỗi!”

Khổng Khuyết nhúc nhích, mùi máu trên người sinh ra dao động.

Mắt Phương Mãn nóng bừng, đồng thời cũng đã bình tĩnh. Bố đưa Khổng Khuyết về đồn cảnh sát là vào đợt Tết, nhưng lúc bố hi sinh vì nhiệm vụ là vào tháng sáu. Cách nhau nhiều tháng như vậy, chứng tỏ vẫn còn có chuyện gì khác.

“… Bố anh sang Lào để truy nã một tổ chức tội phạm xuyên quốc gia chuyên dùng trẻ em để bán ma túy. Những đứa trẻ đó… là bọn em sao?”

Khổng Khuyết: “… Ừ.”

Nói xong, xiềng xích cùm Khổng Khuyết bấy lâu cũng thoáng buông lỏng. Hắn nghĩ, thôi đành vậy, dù sau này mỗi khi Phương Mãn nhớ đến hắn sẽ đều chỉ nhớ đến việc hắn đã gián tiếp giết cha mình cũng không thành vấn đề, dù sao hắn cũng chẳng có nhẫn nữa rồi.

Phương Mãn thần tượng Sherlock Holmes biết bao năm, cuối cùng hôm nay ánh sáng trinh thám cũng đã độ vào người. Dẫu chân tướng có nặng nề đến mức muốn khóc, gã vẫn gắng nhếch khóe môi nở nụ cười, run rẩy nói: “Khổng Khuyết, nếu cõi đời này có Thần, ngài nói cho anh lúc còn nhỏ rằng nếu anh cứu em, bố anh sẽ chết. Thì anh sẽ không cứu em.”

Khổng Khuyết: “… Em xin lỗi.”

“Không đến lượt em phải xin lỗi!” Phương Mãn ôm Khổng Khuyết, khó khăn cất giọng: “Nhưng nào có nếu như, nên bây giờ anh không hối hận. Anh rất vui vì đã gặp được em.”

“Em…”

“Bố anh không cứu được em, cho nên đã phái anh đến.” Phương Mãn bật cười trong nước mắt, “Haizz, tài sản thì chả được thừa kế, thế nhưng di nguyện của ông bô thì thừa kế không trượt phát nào.”

Đôi môi mỏng tái nhợt của Khổng Khuyết run rẩy, cất giọng vô cùng khẽ khàng: “Em còn được đeo nhẫn không?”

Phương Mãn che mắt Khổng Khuyết, đặt lời thương lên môi Khổng Khuyết.

Nụ hôn mang vị sô cô la, đắng và ngọt.

Đầu lưỡi rà qua khoang miệng, răng gặm cắn môi, vừa ngứa lại vừa đau.

Khổng Khuyết hé môi, gần như là run rẩy đáp lại nụ hôn của Phương Mãn. Người ấy đè thân mình nóng rực lên linh hồn khuyết thiếu của hắn.

Người ấy cũng từng là Thần của hắn.

Thần khắc sâu vào thân thể, quấn lấy hắn như dây leo đang không ngừng sinh sôi nảy nở, hắn dường như lại bén rễ trên thế gian này một lần nữa. Thần tưới vào trong hắn tia chảy nóng bỏng, tuy chỉ một ít thôi, song cũng đủ cho hắn được sống lại một lần.

———

Lúc Khổng Khuyết tỉnh, thấy Phương Mãn đang nằm cạnh mình truyền nước. Gã khàn giọng nói: “Em tỉnh rồi à?”

Khổng Khuyết ngồi dậy, đi chân trần đến bên giường của Phương Mãn, nhìn chằm chằm mặt gã, thúi thúi hỏi: “Anh sao vậy Phương Mãn?”

Phương Mãn thở dài thườn thượt, cảm thán: “Chú mày dai thật đấy.”

Khổng Khuyết: “…”

Ra là sau khi Phương Mãn biết được chân tướng, gã đã cùm eo Khổng Khuyết làm thêm hiệp nữa, cơ mà làm xong Khổng Khuyết lại bất tỉnh nhân sự, có réo thế nào cũng không tỉnh, người nóng như lò than.

Bấy giờ Phương Mãn mới phát hiện hắn bị sốt, tức tốc gọi điện cho Lý Bí. Đợi Lý Bí dẫn bác sĩ tư đến, chỉ trong một tiếng ngắn ngủi Khổng Khuyết đã hạ sốt, may bác sĩ đã đến không uổng công, vì Phương Mãn, người đờn ông manly phải chịu bao thăng trầm của cuộc đời đã vinh quang gục ngã.

Phương Mãn chỉ manly được có xíu đã bị quật về nguyên hình đại công tử da non thịt mềm mong manh yếu đuối, dù uống thuốc cũng không thể hạ sốt, nên đành phải truyền nước cả đêm, sáng sớm mới hồi lại được tí.

Nhìn Khổng Khuyết nhà người ta kia kìa, giờ đã phơi phới, tràn trề sinh lực ngồi bên giường phục vụ Phương Mãn ăn cơm.

Khổng Khuyết thổi súp gà rất điêu luyện, múc nửa thìa súp lẫn hoành thánh đưa lên miệng Phương Mãn. Phương Mãn hút miếng, nheo mắt khen ngợi: “Ú tà, phê quá ta ơi. Bé Khuyết nhà mình ngoan quá, thưởng bé một nhánh cỏ nè.”

Khổng Khuyết đút xong súp gà hoành thánh thì lấy di động thu hoạch hoa, bấy giờ mới phát hiện Phương Mãn phiên bản chibi không mọc hoa nữa mà chuyển sang mọc cỏ xanh rì.

Khổng Khuyết đẩy kính, nghi hoặc hỏi: “Phương Mãn, sao đầu anh lại mọc cỏ?”

Phương Mãn vỗ bụng: “Thì cỏ đọc giống chịch còn gì, em có thể mở khóa tư thế mới đó. Uống rượu tráng dương của Ngụy Lai xong, anh mày cứ phải gọi là một đêm bảy lần.”

Khổng Khuyết: “… Thật?”

Khổng Khuyết đắp lại chăn cho Phương Mãn, nhìn hai chiếc nhẫn trên tay gã, đẩy kính, buộc mình phải quay đi không được nghĩ đến nhẫn nữa.

Phương Mãn chưa muốn ngủ, bèn vỗ Khổng Khuyết cái, bảo: “Qua vào kho lạnh cứu em có thấy một người phụ nữ, là mẹ em à?”

“… Ừ.” Khổng Khuyết gật đầu, mỉm cười lảng sang chuyện khác: “Tối muốn ăn gì?”

Phương Mãn không bị lái đi: “Nếu anh là mẹ em, anh sẽ không muốn ở lại đây đâu. Bà bị giam trong viện nghiên cứu nhiều năm như vậy, chết rồi còn bị đóng băng dưới tầng hầm. Khuyết er, để bà đi thôi, cũng buông tha chính mình.”

Khổng Khuyết đẩy kính, hồi lâu sau mới gật đầu.

Ngô Hoàng là phụ nữ Bắc Kinh, sau khi hỏa táng, tro cốt của bà được rắc dưới gốc cây hoa đào trước nhà, như bà đã kể trong nhật ký.

Đi một vòng lại trở về Bắc Kinh, cuối cùng Phương Mãn, Ngụy Lai và Sơ Ân cũng triển được bữa lẩu với nhau. Phương Mãn uống say khướt, Khổng Khuyết họp nửa chừng phải lái xe đến nhà hàng đón Phương Mãn.

Phương Mãn lên xe, nhõng nhẽo ầm ĩ đòi đến nghĩa trang ở ngoại ô.

Khổng Khuyết nghi gã say quá hóa ngơ rồi, mỉm cười nói: “Anh không sợ à?”

Phương Mãn bóp vai Khổng Khuyết: “Không phải có đằng đấy rồi sao, nhớ bảo vệ đây nha.”

Khổng Khuyết trịnh trọng gật đầu, “Được.”

Phương Mãn ngả vào lưng Khổng Khuyết, chỉ huy Khổng Khuyết tìm mộ Quan Minh.

Khổng Khuyết đứng trước ngôi mộ, hắn chưa từng thấy người này xuất hiện trong tài liệu của Phương Mãn: “Đây là ai?”

“Nam diễn viên đã qua đời trong vụ nổ bom khi quay Khác loài.” Phương Mãn ngồi trước mộ, mở điện thoại, bắt đầu đọc bình luận về phim cho Quan Minh nghe.

“Ù ôi, cảnh lái mô tô lướt gió này đẹp trai vỡiiii!

“Tui đọc báo thấy bảo ảnh tên Quan Minh á, diễn viên đóng thế, vì để quay cảnh rượt đuổi này mà phải học rất lâu đấy.”

Chừng mười phút sau, Phương Mãn đọc xong bình luận phim, ngây người nhìn bia mộ một hồi, đột nhiên bật cười, “Quan Minh à, Khác loài được chiếu rồi, ánh sáng của cậu đã được mọi người nhìn thấy hết rồi.”

Phương Mãn đứng lên, đánh cái ợ rượu: “Người anh em, lần sau xách rượu đến thăm cậu nhớ.”

Khổng Khuyết sợ Phương Mãn ngã, bước tới đỡ gã, hỏi: “Cần cõng không?”

“Đợi xíu.” Phương Mãn lắc đầu, dựa vào người Khổng Khuyết đi về phía trước mấy trăm mét, chỉ vào một cây cam mà hét lớn: “Bố!!!”

Khổng Khuyết: “…”

Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Khổng Khuyết, Phương Mãn giải thích: “Anh chưa say đến mức đấy đâu. Trong mộ liệt sĩ chỉ có bộ đồng phục cảnh sát của ông thôi, còn tro cốt ông được rắc dưới gốc cây cam này.”

Khổng Khuyết đứng thẳng lưng, nhìn chằm chằm vào cây cam cách đó chưa đầy hai mét, bấm mạnh lòng bàn tay.

“Thưa bố, đây là bạn trai con, Khổng Khuyết. Bố từng gặp em ấy hồi ẻm còn bé xíu rồi đấy.” Phương Mãn kéo Khổng Khuyết đến, “Chào bố anh đi.”

Khổng Khuyết đẩy kính, cúi đầu trước cây cam, nhẹ giọng nói: “Chú… chào chú.”

Khổng Khuyết nói xong bỗng nghe thấy tiếng cành cây rung mạnh. Tim hắn thắt lại, nghĩ là Phương Duyên không hài lòng với việc Phương Mãn quen mình nên mới rung cây cam như thế, ai dè ngước lên thấy Phương Mãn đang hái cam.

Khổng Khuyết ngăn gã lại: “Đừng hái, chúng ta về mua.”

“Phương Duyên” chỉ ra được có hai quả cam, đều bị Phương Mãn hái sạch. Gã đưa một quả cho Khổng Khuyết, còn mình tự bóc một quả ăn.

Phương Mãn tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình ra và nói: “Hôm qua bố anh báo mộng kêu ông mới ra hai quả cam, bảo anh dẫn bạn trai đến thăm. Nếu bạn trai ăn cam mà thấy ngọt thì sẽ cho anh trao nhẫn cho em ấy.”

Khổng Khuyết cúi đầu nhìn quả cam trong tay, thầm nghĩ, lá của quả cam này hình như khác với trên cây, cuống trông cũng chẳng được tươi lắm, như kiểu đã được hái xuống lâu rồi.

Khả năng cam này là ban sáng Phương Mãn mua ở siêu thị xong treo lên đây, tối dẫn hắn đến hái.

Khổng Khuyết nhìn cây cam, hương vang đỏ tỏa khắp người, chua chua ngọt ngọt.

Khổng Khuyết bóc vỏ cam, ăn một múi, nhìn Phương Mãn, khóe mắt hoe đỏ: “Ừm, ngọt lắm.”

Phương Mãn cười phá lên, cười đến hoa cả mắt: “Anh biết sẽ ngọt mà! Chìa tay ra nào!”

Chiếc nhẫn xuyên qua ngón áp út, ôm vừa khít ngón tay. Phương Mãn búng ngón tay, Khổng Khuyết thu tay về, thơm phưng phức nắm bàn tay lại rồi ôm lấy Phương Mãn: “Cảm ơn, Phương Mãn.”

“Gọi anh đi.”

Khổng Khuyết im lặng hồi lâu, rồi khẽ gọi: “… Anh.”

Phương Mãn điềm nhiên trèo lên lưng thằng em tốt của mình, sai như con: “Đi thôi, về nhà nào.”

Khổng Khuyết cõng Phương Mãn đi về phía trước, hỏi một cách ngây thơ: “Anh ơi, lát về chịch em sao?”

Thằng anh lắc chân, phũ phàng trả lời: “Không chịch, mệt lắm.”

Khổng Khuyết: Biến thúi!

Phương Mãn ngẩng đầu, vui vẻ hô lên: “Khuyết er, trăng hôm nay tròn với sáng ghê nhỉ.”

Khổng Khuyết cõng Phương Mãn nên không ngẩng lên xem được, hắn giẫm lên ánh trăng dưới đất, gật đầu: “Ừm.”

Phương Mãn đánh cái ngáp rõ to: “Này Khuyết er, em viết kịch bản Father, có muốn chuyển thể thành phim không?”

“… Anh quay à?”

“Nếu em muốn, anh sẽ quay bằng % sức lực!”

Khổng Khuyết gật đầu: “Được.”

Phương Mãn à hú tiếng, cuối cùng cũng hết gồng nổi, lăn ra ngủ khò.

Vầng trăng thu sáng ngời trên bầu trời cao vợi, bóng hai người hòa làm một, cùng nhau đi vào sâu trong ánh trăng.

– KẾT THÚC PHẦN CHÍNH –

Truyện Chữ Hay