Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô

chương 39

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phương Mãn ngoác to mồm cắn lấy miếng bịt mắt của Khổng Khuyết rồi kéo lên, tháo ra được thì vẩy đầu lẳng nó lên cái giường sắt đơn.

Khổng Khuyết chớp mắt để làm quen với ánh sáng, bảo: “Đeo kính lên hộ tôi.”

Phương Mãn ra giường, nằm vật xuống thều thào: “Kính đâu?”

Khổng Khuyết nhích lên trước rồi quay lưng, chỉnh ngón tay móc lấy gọng kính. Ngón tay hắn vừa dài vừa trắng, đẹp hết sảy, mỗi tội móng tay hơi mẻ mà cụt lủn à, độ dài ngắn còn chả bằng nhau.

Phương Mãn tựa lưng vào lưng Khổng Khuyết để móc lấy kính của hắn, lên tiếng rủ rê: “Ê hôm nào đi làm móng đi? Anh tính làm bộ nail đen!”

Khổng Khuyết: “Không cho.”

Phương Mãn cầm kính của Khổng Khuyết xong lập tức bật dậy, rồi nhảy phắt đến trước mặt Khổng Khuyết: “Kính của cụ vẫn còn trong tay tôi mà từ chối mau lẹ thế, liệu hồn tôi giết con tin nhá.”

Khổng Khuyết cười khẽ, không nói gì, chỉ có mùi máu tanh xộc ra hiện trường đã gửi thông điệp cho Phương Mãn: Nguy hiểm – Mãn mập – nguy hiểm.

Phương Mãn rén tức thì, vội vã xum xoe: “Hây dô, mời cụ ngồi xuống xơi nước, con hầu cụ ngay đây.”

Khổng Khuyết ngồi ở mép giường, Phương Mãn quay lưng lại với hắn rồi mò mẫm mở gọng kính ra. Gã không nhìn được đằng sau, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Khổng Khuyết và làn da lướt nhẹ trên đầu ngón tay gã.

Phương Mãn tự dưng nghĩ nếu giờ mà bất ngờ thả quả rắm vào mặt Khổng Khuyết thì ta nói vui phải biết. Tiếc mỗi cái Khổng Khuyết không ngửi được, mà chỉ nghe được thôi mới đau!

Phương Mãn tự thấy buồn cười, bèn phì thành tiếng.

“Anh cười gì đấy?” Khổng Khuyết điều khiển tay Phương Mãn để đeo kính lên cho mình, đứng dậy hỏi.

“Cười gì đâu.” Phương Mãn lại đổ vật ra giường đơn, “Mà Khuyết er này, anh thấy cậu có cận đâu mà đeo kính suốt thế?”

Khổng Khuyết ra mở tủ lạnh, đáp: “Đeo kính giúp tôi kiểm soát bản thân tốt hơn.”

Tủ lạnh có tất cả ba tầng, từ trên xuống dưới để lần lượt là hai chai nước khoáng, ba gói bánh mì và năm thanh năng lượng. Cạnh cửa có một hộp sắt nhỏ, bị khóa bởi một ổ khóa số. Mật mã có ba chữ số, nếu đủ kiên nhẫn thì có thể thử từ đến để mở.

Phương Mãn không hiểu lắm, nằm rung chân nói: “Cái giường này bé tí à, hình như là giường trẻ con. Ôi vl, không phải cái tên nhà khoa học trên poster đã bắt cóc bọn trẻ con rồi mang về đây làm vật thí nghiệm sống đấy chứ?”

Phương Mãn càng nghĩ càng thấy ghê tợn, hiện tại hắn và Khổng Khuyết đang ở trong căn phòng này, có nghĩa là bọn họ cũng có thể là “trẻ con”. Dù có là “đứa trẻ” một tạ đi nữa, thì khi đối mặt với một NPC vô danh, nó vẫn sợ lắm.

Động tác cầm hộp sắt nhỏ của Khổng Khuyết đột nhiên khựng lại, song chỉ thoáng sau đã bình thường. Hắn lần mò lấy hộp ra, lắc lắc, hình như ở trong có chìa khóa.

Phương Mãn nghe thấy tiếng chìa khóa leng keng thì nhổm dậy chạy đến ngay tắp lự. Hai người đứng trước hộp sắt nghiên cứu.

Phía trên hộp sắt được dán số bằng băng dính trong.

Phương Mãn kêu ôi cái, nói: “Dán lồ lộ mật mã cho mình xem? Đây không phải là khinh thường người chơi à?”

Phương Mãn vừa nói vừa quay lưng lại, khó nhọc bấm số .

Khóa không mở.

Đã trong dự liệu, song Phương Mãn vẫn hơi thất vọng, “Đúng là không đơn giản như vậy.”

Khổng Khuyết nói: “Trên tủ lạnh cũng dán một số, là .”

Phương Mãn ngẫm nghĩ, chợt mừng rỡ hô lên: “Oh yeah, anh hiểu rồi, cộng là !”

Khổng Khuyết: “…”

Nhật ký quan sát IQ của Phương Mãn trong đầu Khổng Khuyết lại tăng thêm một dòng: Cách suy nghĩ của Phương Mãn tương đối trực tiếp, dường như chỉ biết cộng trừ nhân chia. Đây có phải đại diện cho trình độ của người bình thường không?

Tất nhiên rồi, cũng không đúng.

và , làm thế nào để tạo ra một mật mã có ba chữ số?

Phương Mãn ngồi chồm hỗm dưới đất suy tư, nghĩ mãi chẳng ra manh mối gì, bèn ngẩng lên ngó Khổng Khuyết, thấy hắn đang ngồi ở mép giường với nụ cười nhạt thếch mà không mất đi phần lịch sự đặc trưng, lẳng lặng nhìn gã.

Phương Mãn: “… Cậu biết đáp án rồi à?”

Khổng Khuyết gật đầu.

Phương Mãn: “… bao nhiêu?”

Khổng Khuyết nghĩ Phương Mãn nên tập thêm các bài tập trí óc để giúp đốt cháy calo, bèn mỉm cười bảo: “Anh qua xem tủ lạnh đi.”

Phương Mãn nhìn vào tủ lạnh: Nước khoáng, bánh mì, thanh năng lượng.

Phương Mãn: Đói vê lù.

Truyện Chữ Hay