Ánh Trăng Sáng Nặng 100 Kí Lô

chương 23

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau đêm mưa bão, Phương Mãn không may bị cảm lạnh, sốt cao và sổ mũi. Gã nằm liệt giường rên hừ hừ, cứ luôn cảm thấy Khổng Khuyết sẽ lại thình lình hiện thân.

Khổng Khuyết muốn tuẫn tình với gã thì hẳn nên thừa lúc gã ốm đau bệnh tật mà vác mặt đến để kiếm chác hảo cảm chứ nhể?

Trong đầu Phương Mãn đã phác họa xong vài kịch bản kiểu nếu Khổng Khuyết đến thật, gã sẽ phải ứng đối khéo léo như nào.

Ngó trước trông sau, chờ ngang chờ dọc, chờ đến lúc 《 Cất Ma tôn vào chiếc lọ nhỏ 》gần đóng máy rồi vẫn chưa thấy mặt mũi Khổng Khuyết đâu.

Khổng Khuyết cơ ngơi nghìn tỉ thế chắc cũng bận sấp mặt, chưa kể hắn còn nuôi tận người tình. Dù có sủng ái hai cháu một ngày thì cũng phải hơn ngày nữa hắn mới rảnh mà quan tâm đến gã.

Bộ phim ngắn Phương Mãn tự quay trong đầu đã không có cơ hội được diễn, đồng thời trong lúc thất vọng, gã nhận ra mình chỉ là một kẻ thay thế nhỏ như một con tép đậu trên mép con ruồi, và gã bỗng nảy ra một ý tưởng táo bạo.

Khổng Khuyết có vẻ không coi trọng gã lắm, sở dĩ quấn lấy gã là vì cái bản mặt hơi giống Ánh Trăng Sáng của gã. Vậy nếu gã không giống nữa thì sao?

Nếu ăn dọng thành gã béo trăm cân, liệu Khổng Khuyết còn nằng nặc đòi gã tuẫn tình với mình nữa không?

Phương Mãn nghĩ vầy xong, buổi trưa bèn hít cơ bụng gồng cơ mồm ngốn sạch ba suất cơm, y như thùng cơm không cảm xúc.

———-

Đúng như Phương Mãn đoán, Khổng Khuyết quả thực rất bận. Công việc của hắn buộc hắn phải đi khắp nơi xã giao, vì thế dàn người tình của hắn cũng trải khắp toàn cầu.

Ngoài thời gian công tác, hắn sẽ đi ăn tối với người tình họa sĩ trầm tĩnh ngây thơ ở Chicago; đi shopping với em người mẫu sang chảnh và lãng mạn ở Paris; sau đó đi xem triển lãm tranh với tình nhân là giáo sư uyên bác ở thành Rome,…

Chỉ cần Khổng Khuyết muốn, hắn có thể sắm vai ông chủ tuấn tú lịch thiệp, phong độ dịu dàng một cách hoàn mỹ trước mặt những người tình này.

Rất ít người có thể nhìn ra bản chất thật của hắn, duy chỉ có Phương Mãn là cảnh giác hắn ngay từ lần gặp đầu tiên. Hắn còn chưa kịp diễn, gã đã cúp đuôi bỏ chạy tức thì. Như kiểu đã vạch thủng lớp mặt nạ của hắn và nhìn thấu xác thịt thối nát nhụa nhầy bên trong.

Tính thời gian thì đã hơn hai tháng kể từ lần cuối gặp Phương Mãn, giờ có thể gặp lại rồi.

Lần này Khổng Khuyết muốn ăn kẹo sữa.

Khổng Khuyết tràn trề đợi mong bay về Trung Quốc, chỉ tiếc kế hoạch bất ngờ thay đổi, nửa đường hắn buộc phải chuyển hướng đến châu Phi để giải cứu một con husky.

Chuyện này kể ra khá là dài.

Chủ nhân của chú Husky trước đó đã được nhắc đến, chính là vị bán máy bay chiến đấu trong vòng bạn bè của Khổng Khuyết.

Là con lai Trung – Nga, nhà có quặng nhưng chuyển sang ngành công nghiệp quân sự, tên tiếng Nga quá dài nên Khổng Khuyết hay gọi bằng tên tiếng Trung – Chu Hướng Vãn.

Mặt mũi Chu Hướng Vãn không tồi, Khổng Khuyết thích hàng lông mi như lông chim vàng của gã, tính sáp nhập gã vào biệt đội thay thế của Nam Thần Ánh Trăng. Có điều sau khi dùng bữa với Chu Hướng Vãn, Khổng Khuyết đã sáng suốt từ bỏ ý định và ném gã vào danh sách đối tác làm ăn.

Tất cả là do Chu Hướng Vãn phiền không tả nổi, khiến Khổng Khuyết chỉ muốn đánh nổ đầu gã.

Khổng Khuyết gặp Chu Hướng Vãn trên một đống đổ nát. Đống đổ nát này vốn là nhà của Chu Hướng Vãn.

Khổng Khuyết nhìn quanh, mỉm cười hỏi: “Bọn nó không chỉ bắt chó mà còn cho nổ tung cả nhà của anh à?”

Chu Hướng Vãn mặc áo chống đạn đen, mái tóc xoăn vàng đã được buộc gọn lại, thoạt trông rất chiến: “Anh mày tự nổ đấy, cáu vl.”

Khổng Khuyết: “… Kể nghe xảy ra chuyện gì.”

Chu Hướng Vãn thao thao bất tuyệt một hồi bằng tiếng Nga, sợ Khổng Khuyết không hiểu lại thuật lại bằng tiếng Anh. Sau cùng thấy Khổng Khuyết cứ cười ngơ ngơ trông như thằng thiểu năng trí tuệ, gã lại phiên sang tiếng Trung kể lại lần nữa.

Khổng Khuyết tuy biến thái nhưng là một tên biến thái có học, sẽ không bao giờ cắt ngang lời người khác. Hắn nghe xong bèn đẩy kính, kiềm chế khát vọng khâu cái miệng của Chu Hướng Vãn lại: “Về sau mấy việc như này kể một lần thôi.”

Chu Hướng Vãn không phục, nhảy cẫng lên chạy vòng quanh Khổng Khuyết hai vòng: “Chuyện quan trọng phải nói ba lần! Chú em nghe rõ chưa, Alexander Ha Ha phải được đảm bảo an toàn %!”

Alexander Ha Ha là chú chó husky mà Chu Hướng Vãn nuôi. Về phần tại sao nó bị bắt cóc thì có xíu liên quan đến Khổng Khuyết.

Phe bắt cóc Ha Ha tạm gọi là B. Nói đơn giản là Chu Hướng Vãn có một lô hàng trị giá triệu. Khổng Khuyết ra giá triệu, còn B đưa giá triệu. Tất nhiên Chu Hướng Vãn sẽ ưu tiên bán cho Khổng Khuyết. B không muốn đấu giá với Khổng Khuyết nên đã tóm lấy điểm yếu của Chu Hướng Vãn để cướp nguồn cung cấp hàng hóa.

Chu Hướng Vãn là ông trùm tàn ác độc địa, điểm yếu duy nhất của gã là con husky gã nuôi.

Khổng Khuyết nói: “Anh giống một người tình tôi nuôi, anh ta cũng rất coi trọng chó cưng của mình.”

Chu Hướng Vãn trịnh trọng nói: “Ha Ha không phải chó cưng, Ha Ha là người thân của anh.”

Khổng Khuyết không tài nào hiểu được tình yêu và người thân là gì, chỉ mỉm cười lịch sự.

Chu Hướng Vãn đã tra được Ha Ha hiện đang trong hầm trú ẩn, nhưng không biết vị trí chính xác nên mới cần Khổng Khuyết, nói đúng hơn là khả năng cộng cảm của hắn.

Chu Hướng Vãn lắc ống nghiệm đựng máu trong tay, bảo: “Đây là máu của thằng đã mua thức ăn cho chó cho Ha Ha. Chú nếm xong là sẽ cộng hưởng được nó á? Nghe lừa vl.”

Khổng Khuyết cười nói: “Nếu anh không tin thì tôi về.”

Chu Hướng Vãn “đệch” tiếng: “Đến rồi thì ở mẹ đây đi! Chú không an ủi anh cái được hả. Như là anh đừng sợ nè, có em ở đây mà, nội trong một tiếng sẽ cứu được Ha Ha!”

Khổng Khuyết mỉm cười đọc lên: “Đừng sợ nè, có em ở…”

Chu Hướng Vãn gắt gỏng hét: “Im đi, ghét vãi!”

Khổng Khuyết: “Không ngắt lời người khác là phép lịch sự tối thiểu.”

Chu Hướng Vãn bịt chặt lỗ tai hét lên: “Không nghe không nghe không nghe!”

Khổng Khuyết dằn xuống dục vọng muốn bẻ cổ Chu Hướng Vãn, không muốn nói nhiều với gã nữa, lấy ngón trỏ chấm một giọt máu trong ống nghiệm rồi thè lưỡi liếm.

Chu Hướng Vãn ngồi bên cạnh, trợn đôi mắt xanh khói chòng chọc quan sát, hy vọng có thể nhìn thấy ánh sáng lấp lánh như phép thuật Win enchantix biến hình trên người Khổng Khuyết.

Song, Khổng Khuyết không hề xuất hiện hiện tượng kỳ lạ, mà chỉ như mới vừa uống nước lọc, lại còn điềm nhiên rút di động ra hỏi: “Pass wifi là gì?”

Chu Hướng Vãn khiếp đảm trợn ngược mắt: “Chú giàu thế còn dùng ké wifi của anh? Dùng mạng di động đi!”

Khổng Khuyết lấy làm lạ hỏi: “Có wifi sao phải dùng mạng di động?”

Chu Hướng Vãn hừ tiếng, “Anh mày không có wifi.”

Khổng Khuyết cười bảo: “Anh giàu thế mà không lắp nổi cái wifi mà dùng à?”

Chu Hướng Vãn: “…”

Hôm nay《 Cất Ma tôn vào chiếc lọ nhỏ 》công chiếu trên mạng. Khổng Khuyết tính xem cùng Phương Mãn, ai dè nửa đường lại phải vác xác đi châu Phi cứu chó, mà chủ nhân con chó còn ở bên cạnh nói luôn mồm điếc hết cả tai nữa chứ.

Chu Hướng Vãn thò đầu vào hỏi: “Phim cổ trang Trung Quốc à? Giờ còn rảnh rỗi xem phim? Chú đang dùng ánh mắt của thằng đó giúp anh tìm chó kia mà?”

Làm nhiều việc cùng lúc là việc quá đơn giản với Khổng Khuyết, “Không chậm trễ của anh đâu. Anh cũng xem đi, phim do tình nhân tôi quay đấy.”

Chu Hướng Vãn: “Khoe cái vẹo gì, mình chú có người yêu? Anh mày cũng… hứ… anh có chó nhé! Chú mày vừa đếch có chó, đến cả mèo cũng không!”

Không khí sặc mùi so bì. Khổng Khuyết mỉm cười nói: “Anh ta đẹp trai hơn anh.”

Chu Hướng Vãn là một kẻ siêu cấp tự sướng. Thứ duy nhất có thể đánh bại gã là số học, chứ ngoại hình chưa từng thua bố con thằng nào đâu nhé. Gã vỗ bàn quát: “Anh không tin!”

Khổng Khuyết mở tin nhắn về Phương Mãn mà sếp Triệu mới gửi. Đây là lần đầu tiên hắn xem vì hắn sợ xem xong sẽ không nhịn được chạy ngay đến gặp Phương Mãn. Hắn không thể buông thả dục vọng của mình.

Khổng Khuyết nhấn vào liên kết, liên kết chuyển hướng sang video phỏng vấn ngắn của Phương Mãn trên Weibo.

Mạng ở châu Phi khá không ổn định. Vừa nhấn mở được hai – ba giây, video đã đứng hình. Khổng Khuyết kiên nhẫn chờ đợi, nhưng Chu Hướng Vãn thì không. Gã lập tức chộp lấy di động của Khổng Khuyết rồi giơ lên trời nhảy tưng tưng để bắt tín hiệu.

Khổng Khuyết: “…”

Khổng Khuyết tì gọng kính, tự nhủ phải bình tĩnh bình tĩnh, đừng giết gã.

Chu Hướng Vãn không tồn tại radar bắt sóng sát ý của Khổng Khuyết, chỉ thấy tín hiệu mạng lúc ẩn lúc hiện, đúng là nhảy bắt được sóng á nha.

Di động vang lên giọng của Phương Mãn, “Đã lâu không gặp mọi người trên Weibo. Sau ngần ấy năm sấp mặt tôi cũng không ngờ sẽ gặp lại các bạn, và chắc các bạn cũng chẳng còn nhớ tôi đâu nên tôi sẽ nghiêm túc hơn. Tôi nên nói đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, hạnh ngộ chư vị…”

Chu Hướng Vãn cảm thán hô lên: “Wow tóc anh ta dày dữ!”

Khổng Khuyết thoáng cười, tỏ vẻ tự hào.

Phương Mãn nói chuyện rất nhanh, trọng âm rồi nhấn nhá là cứ xoắn cả vào nhau, nói gì cũng giống kiểu vu vơ giễu cợt khiến Chu Hướng Vãn nhớ ngay đến người anh em Bắc Kinh đã quyết tuyệt của mình, càng xem càng khó chịu nên ném trả di động cho Khổng Khuyết.

Chu Hướng Vãn khịt mũi coi thường, tự nhận mình đã thắng trong cuộc so bì này, “Đó là do thẩm mỹ chú em có vấn đề. Trung Quốc có câu ngạn ngữ gì mà ‘Người tình trong mắt hóa Tây Thi’ ấy, thẩm mỹ chú em dị bỏ xừ. Theo tiêu chuẩn thế tục thì anh đây vẫn là chàng tiên đẹp nhất thế giới!”

Khổng Khuyết bật cười. Trong mắt hắn thì Nam Thần Ánh Trăng là thước đo sắc đẹp, là định nghĩa vẻ đẹp tối thượng của hắn. Phương Mãn giống Nam thần Ánh Trăng nên hắn đẹp.

Khổng Khuyết cúi đầu xem video của Phương Mãn.

Hửm? Ai đây?

Khổng Khuyết nhấn vào bình luận, nhìn thấy bình luận top đầu là: Trời ơi Mãn, cưng sao vậy hả? Papa đau tim quá!

Chỉ trong vòng vỏn vẹn hai tháng, Phương Mãn đã trông y như cục bột bị thời gian dày xéo: Hốc mắt sâu ngày xưa giờ đã sưng phồng; mặt phì ra như Trương Phi; lúc nói chuyện “song cằm” như ẩn như hiện, chỉ có nốt ruồi son trên sống mũi mới có thể miễn cưỡng nói cho Khổng Khuyết hay “hàng” này chính là Phương Mãn.

Khổng Khuyết: “…”

Tại sao… Tại sao Phương Mãn lại trộm hắn tăng cân!

Gã béo gã béo gã béo gã béo…!

Đôi mắt vốn to tròn sáng trong như mắt chó giờ mới chớm cười cái đã híp tịt thành đường chỉ; sống mũi cao thẳng tựa núi non trông lõm hẳn xuống do thịt hai bên má trồi lên; khuôn cằm sắt nét biến thành cằm đôi nọng mỡ. Khỏi cần nghĩ cũng biết cơ bụng như siêu mẫu dưới lớp áo chắc chắn đã thành bụng bia!

Mất đi mới biết quý trọng, phải đến lúc Phương Mãn phát phì, Khổng Khuyết mới nhận ra trước đây mình đã coi thường nhan sắc trời ban của Phương Mãn thế nào.

Đây là một sự phản bội trần trụi và đẫm máu!

Răng rắc.

Khổng Khuyết bóp chặt di động làm nứt cả màn hình, tựa như thế giới tinh thần của hắn lúc này.

“Ha ha… ha ha ha ha ha…” Khổng Khuyết giận quá hóa cười.

Chu Hướng Vãn hơi sợ sờ. Kỳ thực gã không hiểu Khổng Khuyết lắm, cơ mà lần cuối cùng gã thấy Khổng Khuyết cười thế này là lúc hắn đang tự tay xử lý một ổ bạo loạn. Chu Hướng Vãn rụt cổ hỏi: “Chú… chú bị sao đấy? Sao anh thấy chú đen đi nhiều thế?”

Khổng Khuyết cười bảo: “Đưa tôi một khẩu súng.”

Chu Hướng Vãn: “Chú biết Ha Ha ở đâu rồi hả? Anh đi lấy đại bác, mình khiêng đến nhớ?”

“Quá chậm.” Khổng Khuyết đẩy kính, “Tôi muốn đi ngay.” Lập tức tóm Phương Mãn đi hút mỡ, không được chậm trễ một giây!

Bình thường Khổng Khuyết sẽ không tự mình ra tay mà chỉ đứng sau màn chỉ huy. Chu Hướng Vãn khó tin hỏi lại: “Chú điên rồi à? Chú định vào một mình á?”

Khổng Khuyết: “Nếu anh không yên tâm thì gắn nghe trộm lên người tôi, tôi sẽ cho anh nghe trực tiếp.”

Chu Hướng Vãn: “…”

Cuối cùng Khổng Khuyết cũng có thể nói nốt lời ban nãy bị Chu Hướng Vãn cắt ngang: “Nội trong một tiếng sẽ cứu được Ha Ha.”

Truyện Chữ Hay